Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 1 - Chương 12

"Anh muốn uống gì không?"

Lâm Chức mở chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng, cúi người nhìn hàng trữ ở bên trong.

Chiếc áo sơ mi quá rộng hơi kéo lên theo động tác của cậu, đường nét đôi chân dài vốn không giấu được lại càng thêm rõ mồn một dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng.

Điều này dường như khiến không khí như có như không lại ẩn ẩn mang theo hơi thở mờ ám quấn quýt, làm cho người ta nảy sinh ra loại cảm giác nguy hiểm khiến tim đập nhanh.

"Không cần."

Minh Dao mở miệng từ chối, giọng nói hơi khàn đi.

"Tôi tới đây là muốn nói chuyện với cậu về suy nghĩ của ông nội đối với sự nghiệp sau này của cậu."

Minh Dao gần như gấp gáp nói ra mục đích tới đây của mình, để sau khi giải quyết xong chuyện này có thể nhanh chóng rời đi, tuy phong cách thường ngày của anh là không nói nhảm, nhưng anh biết cảm xúc lúc này của mình hình như có chút rối loạn, cảm giác không thể kiểm soát khiến anh hơi không thích ứng.

"Ông nội muốn tôi tiến vào tập đoàn nhà họ Minh sao, nếu là chuyện này, anh giúp tôi từ chối ông nội là được."

Lâm Chức đã chuẩn bị nhiều như vậy, đương nhiên là để tiếp cận Minh Dao, nhưng cậu không định sử dụng phương thức này, chỉ đơn giản là làm việc cho Minh Dao thì thật không thú vị.

"Vậy ý của cậu là gì?"

Câu trả lời của Lâm Chức có phần nằm ngoài dự liệu của Minh Dao, mặc dù lần này anh đến để dò hỏi ý muốn cá nhân của Lâm Chức, nhưng anh cho rằng Lâm Chức sẽ không từ chối, không ngờ Lâm Chức lại từ chối.

Minh Dao nghĩ đến cảnh trò chuyện giữa Lâm Chức và Cừu Thanh Vanh của Hòa Sinh mà anh nhìn thấy lần trước, lông mày bất giác nhíu lại.

"Tôi tạm thời không có ý tưởng

gì, chỉ là tôi không muốn làm cấp dưới của anh."

Sự uể oải sau khi hưởng thụ khiến giọng nói của Lâm Chức trở nên mềm mại, anh ngồi đối diện với Minh Dao, bắt chéo chân, ngón chân khẽ đung đưa.

Ánh mắt Minh Dao bị thu hút, anh không tự chủ được dừng lại một lúc, sau đó mới quay lại với lời nói của Lâm Chức.

Những lời này không liên quan gì đến cảm giác bài xích, biểu cảm của Minh Dao chuyển sang nghi ngờ.

"Tại sao?"

“Tôi không thích những cấp trên quá nghiêm khắc, hơn nữa… Tôi không thể mang hư danh là mợ chủ nhà họ Minh, không chỉ không hưởng nổi phúc lợi của mợ chủ nhà họ Minh, còn sẽ mất đi đãi ngộ hiện tại. "

Hình như nghĩ đến cảnh gì đó, vẻ mặt Lâm Chức có chút sầu não.

Điều này khiến Minh Dao có chút tò mò, anh không biết tại sao nếu Lâm Chức làm việc cho anh lại bị mất đi đãi ngộ hiện tại, vì vậy dò hỏi: "Ví dụ như?"

Cái câu không thích cấp trên quá nghiêm khắc của cậu, không biết là vô tình hay cố ý bị Minh Dao bỏ qua.

“Ví dụ như tôi không thể quá giang xe của anh, nói không chừng còn bị người ta phát hiện ở cùng một nhà với anh, đồng nghiệp muốn hỏi nhà tôi ở đâu thì tôi phải lừa như thế nào, nếu có người làm khó tôi thì phải làm sao….Tôi chính là vợ của anh, nhưng lại không thể dùng danh phận này áp bức người khác, thật sự là nghĩ thôi cũng không vui.”

Mỗi lần Lâm Chức nói lại đếm một ngón tay, nói tới câu cuối cùng, dáng vẻ ham mê hư vinh kia cũng không thèm che giấu.

01 không nhịn được ôm mặt, kỹ năng diễn xuất của ký chủ thực sự quá tốt, rõ ràng là ham hư vinh như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy thật đáng yêu, lại vừa cảm thấy quyến rũ vừa giả tạo.

Minh Dao có chút im lặng, anh thật sự nên để ông nội nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chức, xem ông cụ còn khen cậu ngoan và hiểu chuyện như thế nào, ngay cả lý do từ chối của cậu cũng khiến người ta không biết nói gì cho tốt, nhưng nghĩ lại tính cách của Lâm Chức, lại không hiểu sao cảm thấy hợp lý.

"Vì vậy, không bằng tôi cách xa anh một chút thì tốt hơn."

Nghe Lâm Chức nói như vậy, ngón tay Minh Dao vuốt nhẹ lên tay vịn của xe lăn, hờ hững nói: "Nhưng lần trước lúc cậu ngồi xe của tôi lại nói muốn gần tôi một chút, như vậy mới có thể được lợi từ chỗ ông nội."

"Đó là tôi muốn tiếp cận với cuộc sống của anh gần hơn một chút, vào tập đoàn nhà họ Minh ai biết tôi sẽ bị đưa đến nơi nào, làm sao có thể luôn nhìn thấy anh được."

Lâm Chức nhướng mày, một bộ dáng vẻ “Lời tôi nói không hề có kẽ hở”.

"Vậy không bằng cậu tới làm trợ lý cho tôi."

Minh Dao suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả thi, nếu muốn kiểm tra năng lực của Lâm Chức, không bằng để cậu ở bên cạnh mình, xem cậu có thể lập được thành tích gì không.

Huống chi, cho dù cậu có tâm tư nhỏ nhặt gì, dưới mí mắt của anh cũng sẽ cố kị hơn một chút.

Nếu cậu không đủ năng lực, có thể dễ giải thích với chỗ ông nội.

"Vậy tiền lương của tôi là bao nhiêu?"

"Sau đó sẽ có hợp đồng chi tiết."

"Vậy tôi có thể quá giang xe anh không?"

"Là trợ lý đương nhiên có thể đi cùng tôi."

"Nếu có người làm khó tôi, tôi có thể dùng tới chức danh của anh không?"

“Đương nhiên.” Minh Dao bổ sung thêm một câu, nhìn Lâm Chức nói: “Cậu đừng có mượn thế mà bắt nạt người khác.”

"Sao có thể, anh Minh à, tôi rất nghe lời."

Lâm Chức dựa vào trên chiếc ghế lớn mềm mại, dưới ánh đèn ánh mắt cậu mang theo một tầng hơi nước mỏng manh, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại ngây thơ.

Đường viền cổ áo hơi xiêu vẹo vì tư thế ngồi của cậu, dưới ánh đèn làn da ở xương quai xanh trắng sáng lấp lánh.

Loại cảm giác hít thở không thông lại lần nữa bao phủ lấy anh, Minh Dao thấy đã nói xong mọi chuyện thì chuẩn bị rời đi, lại bị một cái chân giẫm lên đùi anh.

"Cuộc trò chuyện của chúng ta còn chưa kết thúc, xin lỗi, tôi ngăn cản có phần nóng nảy"