Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 1 - Chương 6

Lâm Chức vô cùng hài lòng nhìn bức ảnh mình vừa chụp, gửi nó cho ông nội.

Trong hình, Minh Dao đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường, vẻ lạnh lùng thường ngày đã bớt đi mấy phần.

Ông cụ Minh ngạc nhiên gửi mấy cái dấu chấm than bình thường ông sẽ không sử dụng, bày tỏ tâm trạng của mình.

Ông cụ đặc biệt đeo kính lên nghiên cứu bức ảnh này, không biết Lâm Chức làm như thế nào, sao Minh Dao lại để cậu chụp?

Mặc dù sắc mặt Minh Dao khi nhìn vào máy ảnh không tốt lắm, nhưng ông cụ Minh thân thuộc với anh biết rằng anh không tức giận lắm, hơn nửa biểu cảm này tốt hơn nhiều so với biểu cảm lạnh lùng cứng rắn thường ngày.

[Lâm Chức: Cháu không yên tâm lắm, nên đã đi xem anh ấy.]

[Ông nội: Nó không đuổi cháu đi à?]

[Lâm Chức: Anh ấy có đuổi, nhưng cháu đã nhắc tới ông, Minh Dao cũng biết ông lo lắng cho anh ấy, vì vậy không kêu người đuổi cháu ra ngoài.]

Mặc dù Lâm Chức đã nói như vậy, nhưng ông cụ Minh vẫn cảm thấy không bình thường, ông hiểu rất rõ tính cách của cháu mình, tuyệt đối không thể chỉ nhắc tới tên ông đã có thể khiến anh dễ dàng chịu đựng, hơn nữa nhiều lúc Minh Dao rất bài xích sự quan tâm của người ngoài.

[Lâm Chức: Nếu Minh Dao kể với ông, ông nội nhớ chống lưng cho cháu nhé.]

[Lâm Chức: Cháu chỉ cảm thấy một mình anh ấy trầm lặng ủ rũ không tốt lắm, cháu còn trông chờ anh ấy sẽ nuôi cháu cả đời mà, cho nên anh ấy cần bình an vô sự.]

Lời nói thật này hẳn còn dễ chịu hơn những lo lắng giả tạo, ông cụ được Lâm Chức chọc cho cười không ngừng, lập tức cam đoan với cậu.

Tiếng mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, khiến ông cụ nghĩ đến đàn cá trong ao đá ngoài sân, nếu có cá khuấy động, ao mới không phải một vũng nước đọng.

Ngày hôm sau trời trong xanh, nhưng trên đường vẫn còn những vũng nước nhỏ, phản chiếu hình bóng của mấy tòa kiến trúc.

Lâm Chức thức dậy ăn sáng, chạm mặt Minh Dao đang chuẩn bị rời đi.

Bộ đồ được cắt may cẩn thận làm nổi bật bờ vai rộng của người đàn ông ngồi trên xe lăn. Lâm Chức nhớ lại đường cánh tay của Minh Dao mà cậu nhìn thấy tối qua. Những cơ bắp có thể nhìn thấy từ bộ quần áo, chứng minh anh đã luyện tập sức mạnh cho phần thân trên, nếu anh đã có loại kiên trì này, tại sao không nguyện ý hồi phục sức khỏe?

Suy nghĩ trong đầu Lâm Chức đang xoay chuyển, thì nghe thấy Minh Dao nói: "Đốt tất cả ga trải giường và chăn trong phòng ngủ của tôi đi, chúng bẩn rồi."

Lâm Chức chắc chắn rằng Minh Dao đang cố ý, bởi vì anh đang nhìn cậu, nhưng cậu không tức giận, cũng không cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, ngược lại, cậu cảm thấy có chút thú vị.

Đối mặt với những người không quan tâm, nói thêm một lời cũng là lãng phí thời gian.

Minh Dao cho rằng anh đang bày tỏ sự từ chối rõ ràng, nhưng Lâm Chức lại cảm thấy rằng anh hơi trẻ con.

Nghĩ lại cũng đúng, lúc còn nhỏ Minh Dao đã bị tai nạn xe cộ, sau đó tính cách cô độc, trong nhà liên tiếp xảy ra sự cố, trong lòng anh lại có nút thắt, suốt ngày bận rộn với công việc kinh doanh, anh không nguyện ý cho bất cứ ai tiếp cận tới thế giới của mình.

Ngoại trừ ông ngoại, anh cắt đứt mọi liên hệ tình cảm, đương nhiên cũng cắt đứt luôn rất nhiều rủi ro, người như vậy cực kỳ thành thục, cũng có một loại thuần khiết tuyệt đối tương phản.

Lâm Chức thuận nghe lời anh nói: "Anh muốn đốt giường sao? Nếu ngay cả giường anh cũng không muốn, vậy dứt khoát chuyển đến phòng của tôi đi, giường của anh thoạt nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy sẽ ngủ rất thoải mái."

Minh Dao nhận ra bản thân vẫn còn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của người này, vì vậy cả người đầy khí lạnh rời đi.

Khi thang máy đi xuống, Minh Dao siết chặt tay vịn.

Tối qua, bởi vì hơi thở còn sót lại của Lâm Chức nên anh ngủ không ngon, trong mơ đều là dáng vẻ ngày hôm đó Lâm Chức hỏi anh có thể cho thêm một trăm nghìn tệ không.

Nếu có thể, anh thực sự muốn quay lại khoảng thời gian đó, anh sẽ kiên quyết yêu cầu Lâm Chức tránh xa ông nội và đừng đến thăm ông nữa.

Chú Kim còn nói cậu rất dễ thương, thậm chí ông nội còn khen cậu ấy ngoan ngoãn và biết nghe lời, quả thực quá nực cười, người này rõ ràng là nông cạn, ham hư vinh, tham lam, đạo đức giả, bên ngoài mạ vàng bên trong đổ nát.

Mặt trời dần ngả về tây, sau khi tan làm, Minh Dao đến chỗ ông cụ ăn tối với ông, lần này cách lần trước anh đến đây đã một khoảng thời gian.

Ông cụ đang chăm sóc những bông hoa mỏng manh của mình ở trong sân, hôm qua trời đột ngột đổ mưa, ông vội vàng chuyển tất cả những chậu hoa vào, nhưng vì độ ẩm quá cao, hai cây hoa mỏng manh đã hơi héo úa, khiến ông lòng đau như cắt.

Ông cụ nghe thấy cháu trai gọi một tiếng "ông nội" rồi không nói gì nữa, cảm thấy lời Lâm Chức nói rất đúng, anh quả thật quá trầm lặng ủ rũ.

Bữa tối này thật yên tĩnh, hai ông cháu đều nói về chút chuyện công việc của công ty và tình hình kế hoạch, ông cụ muốn nói về việc gia đình, nhưng không biết nên nói gì, vì vậy ông chỉ có thể bắt đầu nói từ chuyện của Lâm Chức.

"Món canh này đúng là dưỡng vị kiện tỳ, mấy ngày nay ông cảm thấy khẩu vị tốt hơn chút, trước đây, sang mùa hè là ông không muốn ăn uống lắm, năm nay ngược lại không tệ, phương thuốc này là do Lâm Chức mang tới, cũng có rất nhiều tác dụng.”

"Đây là việc cậu ta nên làm."

Minh Dao mơ hồ hừ lạnh một tiếng, mỗi tháng anh đưa cậu ba trăm nghìn tệ, đương nhiên Lâm Chức nên làm như thế.

"Cũng đúng, dù sao nó cũng là cháu dâu của ông."

Ông cụ cố ý nói như vậy, muốn xem phản ứng của Minh Dao.

Minh Dao thờ ơ nói: "Chắc hẳn ông biết rõ bản chất cuộc hôn nhân của bọn cháu."

Ông cụ thở dài, có chút không biết phải làm sao.

“Ông già rồi, có lẽ không ở bên cạnh cháu bao lâu nữa, Minh Dao à, những chuyện đó không phải lỗi của cháu, cháu cũng nên thử nhìn xem…”

"Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi."

Minh Dao ngắt lời ông cụ, giọng điệu bình tĩnh.

Thái độ anh vẫn cứng rắn như thường, ông cụ lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.

Chuyện Minh Dao tới chỗ ông cụ, 01 ngay lập tức nói với Lâm Chức.

Chuyện này nằm trong dự đoán của Lâm Chức, cậu bảo 01 chú ý đến hành trình sắp tới của Minh Dao, trong mấy ngày sau tìm một được địa điểm có thể tình cờ gặp mặt anh.

Minh Dao sẽ đến bữa tiệc đó, Bất động sản Khải Minh cũng sẽ nhận được thư mời.

Lâm Chức tìm Hồ Đồng, mặc dù Hồ Đồng không hứng thú với bữa tiệc mang tính chất thương nhân này, nhưng nghe tin Lâm Chức có hứng thú, anh ta lập tức quyết định rủ bạn mình đi trải đời, lấy một tấm thư mời cho Lâm Chức.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là tầng cao nhất của khách sạn cao cấp, có diện tích rộng lớn, có thể từ trên cao nhìn xuống khung cảnh về đêm của thành phố.

Chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu thế giới rực rỡ, dưới tiếng đàn, khách khứa nhỏ giọng trò chuyện, cười đùa vui vẻ.

Lâm Chức đưa thư mời, dưới nụ cười của phục vụ bước vào bên trong.

Cũng may trước kia nguyên chủ vì chưng diện nên có đặt mua một bộ vest cao cấp, mặc dù không đắt tiền, nhưng cũng đủ dùng cho tình huống này.

Vốn lưu động hiện có trong tay Lâm Chức không nhiều, số tiền trước đó Minh Dao đưa cho cậu chớp mắt đã bị cậu đầu tư vào xưởng kem kia rồi, bây giờ còn chưa tới tháng rút tiền tiếp theo.

Lâu lắm rồi cậu chưa từng nghèo rớt mồng tơi như vậy, trong lòng Lâm Chức khẽ thở dài, thật sự là cảm giác đã lâu không gặp.

Trong tình huống này, cậu không cần phải quen biết họ mới chào hỏi, cầm ly rượu tùy ý lại gần bên cạnh vài người, sau khi nghe họ nói về chủ đề gì, cậu có thể tham gia một cách tự nhiên.

Nếu hai bên đều hứng thú đến lời nói của nhau, là có thể thuận lý thành chương* làm quen với nhau, trao đổi danh thϊếp.

(*)thuận lý thành chương: thuận theo một cách tự nhiên.