Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 1 - Chương 4

Lâm Chức lên xe, cũng không quay về biệt thự, mà đi tới điểm đến tiếp theo.

Không phải tất cả những người trong danh sách của nguyên chủ đều là người không dùng được, một số người có thể làm quen, mở rộng mối quan hệ.

Phương thuốc dược thiện kia không phải do cậu nhất thời mua được, mà là thứ cậu mô phỏng lại dựa vào trí nhớ, những người như ông cụ Minh ngày trước kinh doanh hẳn quen biết không ít người, vì muốn đối phương đồng ý hợp tác, Lâm Chức đã tốn không ít tâm tư, phương thuốc này là thứ cậu dùng mấy trăm nghìn tệ, khó khăn lắm mới mua được từ truyền nhân của một bè phái nào đó, bởi vì trong quá trình có chút trục trặc, cho nên cậu cố ý ghi nhớ nội dung trong phương thuốc đó, quả nhiên bây giờ có chỗ dùng tới.

Ngày thứ hai, Lâm Chức lại tới chỗ của ông cụ.

Cậu cũng không làm gì khác, chỉ cùng ông nghe nhạc chơi với chim, ngày thứ ba, cậu đi câu cá với ông.

Sự ân cần của cậu, ông cụ cũng đã nhìn thấy, nhưng vì hậu bối tiến thoái có chừng mực, dáng vẻ nhìn qua cũng ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích, ông cụ cũng vui vẻ cho cậu đi cùng, chỉ cần cậu không mở miệng cầu xin chuyện gì, ông cụ cũng sẽ không nói gì, dù sao ông ở cùng với Lâm Chức cũng cảm thấy rất thoải mái.

Cứ như vậy trôi qua một hai tuần, mỗi ngày Lâm Chức đều đi cùng ông cụ mở rộng các mối quan hệ của mình, lịch trình sắp xếp rất dày đặc, cậu không hề nóng vội, nhưng 01 lại ngồi không yên.

[Ký chủ, chúng ta đã gần nửa tháng không gặp đối tượng nhiệm vụ rồi.]

Kể từ ngày hôm đó gặp nhau ở biệt thự trở đi, bọn họ đều không có bất kỳ tương tác nào, nhìn thấy nhiệm vụ cứu rỗi vẫn chưa thể triển khai, 01 có chút lo lắng.

Lâm Chức: [Nhiệm vụ của chúng ta có giới hạn thời gian không?]

01 dừng một chút, nói: [Không có, nhưng là trì hoãn càng lâu, đối tượng nhiệm vụ có thể sẽ bởi vì chán ghét thế giới này mà tử vong, anh ta rất đau khổ, chúng ta nhất định phải cố gắng cứu rỗi hắn!]

Lâm Chức trấn an: [Có tiến triển rồi, cậu ngoan ngoãn nhìn là được.]

01 không hiểu cho lắm, nhưng dường như kí chủ có ma lực, khiến trái tim đang thấp thỏm của nó buông lỏng, chờ đời tiến triển mà kí chủ nói.

Lâm Chức cố ý không tới chỗ ông cụ hai ngày, ngày thứ ba xách theo trà điểm* tới thăm.

(*)茶点 : trà và điểm tâm.

Ông cụ vờ như không để ý, nói: "Ông còn tưởng cháu đã chán ở cùng ông rồi, cũng đúng, người trẻ tuổi luôn muốn chạy đôn chạy đáo, ở cùng một ông già như ông thì có tác dụng gì."

"Bạn cháu hẹn cháu đi xem triển lãm tranh, cháu quên nói với ông nội." Lâm Chức tỏ vẻ xin tha thứ, tươi cười bóc bao bì bên ngoài của trà điểm*, đặt nó vào một cái khay sơn mài màu đỏ, rót trà cho ông cụ, nói: "Cho dù ở chung mãi với ông nội, cháu cũng sẽ không cảm thấy chán."

“Người nhà cháu đều mất sớm, ở chung với ông nội cháu không chỉ có một loại cảm giác an ủi, còn có thể học hỏi được nhiều kiến

thức.”

Lâm Chức vô thức ma sát nốt ruồi nhỏ trên cổ tay, có chút ngẩn ngơ.

Câu nói này nửa thật nửa giả, còn có phần diễn xuất, khi nguyên chủ học đại học cha mẹ đều đã qua đời, người thân của cậu ta còn qua đời sớm hơn, trò chuyện với một ông già cả đời gian xảo như vậy, đôi khi cũng có thể được lợi rất nhiều.

Nhưng những lời này lại khiến trong lòng ông cụ có chút gợn sóng, trải qua nửa tháng ở chung, ông cảm thấy cậu cháu dâu này cũng rất tốt, ông còn sai người đi điều tra cậu, không phạm tội cũng không nợ tiền, không có việc gì cần ông phải ra tay, ở chung lâu như vậy cậu vẫn không mở miệng cầu xin chuyện gì, chắc hẳn là thật sự chỉ là tới bầu bạn với ông.

Nói như vậy, ông cụ cũng rất cảm động, ông đã bảy mươi rồi, người không có quan hệ huyết thống, mấy năm trước vợ ông đã đi rồi, con dâu mất sớm, con trai cũng mất tích, cháu trai kế thừa sự nghiệp của ông cả ngày bận bịu, lại thêm chân…..có khi hai ông cháu bọn họ đối mặt với nhau, lại toàn khiến đôi bên đều đau buồn.

Lâm Chức tới bầu bạn với ông, cũng khiến trên người ông có thêm chút nhân khí, mấy ông bạn cũ vài ngày này gặp ông đều nói trạng thái của ông rất tốt.

Nhưng ngoài miệng ông cụ sẽ không nói gì, chỉ cười mắng: "Cháu chỉ biết nịnh ông."

Con vẹt trong l*иg bắt chước: "Nịnh ông, nịnh ông."

Giọng điệu giống hệt nhau, khiến người trong sân bật cười, một khung cảnh tươi vui hòa hợp.

Lâm Chức ở lại với ông cụ đến tối rồi mới rời đi, đi đến địa điểm hẹn.

Cậu thật sự không nói dối, quả thật cậu được mời đi xem triển lãm tranh ở nơi khác, bây giờ cậu cũng đến điểm hẹn với đám người này, trong chỗ này có người hữu dụng với cậu, cậu cần phải tiếp tục làm quen.

Người đàn ông này tên là Hồ Đồng, một thiếu gia giàu có yêu thích nghệ thuật, anh trai của anh ta là ông chủ của Bất động sản Khải Minh, mà Bất động sản Khải Minh có mối quan hệ làm ăn khá thân thiết với nhà họ Minh.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên phải tới gần đối tượng nhiệm vụ hơn, nhưng tình cờ gặp mặt cũng có mánh khóe, tiến vào nơi Minh Dao xuất hiện thì cần có tư cách tiến vào, hơn nữa còn cần một lý do.

Nhóm những người yêu thích nghệ thuật này có một phong cách nhất định, Hồ Đồng là một thanh niên mặt tròn có khí chất rất riêng*, Lâm Chức đã trò chuyện với anh ta về nghệ thuật, quen biết chưa tới một tuần, Hồ Đồng đã coi cậu như bạn bè có chung sở thích với anh ta.

(*)文艺青年: thanh niên trẻ tuổi yêu thích nghệ thuật, sau thế kỉ 21 còn được hiểu là thanh niên có khí chất riêng, không chạy theo đám đông.

Một nhóm người uống rượu nói chuyện trong quán bar, mãi đến hơn mười hai giờ Lâm Chức mới thoát thân về nhà.

Đi thang máy từ ga ra ngầm lên tầng bốn, Lâm Chức nhìn thấy nữ giúp việc đang đứng trước cửa phòng cậu.

"Mợ chủ, cậu chủ nói cậu quay về thì mời cậu chờ cậu chủ ở sảnh nhỏ tầng ba."

"Tôi biết rồi, giúp tôi chuẩn bị một ly sữa giải rượu."

Lâm Chức căn dặn, đi về phía đầu kia của thang máy.

Sảnh nhỏ ở tầng ba được nhà thiết kế thiết kế để chủ nhân tiếp đón bạn bè khá thân thiết, các vách ngăn chạm khắc rỗng, cửa sổ sát đất khiến ánh sáng có thể dễ dàng chiếu vào, xung quanh có đèn led khí quyển, giàn dây leo theo phong cách thanh nhàn*, trên đó còn có những dây đèn led hình ngôi sao đang rũ xuống.

(*) thanh nhàn: ý chỉ sự nhàn nhã, thảnh thơi, không vướng bận muộn phiền.

Tuy rằng nguyên chủ sống ở đây nửa năm, cũng không thấy Minh Dao có tiếp đãi bạn thân gì, cậu cảm thấy Minh Dao không có bạn bè cũng là chuyện quá bình thường.

Lâm Chức không hiểu nên không bình phẩm, nhưng bất kỳ mối quan hệ nào trên đời đều không thể cưỡng cầu, cần phải phải đến từ hai phía, tình bạn cũng vậy.

Bởi vì mỗi ngày đều có người hầu quét dọn, cho dù sảnh nhỏ không tiếp khách cũng vẫn sạch sẽ, Lâm Chức ngồi trên ghế mây, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Một âm thanh nhỏ truyền đến từ phía sau, Lâm Chức nghiêng người, gương mặt người đàn ông ngồi trên xe lăn thâm trầm, sống mũi rất cao, hốc mắt hơi trũng xuống, lộ ra vẻ lạnh lùng hung ác khó tiếp cận, cho dù đang ngồi trên xe lăn cũng không hề giảm bớt khí thế của anh, ngược lại tăng thêm chút tĩnh mịch khiến người ta phải giữ kín như bưng.

Trên mặt Lâm Chức bởi vì hơi men mà đỏ ửng lên, ánh sáng trong mắt càng thêm dịu dàng.

Anh thích đồ ăn sạch sẽ, nhưng đáng tiếc là không dễ ăn.

Minh Dao nhìn bộ dáng cậu dường như đã hơi say, hỏi: "Ý thức hiện tại của cậu có thể tỉnh táo nói chuyện được không? Tôi hi vọng lời tôi nói hôm sau cậu sẽ không quên đi."

Lâm Chức uể oải nói: "Anh nói đi."

"Cho dù cậu đánh chủ ý gì, tránh xa ông nội tôi một chút."

Minh Dao vốn tưởng rằng Lâm Chức ân cần vài ngày là đủ, nhưng anh không ngờ cậu lại kiên trì như vậy, mấy ngày trước còn muốn nhắc nhở cậu, nhưng nghe nói cậu không đi nữa, Minh Dao lập tức cho rằng cậu từ bỏ rồi, lại không ngờ hôm nay cậu cư nhiên lại đi nữa.

Chú Kim nói rằng cậu ở chỗ ông nội rất ngoan, nhưng Minh Dao vẫn nhớ dáng vẻ tham lam tới đòi tiền và tức giận thở hổn hển sau khi thất bại của cậu, anh không cho rằng đó là người tốt.

"Chủ ý của tôi rõ ràng như vậy sao? Anh biết tôi không đủ tiền tiêu, nếu anh đã không chịu cho tôi nhiều tiền hơn, vậy tôi chỉ có thể nhìn xem ông nội có nguyện ý từ giữa kẽ tay bỏ ra chút tiền cho tôi không."

Người có tiền án giải thích cho người trong lòng nghi ngờ rằng bản thân chỉ là có ý tốt, phỏng chừng sẽ chỉ càng bị suy đoán về động cơ, Lâm Chức mới không muốn lãng phí miệng lưỡi.

Cậu biểu lộ ra kiểu tính toán này, ngược lại sẽ khiến Minh Dao yên tâm.

"Hơn nữa, tôi đang đánh đổi công sức của mình để đổi lấy thành quả. Dù sao, ông nội ở có một mình, anh lại không thể luôn đến thăm ông bầu bạn với ông. Tôi tới giúp ông giải sầu, thay anh làm tròn chữ hiếu, có phải anh nên thưởng cho tôi không?"

Lâm Chức chống má, quần áo hôm nay mặc tương đối thoải mái, theo động tác của cậu, ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra chuỗi hạt đàn hương trên cổ tay.

Cậu không định giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Minh Dao, nhưng ai nói đây không phải là một kiểu ngụy trang khác.

Ánh mắt Minh Dao rơi xuống chiếc vòng trên tay cậu, lông mày khẽ nhíu lại.

Minh Dao chắc chắn, đây là thứ ông cụ đưa cho.

Nghĩ đến những lời chú Kim nói với anh rằng gần đây ông cụ rất vui vẻ, suy nghĩ của Minh Dao tuôn trào.

Ngoài cửa sảnh nhỏ vang lên tiếng gõ cửa, nữ giúp việc nhỏ giọng nói: "Mợ chủ, sữa của cậu."

Lâm Chức bỏ tay xuống, khoát tay áo nói: "Cô cầm vào đây đi."

Một cốc sữa ấm được đặt lên bàn, nữ giúp việc nhanh chóng lui ra ngoài.

"Mỗi tháng tôi cho cậu thêm một trăm nghìn, cậu cần phải thường xuyên bầu bạn với ông nội, đừng có những tâm tư khác, ông nội tin tưởng mệnh cách, nhưng tôi thì không."

Giọng điệu của Minh Dao không nặng nề, nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Nguyên chủ có lẽ sẽ bị bộ dạng của Minh Dao dọa sợ, nhưng Lâm Chức sẽ không, không những không, mà cậu sẽ còn được nước lấn tới.

“Chỉ có một trăm nghìn, ông xã, thêm một trăm nghìn nữa đi, có được không.”

Lòng bàn tay của Lâm Chức được áp vào cốc thủy tinh, nhẹ giọng làm nũng.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu ửng hồng, đôi mắt nửa say mềm mại ngây thơ, ánh sáng của đèn ngôi sao phản chiếu trong đôi mắt cậu, đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt.

01 ngẩn người, hận không thể thay Minh Dao gật đầu, nói có thể có thể!

Minh Dao rõ ràng có chút kinh ngạc, vẻ mặt anh càng ngày càng lãnh đạm: “Không được mặc cả.”

01 sợ cản trở ký chủ phát huy nên không dám lên tiếng, chỉ có thể ở trong lòng căm giận anh lòng dạ sắt đá!

Lâm Chức nhấp một ngụm sữa, sau khi nuốt xuống và liếʍ sạch vết tích còn sót lại trên môi, để lại một vệt nước mỏng.

Cậu có chút tiếc nuối nói: "Vậy được thôi, thành giao."

Minh Dao điều khiển xe lăn quay người rời đi, không nhìn thấy ý cười trong mắt cậu.

Con nhện trước khi bắt mồi, luôn cần thời gian để giăng tơ.