Chương 10: Chỉ Là Thèm Khát Cơ Thể Đối Phương
Một màn ân ái mãnh liệt cuối cùng cũng giải tỏa được du͙© vọиɠ bấy lâu của Ngô Kiều Kiều, nhưng sau khi tận hưởng lần này, dù có lần sau hay không, vẫn phải cố gắng.
"Sao ngươi có thể như vậy.....ta cứu ngươi về chữa bệnh cho ngươi.....ngươi thế nhưng....lại gian da^ʍ ta......ngươi ngươi ngươi....."
Ngô Kiều Kiều nghiêng người đưa lưng về phía Ôn Du khóc.
Ôn Du sướиɠ xong cũng bắt đầu tự trách mình, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Ngô Kiều Kiều đã làm những chuyện này, hắn lại cảm thấy có điểm kỳ quái, hừ lạnh một tiếng "Còn không phải do cô câu dẫn ta sao, lúc thao cô sướиɠ đến kêu lên, bây giờ còn giả vờ trinh tiết liệt phụ."
"Ta câu dẫn ngươi như thế nào? Ta làm cho ngươi thoải mái, ngươi còn nói ta câu dẫn ngươi, bắt nạt một quả phụ thì có bản lĩnh gì chứ! Dù sao trời đã sáng rồi ngươi đi đi, ta không hầu hạ ngươi nữa!" Nói tới đây, Ngô Kiều Kiều vén chăn bước xuống giường.
Ôn Du nghe vậy liền hoảng sợ, hắn đối với nơi này không quen, mắt còn mù, rời đi chẳng phải rất khó sống sao. Nông phụ này nói không sai, nàng cứu hắn, hết lòng chăm sóc hắn, hiện tại lại vì hắn, mặc kệ nhìn thế nào, dù sao thấy chính mình cũng không lỗ.
"Đại tẩu đừng đi, là lỗi của ta, ta sai rồi!"
Ôn Du ngồi dậy, tùy ý ôm lấy eo Ngô Kiều Kiều, cầu xin nói "Ta không nhịn được muốn động cô, ta chịu trách nhiệm với cô là được. Sau khi mắt ta khỏi rồi ta sẽ đưa cô đi gặp người nhà của ta."
Tuy rằng lấy nàng làm chính thê là không thực tế, nhưng làm thê thϊếp vẫn có thể. Ôn Du thầm nghĩ, dỗ nàng thật tốt không chỉ có thể cho nàng hầu hạ mời đại phu xem bệnh, ban đêm còn có thể thao nàng thỏa thích, đây mới là lựa chọn đúng đắn.
Ngô Kiều Kiều thấy mình đạt tới mục đích cũng không khóc nữa, nhưng trong lòng cô lại chế nhạo suy nghĩ của Ôn Du. Chẳng lẽ là muốn dụ dỗ nàng tự nguyện làm bảo mẫu sao, phụ trách chỉ là đại sự mà thôi. May mắn thay, nàng chỉ tham lam đối với cơ thể của bên kia, thời gian nửa tháng hưởng thụ đại dươиɠ ѵậŧ mát xa cũng không tồi.
"Ngươi gọi ta là đại tẩu?" Ngô Kiều Kiều hờn dỗi nói.
Ôn Du sửng sốt một chút, cố gắng lục tung trí nhớ, cuối cùng nhớ tới tên của nàng, thăm dò gọi một tiếng "Kiều Kiều?"
"Hừ, oan gia đáng chết."
Ngô Kiều Kiều hừ một tiếng rồi nằm xuống "Ngủ đi, ngươi thao người ta mệt muốn chết, phía dưới vẫn còn đau."
Như vậy xem như đã làm lành, Ôn Du cũng tận dụng cơ hội để ôm Ngô Kiều Kiều, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ da thịt dán vào nhau. Cảm giác trên tay của Ôn Du rất trơn mềm, đoán Ngô Kiều Kiều nhất định còn trẻ, hy vọng vẻ ngoài của nàng sẽ không quá xấu.
Khi mặt trời lên cao Ngô Kiều Kiều thức dậy, nàng vươn vai nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh với tâm trạng tuyệt vời, nàng cúi xuống hôn lên khuôn mặt đẹp trai của hắn.
"Dươиɠ ѵậŧ của ngươi lại cứng nữa rồi, thật thô to a."
Thấy Ôn Du đã tỉnh, Ngô Kiều Kiều vươn tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, thì thầm vào tai hắn.
"Ưʍ...."
Ôn Du tỉnh lại, lật người đè lại Ngô Kiều Kiều, dùng giọng nói từ tính hỏi "Thế nào, lại muốn bị thao?"
Ngô Kiều Kiều vội vàng đẩy hắn ra, oán giận nói "Không được, phía dưới ta còn đau, ta rời giường nấu cơm, ngươi ngủ tiếp đi."
Nói xong liền xuống giường chạy đi, sợ sẽ bị thao lần nữa. Ôn Du có chút thất vọng nhìn người nọ lướt đi, nhưng nghĩ tới tương lai, lại nhếch lên khóe môi mỉm cười.
Sau khi Ngô Kiều Kiều xuống giường, nàng mặc quần áo, đi đến sân nhỏ để cho gà con ăn uống, sau đó rửa tay rửa mặt, xắn tay áo lên nấu ăn.
Nàng đổ bột vào chậu để nhào bánh, cán mỏng, cắt thành từng sợi mì, thả vào nước sôi, ra vườn hái hai cọng rau xanh, đánh trứng bỏ vào. Chỉ trong chốt lát đã nấu xong hai bát mì.
Ngô Kiều Kiều bưng hai bát mì đã nấu chín vào nhà, đưa một bát cho Ôn Du nói "Mau ăn đi, cẩn thận bỏng đấy."
Ôn Du cầm lấy bát mì, húp một ngụm, vui vẻ nói "Thơm quá, Kiều Kiều tay nghề thật tốt."
Thấy Ôn Du ăn như vậy vui vẻ, Ngô Kiều Kiều cũng rất vui vẻ, cười nói "Nếu có mỡ heo sẽ càng thơm hơn, lần sau đi chợ ta sẽ cắt ít mỡ heo. Ngươi ăn nhanh lên, ăn xong ta còn phải đi làm ruộng."
"Ta có thể giúp được gì không?"
Ôn Du ăn một ngụm mì hỏi, trong lúc này Ngô Kiều Kiều sợ hắn bị đυ.ng phải nên ở trên giường giữ hắn.
"Không cần, ngươi tốt nhất đừng ra ngoài, bị người nhìn thấy không tốt đâu." Ngô Kiều Kiều vừa nói vừa ăn mì.
Ôn Du có chút buồn bực, hắn tại sao lại phải xấu hổ? Thấy hắn cau mày, Ngô Kiều Kiều vội vàng giải thích: "Mắt của ngươi còn chưa khỏi, khi ngươi khỏi bệnh ta sẽ giới thiệu ngươi với hàng xóm của ta. Hơn nữa, tốt hơn hết là ngươi nên ở nhà dưỡng bệnh."
Ôn Du nghe lời này biểu cảm có chút nhu hòa, đồng ý ngoan ngoãn ở nhà chờ. Khi ra ngoài Ngô Kiều Kiều khoá cửa lại, ý nghĩ có một nam nhân đẹp trai đợi nàng đi làm về đã tiếp thêm động lực cho nàng.