Chương 8: Dục Cầu Bất Mãn
Tiền của Ôn Du ngoại trừ dùng để gọi đại phu bốc thuốc thì còn thừa rất nhiều, Ngô Kiều Kiều cuối cùng cũng không cần tiêu phí quá nhiều thời gian, ăn sáng xong liền đi thị trấn mua đồ.
Nàng mua hai chục con gà con, hai bao gạo, một bao bột mì, lại cắt hai cân thịt, cuối cùng xé hai mảnh y phục. Vốn dĩ nàng muốn mua một bộ y phục cho Ôn Du, nhưng thị trấn này không lớn, nếu có người phát hiện ra có nam nhân trốn trong nhà nàng thì thật không hay.
Có rất nhiều đồ, tổng cộng tốn một lượng bạc, Ngô Kiều Kiều không nhét được vào giỏ sau, đành bỏ ra hai đồng để đi xe bò về làng. Sau khi về nhà, nàng vội vàng đặt gà con vào chuồng gà, rắc hai nắm kê và cho chúng uống nước rồi mới yên tâm, nàng trở lại phòng đóng cửa lại, lấy bộ y phục mới mua ra mặc thử.
"Hôm nay đại tẩu đi chợ sao?"
Ôn Du ở trên giường nghe thấy âm thanh liền hỏi, Ngô Kiều Kiều cởi y phục ban đầu, vừa mặc thử quần áo mới vừa nói "Đúng vậy, ta mua gạo, mì còn cắt thịt, hôm nay sẽ cho ngươi một bữa ăn ngon."
Sau khi mặc y phục vào, Ngô Kiều Kiều cảm thấy rất hài lòng, mặc dù chỉ là quần áo vải lanh pha với bông, các tiểu cô nương cũng đều thích loại này, nếu Ôn Du có thể nhìn và đánh giá một chút thì tốt rồi.
"A, vất vả cho đại tẩu rồi. Ta cảm thấy mắt tốt hơn rồi, sáng ngủ dậy cũng có thể nhìn thấy chút ánh sáng, nếu tiếp tục ngâm mình trong nước thuốc và châm cứu, chắc khoảng nửa tháng nữa là có thể khỏi bệnh." Ôn Du tiếp tục nói.
Ngô Kiều Kiều ngắm y phục đủ rồi mới cởi ra, lát nữa nấu cơm nàng không muốn làm bẩn bộ y phục mới. Nghe Ôn Du nói xong nàng đáp lại, trong lòng có chút mất mát.
Mặc dù ngay từ đầu nàng cũng không có ý tưởng sẽ ở bên Ôn Du mãi mãi, nhưng sau vài ngày nàng đã quen với việc có người đợi ở nhà. Xem ra nàng nên nắm chặt thời cơ gạo nấu thành cơm, ít nhất có thể để lại cho nàng một kỷ niệm khi người đó rời đi, sương sớm tình duyên cũng không uổng cho nàng chiếu cố hắn một thời gian.
Với những tâm tư như vậy, buổi tối khi giúp Ôn Du tắm thuốc, Ngô Kiều Kiều cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm của hắn, còn chưa có rửa phía dưới dươиɠ ѵậŧ hắn đã cứng lên. Ngô Kiều Kiều duỗi tay xoa nắn dươиɠ ѵậŧ đang đứng thẳng, Ôn Du cũng không có bài xích, mà dựa vào thành thùng để tận hưởng.
"Ưʍ...."
Ôn Du nhắm mắt chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, thỉnh thoảng rêи ɾỉ một tiếng.
Ngô Kiều Kiều dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhào nặn dươиɠ ѵậŧ, mân mê qυყ đầυ dọc theo đường gân màu xanh trên đó, sau đó quay lại xoa xoa hai quả trứng, quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt của Ôn Du để kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ nhạy cảm.
"Ô.....a...."
Sau khi xoa nắn xong, Ôn Du cũng không che giấu, trực tiếp kêu lên một tiếng. Thấy hắn sắp tới rồi, Ngô Kiều Kiều cầm khăn tắm, lau những nơi khác.
Sắp lêи đỉиɦ lại đột nhiên dừng lại, Ôn Du sửng sốt một chút, vốn muốn mở miệng hỏi, lại phát hiện mình không thể nói, nó giống như là trêu chọc người khác vậy, đành phải ngậm miệng lại. Nhưng lại nghẹn đến khó chịu, hắn muốn tự mình vươn tay giải quyết, nhưng Ngô Kiều Kiều vẫn đang lau người cho hắn. Vì thế nửa vời dày vò, trên mặt tràn ngập dục cầu bất mãn.
Ngô Kiều Kiều không để ý đến, làm theo quy trình tắm rửa và châm cứu cho hắn, cuối cùng khi nàng lau sạch nước, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân hắn vẫn còn cứng ngắc, oai hùng dũng mãnh như pháo trời.
Nằm trên giường, nghe được âm thanh của Ngô Kiều Kiều trong phòng tắm, Ôn Du càng cảm thấy nóng bức khó chịu, mấy lần muốn vươn tay tự giải quyết, lại luôn bị Ngô Kiều Kiều đột nhiên ném ra chủ đề cắt ngang. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ, hắn không nhìn thấy nhưng người khác thì có thể, chỉ có thể chờ Ngô Kiều Kiều ngủ rồi mới làm.