Làm Thế Nào Để Nhẫn Nại Trước Nhân Vật Chính Đáng Ghét

Chương 7: Cửa hàng quần áo

Đang lúc Từ Ly gấp đến độ không chịu nổi, có một cô gái tiến lên nghênh đón, cười rất ngọt ngào. "Xin hỏi vị khách này muốn xem cái gì? Tôi có thể hỗ trợ.”

Từ Ly miễn cưỡng nhếch khóe miệng một chút, lộ ra một nụ cười đặc biệt giả dối nói: "Cái kia, cám ơn cô, bất quá không cần đâu, tôi tùy tiện nhìn một chút là được." Thật bi thảm! Nếu như vừa rồi không có ai đến nghênh đón, ta chờ ở đây một chút còn tương đối không biết xấu hổ đi. Nhưng bây giờ nhân viên bán hàng đã cố tình chiêu đãi rồi... Nhìn cách ăn mặc có thể còn là chủ tiệm.

Trong lòng Từ Ly có vẻ thất vọng, phải làm sao bây giờ, quá xấu hổ!

Từ Ly lôi kéo Agnes, hỏi nhóc. "Ngươi thích quần áo gì, ngươi liền chọn đi, ta không thiếu tiền." Khi cô nói câu đó ra liền có cảm giác đặc biệt chột dạ, cô âm thầm hy vọng sẽ sử dụng phương pháp giao tiếp của trái tim, để Agnes biết rằng quần áo ở đây cô không thích chút nào a.

Rõ ràng, Agnes đã đóng cửa con đường trái tim, đến nỗi nó có chút không thể tin nhìn Từ Ly.

Agnes nhìn một vòng quần áo rất cẩn thận, chỉ vào một chiếc váy có giá gấp hai mươi lần giá bán của mình, nói, "Tôi thích cái kia."

Được rồi, xem ra ta chỉ có thể xấu hổ đến đây thôi.

Ài? Hình như có chút không đúng, nhân vật chính này không khỏi có vấn đề, ngay cả thẩm mỹ cũng có chút nữ tính quá rồi đấy. Là người muốn nhân vật chính phát triển mạnh, có phải ta nên sửa lại khẩu vị của nhóc chút không?

Từ Ly nghĩ, mình mất mặt thì mất mặt đi. Mình vẫn nói với nhân viên rằng mình không có tiền mua quần áo, nếu phải rước cái váy đó thì ...

Một người đàn ông khác cũng đang ở trong cửa hàng cười nhạo một tiếng: "Chỉ bằng các người mà cũng mơ tưởng đến những bộ quần áo này? Các ngươi vẫn nên nhanh chóng đi đi, thừa dịp các ngươi hiện tại còn chưa làm bẩn quần áo. Nếu không, làm bẩn quần áo, các ngươi có bán thân cũng không đủ để đền đâu."

Mặt Từ Ly hơi cứng, cô gái đứng bên cạnh mặt tái đi, tát một cái vào mặt người đàn ông kia, có vẻ gã cũng là nhân viên trong cửa hàng.

Từ Ly và Agnes đều kinh ngạc nhìn một màn này.

Wao? Chẳng lẽ người vừa rồi bị gã này mắng không phải ta mà là cô?

Cô gái xin lỗi cúi đầu trước Từ Ly: "Thật ngại quá, quý khách. Nhân viên miệng không sạch sẽ, để bày tỏ lời xin lỗi của cửa hàng với ngài, cũng để bày tỏ lời xin lỗi của của Amy tôi, chiếc váy này chúng tôi sẽ tặng riêng các ngài. ”

Agnes nhìn cô gái, lại quay đầu nhìn Từ Ly. Chẳng lẽ shirley ăn mặc có chút rách nát này, thật sự rất lợi hại? Nàng có đáng để chủ cửa hàng quần áo này tát nhân viên một cái không? Hóa ra Shirley này không phải là đang giả vờ rộng rãi ư?

Từ Ly khoát tay, có chút lắp bắp nói: "Không cần, không sao đâu. Dù sao ta cũng không để trong lòng, cái váy này không cần đưa cho chúng ta đâu.”

Agnes lặng lẽ trợn trắng mắt. Chậc, người này tính cách tựa như thánh nữ Quang Minh giáo kia, thánh mẫu không chịu nổi.

Khi nó đi mua đồ cũng vậy, cũng không mặc cả, nhìn thấy thích liền mua.

Tuy nhiên, Amy cứ khăng khăng muốn tặng chiếc váy này cho Từ Ly, nói rằng cô không chấp nhận nó là không chấp nhận lời xin lỗi.

Agnes trực tiếp thay Từ Ly nhận váy.

Từ Ly chần chờ hồi lâu, vẫn cầm cái váy kia, cất nó vào trong túi đựng đồ, nói với Agnes. "Vậy chúng ta kiếm một khách điếm, à không, tìm khách sạn để ngươi tắm rửa, sau đó ngươi mặc nó sau được không?”

Agnes gật đầu, "Ừm, được thôi.”

Từ Ly quay lại gật đầu với Amy, tỏ vẻ cảm ơn, sau đó dẫn Agnes đi ra ngoài.

Nam nhân viên bị đánh sau khi Từ Ly đi ra ngoài, không vui hỏi chủ tiệm. "Vì sao phải vì một người nghèo đến không chịu nổi như vậy đánh ta?”

Amy cười lạnh một tiếng. "Chính là bởi vì ngươi ngu xuẩn, cho nên ngươi mới chỉ có thể làm nhân viên. Ngươi nhìn thấy thứ thắt lưng của nữ tử mặc áo trắng kia không?”

Nam nhân viên lắc đầu, "Không rõ.”

Amy có chút hờ hững nhìn nam tử, lắc đầu, "Đó là thẻ vàng đen độc quyền của hoàng tộc, bên trong có mấy chục vạn tử tinh tệ. Ngươi nói rằng một người phụ nữ có thứ đó thì sao lại nghèo? Một người không có mắt như ngươi vẫn không nên ở trong cửa hàng của ta.”

Nam nhân viên không thể tin lùi lại vài bước, "Không có khả năng, người hoàng tộc sao lại không chú trọng đến dáng vẻ như vậy.”

Amy giải thích: "Rõ ràng, cô gái mặc áo trắng đó hẳn là đại pháp sư hoàng tộc muốn lôi kéo, ngươi có thấy ma pháp hệ không gian vừa rồi của cô ta không? Cô ta có thể trong nháy mắt, không cần niệm chú liền đem váy thu vào trong tiểu không gian. Đại pháp sư đều có thể sẽ có một chút kỳ quái, ví dụ như không thích váy hoa quý, thích áo choàng rách nát. Được rồi, cậu bây giờ có thể đi.”

------------------------------------------------------------------------------------

Từ Ly nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Agnes, trong lòng còn có chút hoảng hốt đi trên đường cái.

Chẳng lẽ đây chính là khí phách vương bá mà "nhân vật chính" trong truyền thuyết sẽ có sao? Tại sao ta không cảm thấy nó? Chẳng lẽ do ta trì độn?

Nghĩ như vậy, Từ Ly không khỏi nhìn chằm chằm Agnes hồi lâu, đáng tiếc nhìn không ra cái gì, liền buông tha. Có thể là do ta ở thế giới tu chân quá lâu nên không cảm giác được uy lực của vương bá chi khí đi?

Không biết Vivian tặng cho mình cái thẻ bên trong có bao nhiêu tiền a? Vì có thể được ở khách sạn, trước tiên phải đến liên minh nhà thám hiểm, đem tinh hạch và lông thú của Bạch Trân Tê cắt xuống bán đi.

Chờ đến liên minh nhà thám hiểm, đem đồ vật trên người Bạch Trân Tê bán đi, Từ Ly thành công cầm trong tay một cái tử tinh tệ 0355 kim tệ vừa mới ra lò, trong lòng có chút hoảng hốt. Lúc trước ta đưa cho bọn Vivian về thị trấn, lại còn bán cho các nàng đan dược, nhưng mà đưa ra giá đó có phải thấp quá rồi hay không?

Thì ra giá trị kim tệ thế giới này thấp như vậy sao?

# chờ một chút, nhân vật chính giá cả cũng thấp vậy sao? #

# mười cái bánh bao liền có thể mua được một tên nhân vật chính a! #

# chẳng lẽ đây là do công ty Tấn Giang vì để cho ta có thể thuận lợi mua được nhân vật chính nên đã phá giá? #

Nàng là không biết bởi vì Agnes một chút cũng không ngoan ngoãn, cái miệng tiện đến hoảng hốt, bộ dạng cũng đen đúa gầy yếu, ở chợ nô ɭệ bán không ai mua, chỉ có thể bán rẻ. Từ Ly cảm giác mình đã nhặt được một món hời lớn, trong lòng sướиɠ tư tư.

Cảm thấy mình kiếm được khá tiền, Từ Ly vui vẻ nắm tay Agnes đi vào khách sạn, bảo bọn họ mở một gian phòng cho mình, có bồn tắm sạch sẽ.

Ông chủ nói rất hiền hoà. "Được rồi, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không?"

Từ Ly suy nghĩ một chút, nhìn Agnes.

Lúc này, vừa vặn trong bụng Agnes truyền ra một trận thanh âm, Từ Ly gật gật đầu, nói: "Lại cho chúng ta một ít món ăn đặc trưng của khách sạn đi, Agnes đói bụng.”

Agnes trừng mắt nhìn Từ Ly một cái. "Nói thế làm như ngươi không cần ăn gì vậy!”

Từ Ly có chút ủy khuất. Ta đã sớm Tích Cốc, không ăn cũng được.

Thế nhưng, nhìn bộ dạng ngạo kiều của Agnes, Từ Ly quyết định mình sẽ bảo vệ tôn nghiêm cho nó. Từ Ly theo lời của Agnes liền nói: "Ừm, là ta muốn ăn.”

Ông chủ nhìn Từ Ly và Agnes, lại hòa ái cười cười nói: "Được được được.”

Agnes càng tức giận hơn, "Ta không phải là một đứa trẻ, không cần ngươi theo ta như vậy. ”

Từ Ly. "Được rồi, được rồi.”

Agnes hung hăng trừng mắt nhìn Từ Ly một cái, "Hừ! Ta đi lên cầu thang."

Trách ta? ... Muốn ta làm gì. Khó trách phải có người chỉ đạo nhân vật chính, nhân vật chính xấu tính như vậy, không có người chỉ đạo thì thật đúng là không thể trưởng thành thật tốt a, không cẩn thận liền thành nhân vật phản diện!