Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 14

Editor: Fei

Kỷ Li chuyên tâm đọc kịch bản mà quên mất thời gian tan tầm của công ty. Lúc này đã sắp qua chín giờ rưỡi, y rất hứng thú với nhân vật này, dự định sáng mai lại tìm Tôn Dũng bàn bạc.

Thang máy đi xuống bỗng dừng ở tầng sáu.

Cửa vừa mở ra, Kỷ Li đã nhìn thấy Hạ Linh.

Chắc đối phương vừa mới chụp xong poster tuyên truyền, vẻ mặt cục súc, trang điểm rất đậm, có thể nhìn ra và phần "lãnh khốc tà mị". Chưa nói đến những cái khác, riêng khuôn mặt này đã nét nào ra nét ấy rồi.

"Đi vào à?" Kỷ Li nghiêng người nhường đường.

Nếu hai người đã là đồng nghiệp thì vẫn cần ra vẻ khách sáo chút.

Hạ Linh đứng im tại chỗ. Cậu ta nhận ra Kỷ Li, ánh mắt vốn chẳng vui vẻ gì dần xuất hiện sự căm ghét: "... Công ty lấy tài nguyên của tôi là vì muốn nâng đỡ loại người như cậu?"

Ấn tượng tốt của Kỷ Li với khuôn mặt của cậu ta lập tức tan biến.

Tiên học lễ, hậu học văn.

Há mồm ngậm miệng toàn phun ra những lời đầy ác ý, làm mình làm mẩy cho ai xem?

Cửa thang máy tự động khép lại, Kỷ Li không nhẹ không nặng ấn nút mở, hỏi ngược: "Công ty xếp tôi đến chỗ Tôn Dũng, dùng chung một người đại diện với cậu. Sự đã rồi, cậu..."

Y ngừng lại, nhìn Hạ Linh từ đầu đến chân, nhếch môi cười: "Cậu là ai mà dám phản bác?"

Kỷ Li không thích trở mặt với người khác nhưng y cũng chẳng hiền lành gì. Có mấy lời nói ẩn ý là được rồi, còn đâu chỉ cần dựa vào tứ chi và ánh mắt.

Hiển nhiên Hạ Linh đã nhìn thấu, cảm giác xấu hổ bỗng lan khắp toàn thân cậu ta. Song khi cậu ta chưa kịp phát tiết cơn giận thì Tôn Dũng và trợ lý đã đi tới.

"Thang máy đến rồi à? Sao không vào?"

Tôn Dũng nhìn thấy Kỷ Li bên trong, vẻ mặt vô cùng vui vẻ: "Sao cậu còn ở đây thế?"

Kỷ Li trả lời ngắn gọn: "Xem xong kịch bản mới về."

Tôn Dũng không biết "mâu thuẫn nhỏ" giữa hai người, đẩy Hạ Linh tiến vào thang máy. Trợ lý cầm theo ba lô, cẩn thận quan sát cậu ta.

Theo như hiểu biết của cậu với Hạ Linh thì vị đại gia này chắc chắn đang tức giận.

Ngày nào cũng quạu, quạu everytime everywhere. Thời buổi bây giờ làm idol cũng khó khăn quá!

Trợ lý sốt sắng đẩy gọng kính, núp ở một góc tàng hình, không dám dẫn lửa giận của Hạ Linh tới chỗ mình.

Từ khi bước vào thang máy, tâm tư Tôn Dũng bèn đặt lên người Kỷ Li. Gã nhác thấy trong tay y đang cầm hai quyển kịch bản, hỏi: "Mới mấy tiếng đã xem xong rồi?"

"Vừa ý bộ nào? Có phải bộ cổ trang nam hai không?"

Tôn Dũng tự tin suy đoán, kết quả một giây sau đã bị Kỷ Li vả mặt.

"Tôi không muốn diễn bộ cổ trang nam hai." Kỷ Li đưa kịch bản mà mình nhìn trúng tới trước mặt đối phương, "Mà muốn diễn cái này."

Tôn Dũng lộ vẻ kinh ngạc, lập tức làm bộ hiểu rõ, "Cũng được, cái này đầu tư ít nhưng đóng vai nam chính vẫn tốt hơn."

"Tôi muốn diễn nam ba." Kỷ Li thốt lên.

Chỉ ngắn ngủi hai câu đã khiến mặt Tôn Dũng ran rát, gã hít sâu một hơi: "Cái gì? Nam ba?"

Gã có nghe nhầm không?

Cảnh diễn nhiều như nam một, nam hai không cần mà lại chạy đi diễn nam ba?

Còn chưa chờ Kỷ Li đáp lời, Hạ Linh đã phi cười: "Tôi còn tưởng người mới giỏi giang đến thế nào cơ chứ, hóa ra là một tên đầu óc bị lừa đá đòi diễn nam ba? Loại người như cậu có thể nổi được mới là lạ đấy."

Tôn Dũng nhướn mày, thấp giọng ngăn cản: "Hạ Linh, cậu ăn nói cái kiểu gì thế?"

Trợ lý núp trong góc cũng thay đổi ánh mắt, oán thầm: Hạ Linh này gặp ai mà chẳng phô cái tính ngang như cua ra, sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với người khác!

"Tôi ăn nói như thế nào cơ? Tôn Dũng, anh lấy tài nguyên mà tôi không cần đưa cho cái tên gà quèn này, đối phương còn chẳng làm được cái tích sự gì. Tôi khuyên anh nên kiềm chế chút đi! Đừng có chọn cái nhỏ bỏ cái lớn, ai mới là cây hái ra tiền thực thụ thì chắc anh biết thừa rồi đấy."

Cửa thang máy mở ra, Hạ Linh sải bước chân dài rời đi.

Sắc mặt Tôn Dũng tái nhợt, vội vàng lên tiếng: "Sáng mai cậu tới công ty tìm tôi, rảnh rỗi nói chuyện cho tử tế."

Đợi sau khi hai người kia biến mất, trợ lý mới thở phào nhẹ nhõm.

—— Haizz, rốt cuộc cũng được tan làm rồi. Trời đất ơi, giảm thọ mất!

Kỷ Li nghe thấy động tĩnh bèn nhìn sang.

Vẻ ngoài của cậu trợ lý trông rất thanh tú, hai má phúng phính trẻ con, nhìn bộ dạng rất dễ khiến người khác biến mình thấy nơi xả giận.

"Xin chào, tôi tên là Bao Tử Tinh, tất cả mọi người đều gọi tôi là Bánh Bao." Trợ lý phát hiện tầm mắt y, nhanh chóng tự giới thiệu mình.

Kỷ Li không nhịn được cười, quả nhiên người cũng như tên.

Bánh Bao bị nụ cười này làm cho đỏ cả mặt, nhỏ giọng nói: "... Tôi biết anh, là người mới đẹp trai nhất công ty."

"Cảm ơn, cậu không đi cùng bọn họ à?"

"Không cần, tôi ở ngay gần đây. Mấy ngày nữa Hạ Linh mới bắt đầu vào đoàn, không cho tôi theo sát 24/24 giờ."

Hai người rời khỏi công ty, hàn huyên vài câu mới biết đều tiện đường.

Kỷ Li thuận miệng hỏi, "Cậu làm trợ lý cho Hạ Linh được bao lâu? Với cái tính khí kia của cậu ta chắc cũng không thuận lợi lắm nhỉ?"

"Đâu chỉ là không thuận lợi? Phải nói là không thể ở chung luôn ấy! Lúc trước ông đây bị thiết lập tính cách và vẻ ngoài của cậu ta lừa rồi!" Bánh Bao phun hết mấy lời thật lòng ra, sau đó nhanh chóng đỏ mặt.

Kỷ Li nở nụ cười: "Yên tâm, tôi sẽ không nói với cậu ta đâu."

Bánh Bao thở phào nhẹ nhõm, thẳng thắn không giấu diếm nữa, "Năm ngoái tôi xem chương trình tuyển chọn kia bèn rất thích cậu ta. Sau đó hỏi thăm được cậu ta muốn ký hợp đồng với truyền thông Mộng Tưởng nên mới tới công ty phỏng vấn làm người đại diện thực tập."

Bánh Bao vừa may mắn vừa đen đủi.

Sau khi gia nhập công ty, cậu thành công được sắp xếp vào trong đoàn đội của Hạ Linh. Kết quả bởi vì không đủ kinh nghiệm nên bị giáng xuống làm trợ lý.

Bánh Bao là fan của Hạ Linh, cảm thấy mình nhận công việc trợ lý cũng không vấn đề gì.

Ai ngờ chưa đầy một tháng, lăng kính fan hâm mộ vỡ tan thành, sắp sửa biến thành antifan ——

Hạ Linh thực sự quá xấu tính! Ỷ vào mình có chút nhân khí, phía sau còn có tư bản nên mới dám mở miệng đắc tội với mọi người xung quanh.

"Sau đó tôi mới biết lời đồn lúc tham gia chương trình tuyển chọn kia là thật." Bánh Bao thở dài.

Hạ Linh miệng thối đắc tội tổ tiết mục do đó thứ hạng mới lẹt đẹt như vậy. Không những thế cậu ta còn bị nhân sĩ trong giới chặn đầu, về sau các loại show tuyển chọn sẽ không để cậu ta tham gia nữa.

Fan của Hạ Linh nào có biết chuyện này, đổ hết mọi nguyên nhân lên đầu công ty, cảm thấy công ty hạn chế con đường phát triển của anh nhà mình.

Kỷ Li nghĩ đến thân phận trợ lý của Bánh Bao, không lên tiếng hỏi.

Song có thể đoán được, Hạ Linh thấy bản thân chẳng thể theo con đường idol nữa nên mới chuyển sang làm diễn viên.

Bánh Bao càng nghĩ càng bất đắc dĩ, bắt đầu lảm nhảm: "Hy vọng cậu ta vào đoàn phim mới có thể tem tém lại một chút. Bằng không mỗi lần rước họa vào thân thì tôi đều phải vác cái mặt mo đi xin lỗi người ta, trợ lý gì mà chẳng có tí nhân quyền nào hết."

"Cậu ta sắp vào đoàn phim nào?" Kỷ Li nói.

"Một bộ IP(*) cổ trang, cậu ta diễn vai nam một, điển hình cho kiểu nhân vật vừa đẹp vừa mạnh nhưng số khổ." Bánh Bao đáp.

(*IP:xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu)

Y không dám tiết lộ thêm việc —— Hạ Linh đã lén nhét 30 triệu vào đoàn, có thể xem như là dùng tiền "mua" vai.

Kỷ Li gật đầu, trong lòng không ghen tị gì cả.

Hạ Linh nhờ tư bản mới diễn được nhân vật quan trọng trong IP cổ trang còn y thì chữa cháy cho một kịch bản phim chất lượng. Đối với diễn viên mà nói, gặp được nhân vật nào cũng đều do duyên số.

"Tôi đến nơi rồi." Kỷ Li đứng dưới ký túc xá.

"À? Ok, vậy tạm biệt nhé." Bánh Bao dừng bước, nội tâm bỗng thấy tiếc nuối một cách khó hiểu.

Kỷ Li rất thích cậu chàng thú vị này, "Ngủ ngon."

Bánh Bao nhìn theo Kỷ Li lên lầu, tuy hai người trò chuyện không nhiều nhưng đối phương mang đến cho cậu cảm giác rất thoải mái.

—— Nếu có thể làm việc với Kỷ Li thì tốt biết bao.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Bánh Bao bèn siết chặt balo rồi trở về nhà mình.

...

Kỷ Li vừa quay lại ký túc xá, dưới chân chợt vang lên tiếng kêu mềm mại.

Bánh Gạo đã chờ ở cửa từ lâu, đuôi nhỏ lắc lư, chân trước tóm lấy ống quần Kỷ Li muốn trèo lên.

Kỷ Li bị moe đến nhũn cả tim, vội vàng ôm nó trong tay, thân mật vuốt ve vết sẹo trên mũi nó: "Bánh Gạo nhà chúng ta đói bụng rồi à? Để tao pha sữa cho mày nhaaa."

"Meo ~ "

Kỷ Li rót cho Bánh Gạo nửa bát sữa, bấy giờ mới tự đánh chén túi bánh mỳ. Một người một mèo nằm úp sấp trên sàn nhà dùng bữa tối.

Bánh Gạo là con mèo háu ăn, mỗi lần uống sữa đều hận không thể bơi luôn trong đó.

"Chậm một chút, tao có tranh với mày đâu." Kỷ Li cắn bánh, lúng búng nói. Y quay video Bánh Gạo rồi mở vòng bạn bè của mình ra.

Tính tình của nguyên chủ hướng nội, không thích kết bạn, wechat vắng như cái chùa bà đanh. Hồi trước nhân lúc rảnh rỗi, Kỷ Li ở trong đoàn phim tiện tay add vài vị nhân viên công tác.

Vừa mở vòng bạn bè đã thấy thư ký trường quay Trình Âm đăng một tấm hình, caption đơn giản mà nghe rất say mê: A a a a a a a hôm nay anh Nhạc đẹp zai quáaa! Nguyên Bảo cũng ngầu cực kì! Hơ khô thẻ tre đếm ngược còn mười ngày! Go go go!

Kỷ Li phóng to hình ảnh lên.

Tần Nhạc mặc bộ đồ thích khách màu đen, tôn lên thân hình thon dài. Ánh mắt hắn sắc bén, cầm kiếm chĩa vào Nguyên Dĩ Phi ở đối diện.

Rõ ràng chỉ là một tấm ảnh cảnh quay đơn giản nhưng thần thái của người đàn ông nọ lại lộ ra khí thế như sắp xuyên qua màn hình điện thoại.

Hô hấp của Kỷ Li ngưng vài giây, sau khi hoàn hồn mới nở nụ cười, bình luận bên dưới: Huynh trưởng thật là đẹp trai.

Chưa tới vài giây, Trình Âm đã trả lời y: A a a Tiểu Tống Chiêu! Cảm ơn cảm ơn! KDL(*)!

(*KDL: Viết tắt của cụm từ 磕到了 (Kē dàole): Nghĩa là "Tôi vừa thấy CP tôi ship tương tác siêu ngọt siêu dễ thương, CP tôi ship là thật!)

"Cảm ơn mình làm gì?" Kỷ Li không hiểu ba chữ cuối cho lắm. Y tắt điện thoại, tiếp tục chơi với mèo.

...

Chiều hôm sau, Kỷ Li gặp Tôn Dũng ở văn phòng công ty.

Hạ Linh ngồi trên ghế salon, trên tay cầm một tập kịch bản dày, nhìn thấy Kỷ Li còn cố tình ném nó thật mạnh lên bàn trà, "Mất hết cả hứng."

Kỷ Li nhìn tiêu đề lớn của kịch bản, ánh mắt khẽ rung chuyển, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.

Tôn Dũng liếc xéo Hạ Linh đang "tác oai tác quái", trực tiếp gọi Kỷ Li tới trước mặt mình, "Nhân lúc rảnh rỗi mau nói với tôi tại sao lại chọn nam số ba."

"Tôi xem xong toàn bộ kịch bản, mọi chi tiết nhỏ đều viết rất chắc. Ngoài ra năm nhân vật chính có cảnh diễn khá nhiều, nam số ba cũng tương tự, ở phía cuối còn có cảnh vô cùng quan trọng nhưng hơn hết là do tôi thích nhân vật này."

"Đừng nói nữa." Tôn Dũng xua tay, ý khinh thường, "Nào có người bỏ vai chính không diễn khăng khăng chọn vai phụ như thế! Cậu nghe tôi đi, chọn nam hai bộ phim cổ trang rồi để tôi nghĩ biện pháp lấy về cho cậu, khỏi cần casting mà vào thẳng đoàn luôn, chắc là cuối tháng bắt đầu quay."

Gã còn chẳng có hơi sức đâu đi đọc kịch bản hoàn chỉnh.

Gã chỉ cần biết người mới như Kỷ Li đây đi diễn nam hai nhất định sẽ không thiệt.

"Tôi nói rồi tôi muốn nhận vai nam số ba, nhân vật này rất hay." Kỷ Li kiên trì với ý định của mình.

Tôn Dũng thấy y không chịu nghe khuyên bảo, lông mày nhíu chặt lại, trả lời qua loa: "Tôi là người đại diện của cậu chẳng nhẽ tôi còn hại cậu được à? Bộ phim đó ít kinh phí đầu tư, bên đoàn phim nói còn cần chuẩn bị ít nhất hai tháng nữa lận!"

"Hai tháng rảnh rỗi này cậu định ở nhà vắt chân(*) à?"

(*Vắt chân 抠脚: Ngôn ngữ mạng chỉ nghệ sĩ có một khoảng thời gian ngắn không có hoạt động hay tác phẩm gì, không xuất hiện trước công chúng)

Kỷ Li trả lời, "Tôi có thể chờ, chỉ cần không trùng lịch thì hai tháng này tôi sẽ nhận trước vài vai phụ thích hợp."

Kỷ Li tin vào ánh mắt của bản thân, bộ phim đó chỉ cần quay theo kịch bản thật tốt thì sau khi trình chiếu nhất định sẽ thành công.

Tôn Dũng thấy y không chịu từ bỏ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vốn tưởng rằng là kẻ rất dễ chèn ép, ai ngờ đối phương lại cứng đầu như vậy?

"Ồn chết mất! Nếu cậu ta đã muốn chờ thì cứ để cậu ta chờ đi." Hạ Linh tháo kính râm, ánh mắt mỉa mai không hề che giấu, "Ngu dốt."

Công đoạn chuẩn bị và chu kỳ chế tác của phim điện ảnh rất lâu, nhiệt độ phim cũng chỉ duy trì được một tháng sau khi công chiếu. Khác với web drama, chế tác nhanh, sau khi hơ khô thẻ tre ba bốn tháng là đã bắt đầu chiếu, dư âm về sau dài hơn rất nhiều.

Phim điện ảnh thanh xuân vườn trường? Nhìn là biết thứ tào lao vớ vẩn.

Kỷ Li sa đọa, chấp nhận quay một nhân vật nhỏ bé chẳng có tí ích lợi gì như thế thì còn ngăn cản làm chi?

Trước đây Hạ Linh còn tưởng công ty muốn cho Kỷ Li cạnh tranh với mình, bây giờ xem ra toàn là do cậu ta lo sợ không đâu.

Cậu ta nhìn lướt qua kịch bản trên bàn, đột nhiên nghĩ ra một kế sách, nhiệt tình lên tiếng:"Anh Dũng, vai diễn tôi vừa nhận chẳng phải còn thiếu thế thân à? Các anh cũng từng nói, hình tượng bên ngoài của Kỷ Li và tôi tương đồng, cậu ta đang rảnh như thế hay là để cậu ta làm đi, đỡ cho đoàn phim phải tốn thời gian tìm người khác."

Biến diễn viên mới mà công ty coi trọng thành thế thân của mình, nghĩ thôi đã thấy sướиɠ hết cả người.

"Chắc cũng chỉ mất hơn hai tháng thôi, diễn viên đóng thế còn có thể nhận được tiền công..." Hạ Linh nhìn về phía Kỷ Li, ánh mắt ác ý khinh thường lộ rõ: "Cậu thấy sao?"

Tôn Dũng trầm mặc, cân nhắc về tính khả thi của sự việc.

Nếu Kỷ Li không nghe theo sắp xếp của gã, gã cũng nên âm thầm cho y nếm chút trái đắng, áp chế nhuệ khí của y xuống.

Dù gì vẫn là người mới, thời gian sắp tới còn dài, lúc đầu vẫn còn dám hăng hái lắm.

Đối với ngôn từ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hạ Linh, Kỷ Li chỉ nhìn vào tập kịch bản trên bàn. Y xác nhận tiêu đề in trên bìa lần nữa, bỗng nở nụ cười ý vị sâu xa.

"Được, tôi sẽ làm thế thân cho cậu."