Chương 9
Muốn gì ư? Ok. Ngươi đã hỏi thì ta cũng thẳng thắn nói thật luôn.- Ngươi đang giữ vật quan trọng của ta!- Thiên Thiên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia nói.
- Gì?- Mĩ nam hắc y ngạc nhiên nghiêng đầu, tỏ ý không tin vào mấy lời mình vừa nghe được.
- Aizzz.- Thật là, đã nói vô cùng ngắn gọn rõ ràng thế mà không hiểu ư, nàng nghiêm túc nhắc lại một lần nữa.- Ta nói, mĩ nhân à, mĩ nhân đang giữ trong người vật vô cùng vô cùng quan trọng với ta đó!
Mĩ nam hắc y đen mặt. Nam nhân ghét nhất là gì? Ghét nhất là được khen là xinh đẹp đó! Chu Thần Kiệt- vị mĩ nam hắc y kia- lớn lên với nét đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, từ bé đã bị người nhà trêu chọc trở thành một nỗi ám ảnh. Đã thế Thiên Thiên còn dám gọi hắn là mĩ nhân!!!!! Đáng giận!!!!!
- rầm!!!- chiếc bàn tội nghiệp chịu lấy một chưởng của Chu Thần Kiệt run lên bần bật, có nguy cơ bị gãy làm đôi.
Chúng khách nhân cùng Thiên Thiên giật cả mình, đưa con mắt tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn Chu Thần Kiệt. Trong khi đó kẻ vừa làm mọi người giật mình lại thản nhiên rủ tay áo, tức giận nhìn Thiên Thiên.
- Nữ nhân vô sỉ. Ta không quen biết ngươi. Đương nhiên cũng không giữ vật gì của nguoi cả.
Nói rồi bỏ đi lên tầng theo chỉ dẫn của tiểu nhị. Thiên Thiên ngơ ngác nhìn theo...... WTF!!!!! Hắn bực mình cái quái gì thế??? Hắn hỏi thì ta trả lời thôi mà!!! Ôi cái thế giới quái quỷ gì thế này!!!! Đến cả nam nhân cũng sẽ đến tháng ư?? Lạy chúa!
Nàng đêm thướt tha đến, chiếm trọn cả không gian.
Mặt trăng màu tím như chiếc bánh bị ai đó gặm mất một nửa nằm lơ lửng trên ngọn cây cao. Sương đêm nhè nhẹ buông xuống, làm cả đất trời nhiễm cái se se lạnh.
Thiên Thiên nhón chân nhè nhẹ bước đi trên hành lang mờ mờ ảo ảo. Con bà nó.... cái thế giới chậm lụt này, sao chưa ai phát minh ra đèn điện thế này?? Một cây nến bé tí thế thì nhìn đâu thấy đường mà đi!!!!!!
Nàng nín thở đứng trước cửa phòng chữ thiên ở cuối hành lang. Phòng này phát ra luồng sức mạnh linh cầu lớn nhất, thế nên chắc chắn cái tên gia hỏa áo đen ở trong này rồi.
Nàng rón rén lại gần cửa, đưa ngón tay nhẹ nhàng lên,chọc chọc vào ô giấy. Quái!! Chẳng phải trong mấy bộ phim cổ trang thì làm vậy sẽ chọc thủng được ô cửa giấy nhìn rõ bên trong à???? Sao mình chọc mãi mà nó chẳng xi nhê gì thế này!!!
Đang miệt mài với công việc phá ô giấy bỗng một trận kình phong quét qua. Thiên Thiên kinh hoàng khi bản thân bị một sức mạnh kéo vào trong phòng.
- Rầm!- Cánh cửa bị đóng lại một cách nặng nề.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Thiên Thiên. Không lạnh sao được khi một thanh kiếm sắc bén đang đặt trên cổ nàng cơ chứ. Nàng run sợ ngước mắt lên, đối diện là đôi mắt sắc bén đang cuồn cuộn sát khí. Tên mĩ nam áo đen đang cả người ngùn ngụt lửa giận đứng trước mặt nàng.......... Má ơi, sao nhìn khủng bố thế!!!!
- Ngươi- Chu Thần Kiệt lạnh lẽo nhìn nữ nhân khả nghi trước mặt, chầm chậm nói.- Theo dõi ta với mục đích gì?
Đang ở trong trạng thái sợ muốn chết lại bị tên trùm sò hỏi một câu vớ vẩn. Tiểu vũ trụ trong nàng phù thủy bùng nổ. Bất chấp thanh kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn trên cổ, Thiên Thiên bước một bước dài tới trước mặt tên đáng ghét đó.
- Con bà nó!!!!! Ngươi nghĩ lão nương rãnh rỗi mà theo dõi ngươi à???? Hay ngươi cho mình là idol vạn người mê tới nỗi có fan cuồng chăm chăm đi theo ngươi!!!!! Ta khinh!!!!! Ta đến là muốn lấy lại vật của ta!!!! Tên đáng ghét!!!! Ngươi còn không mau nhả vật của lão nương ra!!!!!!!!
- Hừ. Ta chẳng lấy thứ gì của ngươi cả. Còn ngụy biện. Nói!!! Ngươi theo dõi ta với mục đích gì? Do ai phái tới?- Hàn khí trên người Chu Thần Kiệt lại nặng thêm ấy phần.
- Theo dõi cái đầu ngươi ấy!!!!!- Thiên Thiên bực mình quát lên. Lũ cổ nhân không nói đạo lí này!!!
Chu Thần Kiệt nheo cặp mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Thiên Thiên, cái nhìn như muốn đào sâu mọi ngóc ngách trong tâm hồn, tâm trí nàng phơi bày ra ngoái ánh sáng.
Chợt ở cổ nhói đau lên, một vệt máu đỏ tươi theo thân kiếm sắc bén thấm xuống chiếc áo choàng đen của thiên Thiên.