Chương 2
(đã xuyên không rồi. nên sẽ gọi “nàng” cho nó hợp hoàn cảnh nha)Aaaaaa!!!!!!!!!!! Tiếng kêu thảm thiết thê lương khuấy động cả khu rừng yên tĩnh. Những con chim đang gật gù trên những tán cây sợ hãi tán loạn bay đi. Trời đêm êm ải cũng vì thế mà xao động.
Thiên Thiên đau khổ xoa xoa cái mông đứng dậy, má nó, có cảm giác như ai đó đá mông nàng tới đây vậy. Ơ!!!!!!!!! Đây là đâu? Ế, rừng cây um tùm và nguyên sơ, màn đêm như tấm lụa huyền bí phủ lên tất cả. Liệu có phải mình bị ném tới Amazon rồi không ta? Mà rừng rậm Amazon thì nhiều rắn, rết, rồi còn có cá hổ nữa nha!!!!!!!! Oaaaaaaaaa....mình sẽ bị bọn nó xơi tái đó. Cô nàng nào đó tự hù dọa mình tới nỗi sợ run lẩy bẩy.
May mắn mình là phù thủy nha. Thiên Thiên mừng rỡ phất tay, độn thổ về nhà nào. Nhưng múa máy mãi mà vẫn không xi nhê tí nào cả, nàng sợ hãi đọc thần chú hết bằng tiếng La-ting lại tới cổ ngữ của phù thủy nhưng vẫn cứ công cốc. Sao thế này! Ma thuật của mình đi đâu cả rồi!
Thiên Thiên có dự cảm chẳng lành nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ. Mất rồi....linh cầu đã mất rồi. Linh cầu là vật chứa đựng sức mạnh của phù thủy, các phù thùy thường đem nó bỏ vào quyền trượng, nhẫn, vượng miện....còn Thiên Thiên thì bỏ vào mặt của sợi dây chuyền. Nhưng giờ nó đã biến mất rồi, phải chăng lúc nãy rơi xuống “linh cầu” đã bị văng ra. Thiên Thiên cảm thấy lạnh lẽo như ở trong hầm băng, tính sao đây.
Nàng đau khổ ngước mắt nhìn mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời kia. Uỳnh!!!!!!!! Thiên Thiên cảm thấy mình bị sét đánh cháy sém thành ngàn mảnh. Mặt.....mặt trăng sao lại màu tím thế kia!!!!!!! Mặt trăng màu tím!!!!!!!!! Mình lạc vào dị giới ư? Ma cà rồng, quái vật, zombie,.... OMG! Nó còn đáng sợ hơn lạc vào rừng Amazon nữa. (Li Li : tỉ tỉ! Trí tưởng tượng của tỉ thực phong phú...tự dọa mình sợ mất dép luôn kìa..-_-)
Thiên Thiên run lẩy bẩy hoảng sợ chạy như ruồi mất đầu, vội vã chạy đi dù không biết mình sẽ chạy tới đâu. Cành lá um tùm như thương cảm cho nàng, không níu kéo cũng chẳng làm nàng bị thương nhiều. Tiếng côn trùng đêm rả rich ngâm nga, lá cây theo gió xào xạc như vỗ về một kẻ lạc lối.
Mặt trời uể oải ló mình sau màn mây ráng hồng, một ngày mới đã đến. Rừng cây bừng tỉnh trong không khí trong lành mát mẻ, chim chóc đua nhau ca hát chào đón bình minh. Không khí ngập tràn niềm vui ngày mới. Chỉ có một kẻ lạc loài mặt mày như tro xám, đầu tóc rối bù, quần áo nhếch nhác đang chống đỡ mình trên cái gậy lết đi. Vâng, đó chính là cô nàng phù thủy Thiên Thiên. Trong suốt hai mươi năm tồn tại trên mặt đất, đây là lần đầu tiên nàng chật vật như vậy. Cái gương mắc dịch kia, ta mà trở về được thì ta sẽ đem mi nấu chảy làm cái cọ nhà wc luôn.
Xa xa có tiếng cười cùng tiếng trò chuyện, vứt hết những sợ hãi về quái vật, ma cà rồng, zombie,... Thiên Thiên mững rỡ chạy về phía đó. Ơn trời là còn có người, cứ tưởng lạc vào nơi hoang sơ của vượn chưa tiến hóa chứ.
Bên bờ sông, một tốp phụ nữ với trang phục thực lạc hậu, hệt như trang phục phim cổ trang của mấy nước phương Đông, à, như cổ trang Trung Quốc, Việt Nam vậy đó đang cười đùa cùng nhau giặt giũ. Thiên Thiên nhíu mày nghi hoặc, chẳng lẽ mặt trăng tím tối qua là do mình hoảng sợ quá nhìn lầm, có lẽ mình chỉ lạc đến một bộ tộc thiểu số nào đó ở phương Đông thôi.
Nghĩ vậy, nàng bước đến, lễ phép mỉm cười.
- Xin lỗi đã quấy rầy ạ. Tôi bị lạc đường, xin hỏi đây là đâu?
- !#$#%#^^*%#@%$- Những người phụ nữ kia nghi hoặc chụm lại một chỗ xì xầm.
Ê, tiếng nước nào đây? Thái Lan? Trung Quốc? Hàn Quốc?
Chợt họ hét lên rồi bỏ chạy tán loạn. -_- Lại phát bệnh gì thế!!!!!
- A, đợi đã tôi chỉ muốn hỏi thăm chút thôi mà! – Thiên Thiên mệt mỏi đuổi theo họ. Trời ạ, đã chạy cả một buổi tối rồi giờ còn phải chạy nữa sao? Cứ cái đà này thì mình quy tiên sớm quá.
A! Chắc do bất đồng ngôn ngữ đây mà, nghĩ ngợi một lát, nàng lục lọi trong túi áo của mình, ơn trời, mấy cái bánh quy phép thuật hôm trước mình dùng ở Nhật vẫn còn đây. Chọn lấy một cái màu vàng hình con thỏ, Thiên Thiên bỏ nó vào miệng chậm rãi nuốt xuống. Cái bánh này sẽ giúp nàng hiểu và nói được ngôn ngữ nơi nàng đến. Aizz....cũng vì thích đi du lịch khắp nơi mà mới mày mò học làm cái này a.
Lê tấm thân mệt mỏi rã rời theo hướng những người phụ nữ kia vừa chạy, bên cạnh bìa rừng, những ngôi nhà đơn sơ giản dị núp bóng dưới những tán cây. Quả là bộ tộc thiểu số, nhà cửa cũng mang đậm hơi thở của những thời xa xưa hệt cảnh tượng trong mấy bộ phim cổ trang. (Li Li: tỉ còn tưởng mình đang ở trái đất à!!!). Đang nhìn ngó cảm thán, chợt Thiên Thiên thấy một nhóm người hung hổ từ trong làng chạy ra. Ý, ra đón khách à, nồng hậu quá, chắc đây là làng du lịch rồi. –“-.
- Chính là nàng ta!!- Một người phụ nữ dẫn đầu chỉ vào Thiên Thiên.
Ô, cái bánh kia có tác dụng thật nhanh, cuối cùng cũng hiểu họ nói gì rồi.
- Xem kìa, ăn mặc thật quái dị. Không phải yêu quái đấy chứ?
- Cẩn thận đấy!
Yêu quái!!!! Hừ, có các ngươi mới là yêu quái ý! Thiên Thiên bĩu môi, nhàn nhạt lên tiếng.
- Xin lỗi nhưng lời nói của các vị có phần khiếm nhã quá đấy ! Ta bị lạc, làm phiền các vị dẫn tar a khỏi đây, gia đình ta nhất định sẽ hậu tạ các vị sau.- Ặc....giọng thực khó nghe, cổ họng hơi bỏng rát vì thiếu nước, Thiên Thiên không khỏi tặc lưỡi chán nản.
(bởi vì tỉ này sống ở Anh, lời nói sẽ có phần kiểu cách của giới quý tộc, chờ mấy chương sau bị đồng hóa sẽ lộ bản chất cho xem *cười gian*)
Từ trong đám đông ồn ào, một vị bá bá bước ra, người này mặt mũi đoan chính, nhưng hàng lông mày chau lại có vẻ đang ưu phiền chuyện gì đó. Thiên Thiên khịt khịt mũi, trên người vị bá bá này có mùi thuốc nồng nặc a.
- Xin lỗi cô nương- Bá bá lên tiếng, giọng mang đầy phong sương của năm tháng.- Bởi vì trang phục của cô nương hơi quái dị nên họ hiểu lầm thôi, họ không có ác ý gì.
- Không sao, tôi sẽ không vì thế mà buồn lòng đâu? Xin hỏi đây là đâu? À, ý tôi là làng của mình thuộc nước nào vậy?- Thiên Thiên ôn hòa mỉm cười đúng tiêu chuẩn một quý cô lên tiếng hỏi.
- Đây là Châu thôn, thuộc Vũ Li quốc.
Wtf???????? Vũ Li quốc là cái nước nào trời!!!! Nó ở đâu nhỉ? Châu âu? Châu á? Châu Phi? Châu Mĩ?......Hình như mới nghe lần đầu.....một cơn rét lạnh chạy dọc bàn chân Thiên Thiên..... Mặt trăng màu tím, Vũ Li quốc,...không phải như mình nghĩ chứ. Đầu óc Thiên Thiên xoay chuyển mấy vòng, khóe miệng khó khăn lắm mới kéo lên được.
- Ha ha....vị bá bá này, ta là...ừm...à, là đạo cô...đúng, là một đạo cô. Hôm qua ta xuống núi, ta thấy...thấy Châu thôn này....yêu khí ngập tràn...ha ha.. Chắc trong nhà bá bá có người bệnh nặng phải không? – Đôi mắt khẽ quét qua cảnh tiêu điều của những luống hoa mùa gần đó- ...Ừm....Châu thôn hiện nay lại mất mùa, rõ ràng là bị yêu vật quấy nhiễu mà.
Nói xong còn chắp tay sau lưng tỏ vẻ thâm trầm. Trong long Thiên Thiên ngổn ngang thổn thức....amen, ta nghĩ ta bị vứt tới nơi quái quỷ nào đó đại loại như ngôn ngữ mạng hay nói là xuyên không rồi, amen....ta thực không muốn lừa dối ai đâu, tình thế bắt buộc a.
May mà bộ dạng của Thiên Thiên mang đậm nét Châu Á, không như anh trai tóc hung đỏ, mắt xanh. Nếu không thì toi rồi.... lần đầu tiên Thiên Thiên cảm ơn ba mẹ sinh ra mình không xinh đẹp như anh trai.
- Vị đạo cô này...- đôi mắt bá bá kia ánh lên những tia sáng hi vọng- Ngài có thể giúp chúng tôi được không?- giọng nói già nua mang theo vài phần cầu xin. Có lẽ họ đã bị khó khăn vây khốn tới nỗi dù chỉ là một tia hi vọng le lói tới từ một con người xa lạ cũng cố gắng nắm bắt lấy.
- Mong đạo cô giúp cho.
- Xin hãy giúp chúng tôi.
Những con người khắc khổ đó ngước đôi mắt trông mong nhìn Thiên Thiên.
- Được thôi.- Thiên Thiên cũng bị chính mình làm cho kinh hãi. Ôi trời, mình có biết gì đâu, chỉ đoán mò thôi mà. Nhưng họ thế kia.....
Kệ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù gì mình cũng là phù thủy mà, mất đi linh cầu không có nghĩ là sẽ vô dụng.
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, ngày mới đang chậm rãi trôi đi. Một bắt đầu mới, một tương lai mới,...tất cả đều mù mịt nhưng không vì thế mà con người được phép chùn bước. Phải hiên ngang đi tới, hiên ngang đẻ lại vệt đen của bóng ở phía sau.
Chương 3 :
Từng cành lá đung đưa theo làn gió, mùi của đất hòa vào không khí tiêu điều, mặt trời vẫn như cũ không ngừng chiếu rọi mặt đất.
Người Châu thôn túm tụm lại ở nhà của trưởng thôn họ Hồ, ai cũng thấp thỏm lo lắng nhìn vị đạo cô họ An đâng ngồi xem bệnh cho cháu trai trưởng thôn.
Aiz... Thiên Thiên không thôi phiền muộn, rõ ràng đang sống tốt đẹp lại bị ném đến nơi khỉ ho cò gáy này, rõ ràng họ là Berrie lại bị gọi là họ An. Chẳng là khi vị bá bá kia- tức Hồ trưởng thôn hỏi tên nàng, nàng đã thành thật trả lời Annstell Isalizze Berrie Thiên Thiên, nhưng họ lại gọi nàng là An
Thiên Thiên đạo cô. Thôi được rồi, họ An thì họ An, dù sao bị gọi như thế cũng không có chết được đâu.
Thiên Thiên cúi đầu nhìn đứa trẻ mười mấy tuổi nằm trên giường, gầy còm, mặt mũi hốc hác. Aizz...biết thế trước đây nàng đi học bác sĩ cho rồi, ít nhất còn biết nó bị bệnh gì. Lo lắng liếc nhìn vẻ mặt Hồ bá bá kia, trông cũng hiền lành đấy, nếu biết nàng là một tên lang băm liệu có sai người Châu thôn đánh chết nàng không nhỉ?
- An đạo cô, cháu trai của ta ba ngày trước bị sốt cao, ho, đau nhức toàn thân, nổi phát ban, nôn. Không biết nó bị bệnh gì, đã mời đại phu rồi mà vẫn không đỡ.
Nghe xong Thiên Thiên càng lo sợ, đại phu mà chữa không được thì kẻ đối với y học dùng hai chữ gà mờ để hình dung là ta làm sao mà chữa được. Chậm đã, sốt cao, ho, đau nhức toàn thân, nổi phát ban, nôn,....nghe quen quen. Hình như khi ở Nhật mình đọc được một tờ rơi quảng cáo thuốc có nói đến các triệu chứng này a. Là gì nhỉ.....?
Nhìn vị An đạo cô mặt mày cau có, buồn khổ cùng bất đắc dĩ không nói nên lời, Hồ bá thấy lòng chợt lạnh đi. Phải chăng bệnh cháu đích tôn của ông vô phương cứu chữa rồi. Mặt trời mùa hè tỏa nhiệt nóng bỏng hòa cùng nhiệt độ mặt đất bốc lên nhưng vẫn không sao xua đi cái lạnh lẽo đang lan tràn trong thâm tâm vị trưởng thôn.
- A! Nhớ ra rồi!- Thiên Thiên vỗ đùi vui mừng kêu lên. Òa...sốt vi-rút. Đúng nó rồi, là triệu chứng của bệnh sốt vi-rút.
Hồ trưởng thôn đang lo lắng thì bị tiếng kêu vui mừng của Thiên Thiên làm cho giật mình suýt ngã, may mắn thê tử của ông đứng sau kịp thời đỡ lấy ông mới tránh được kiếp hôn thân mật với đất mẹ.
- Đạo cô....- Hồ trưởng thôn đưa đôi mắt mong chờ nhìn Thiên Thiên.
Biết mình thất thố, nàng khẽ ho một tiếng che dấu đi sự bối rối. Ha ha.....gì chứ sốt vi-rút thì chỉ cần ba đến năm ngày là khỏi thôi, với lại chỉ cần bổ sung thêm vitamin A cho bệnh nhân là được. Đầu óc xoay chuyển mấy vòng, Thiên Thiên chưng ra khuôn mặt nghiêm nghị nói.
- Trưởng thôn chớ lo lắng quá, bệnh tuy khá nguy kịch nhưng chỉ cần có ta thì sẽ tất khỏi thôi. Ta đảm bảo với bá bá trong vòng năm ngày cháu trai bá bá sẽ mạnh khỏe trở lại. – trời ạ, sao mấy lời mình nói ra giống mấy tên bán thuốc dạo quá vậy nè, thôi tình thế bắt buộc, đâm lao thì phải theo lao.
Hồ trưởng thôn vui mừng sắp xếp chỗ ở cho Thiên Thiên trong mấy ngày tới ngay trong nhà mình, còn nhờ nàng đi xem bệnh giùm mấy nhà khác trong thôn. May mắn họ đều bị sốt vi-rút, nên Thiên Thiên có thể trả lời lấp liếʍ qua cửa được.
Đã hai ngày trôi qua, bệnh tình một số người trong thôn đã thuyên giảm hẳn. Bởi vậy mà họ đối với Thiên Thiên càng thêm kính cẩn. Thiên Thiên cũng vì vận may của mình mà thầm vui mừng. Quả nhiên trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ a.
Dòng sông gần Châu thôn tối nay như khoác lên mình chiếu áo tím có điểm xuyến những ngôi sao lấp lánh do bầu trời ban tặng. Tiếng côn trùng rả ríc vang vọng lên giữa không gian im lìm. Làn gió tinh nghịch khe khẽ đùa giỡn với lá cây tạo nên khúc nhạc xào xạc.
Thiên Thiên thẫn thờ nhìn mặt trăng vành vạng trên trời cao.....quá phi lí.....quá không thực rồi đó. Mặt trăng màu tím...đến bây giờ nàng vẫn không thể tiếp thu nổi. Sống giữa những người dân này thì cứ xem như đi du lịch đến một làng du lịch nào đó đi. Nhưng cái thứ màu tím trên kia như châm chọc đâm vào cái vỏ ảo tưởng nàng tạo ra, bảo nàng tiếp thu sao nổi.
- An cô cô!!!!!- âm thanh của tiểu nam hài vang lên phá vỡ không khí trầm mặc cô đặc quanh Thiên Thiên.
- Tiểu Bân, chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã- Thiên Thiên xoay người lại hướng đến nam hài đang chạy tới, đó chính là cháu trai của Hồ trưởng thôn.
Tiểu Bân chạy tới bên Thiên Thiên, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh nàng, nụ cười có má lúm đồng tiền xinh xắn làm nàng không khỏi cảm than : ai...thật là dễ thương a!
- Cô cô, ngày mai người sẽ rời khỏi Châu thôn ư?- Tiểu Bân mở miệng hỏi, đôi mắt mong chờ nhìn Thiên Thiên, mong chờ sẽ có được câu trả lời nó mong muốn.
Thiên Thiên bất đắc dĩ xoa xoa đầu Tiểu Bân :
- ừm, ngày mai ta sẽ đi.
Tiểu Bân cụp đôi mắt xuống, bất mãn nắm lấy bàn tay nàng làm nũng :
- Cô cô đừng đi a! Cô cô ở lại với tiểu Bân đi!
Thiên Thiên chỉ yên lặng không nói xoa đầu thằng nhóc, nàng chẳng biết đối phó với trẻ con như thế nào cả a. Thật ra ở Châu thôn mọi người đối xử với nàng rất tốt nhưng mà nếu cứ ngây ngốc ở đây mãi thì linh cầu làm sao để tìm được đây? Làm sao tìm được đường về nhà đây? Thế nên nhất định nàng phải rời khỏi Châu thôn thôi.
Tấm lụa tím mặt trăng dịu dàng phủ xuống hai con người đang sóng vai nhau ngồi bên bờ sông. Ánh sáng mờ nhạt của những chú đom đóm le lói trong bụi cỏ. Làn gió lay động khóm lau. Thời khắc đẹp đẽ đó cứ thế in đậm lại trong tâm trí con người, dù Thiên Thiên hay Tiểu Bân cũng sẽ không quên được.
Trên con đường quanh co ven theo mép sông dẫn ra khỏi Châu thôn, Thiên Thiên lưu luyến nhìn lại những mái nhà đơn sơ ấy lần cuối, không biết liệu còn có cơ hội trở lại nơi này nữa không.
Mặt trời vẫn còn làm biếng chưa thức dậy, tất cả cảnh vật còn chìm trong cơn ngái ngủ với màn sương mờ ảo. Thiên Thiên bỏ đi lúc này vì sợ lát nữa mọi người lưu luyến đưa tiễn làm nàng cầm long không được mà rơi nước mắt. Một mình rơi vào dị giới xa lạ, chính những con người đó đã cưu mang, che chở cho nàng. Nàng cũng không phải kẻ lãnh tình, làm sap mà không vương vấn yêu thương cho được.
Xiết chặt lấy chiếc áo choàng đen, che kín mình lại, Thiên Thiên vội vã bước đi ngăn lại những giọt lệ chưa kịp rơi. Con đường này....nàng đã lựa chọn rồi. Dù khó khăn hay thử thách cũng sẽ không quay đầu lại. Hmmmmmmm......dù sao cũng là một phù thủy thuần huyết, bỏ cuộc là từ vốn không được chào đón ở dòng họ Berrie.
* nam chính, nam phụ sắp lên sàn rồi * tung bông*