Thân Phận Thật Sự Của Một Phế Vật

Chương 3

Chương 3: Tất tru sát x2
"Cái gì?Thế nào cái con phế vật ấy lại được làm vị hôn thê của nhị hoàng tử a???"-một giọng nói to chọc trời vang lên trong Tô gia

Nàng chính là đại tiểu thư Tô gia, là thần phục sư bậc trung,sở hữu Tinh Mão Tuyết-linh thú cấp 12 và cũng là ái nhi của phụ thân. Nàng chính là mỹ nữ số 1 Nam Quốc kinh thành,đi khắp nơi này,lưu lại trên người nàng cũng chỉ có ghen ghét,ngưỡng mộ cùng những lời tâng bốc làm nàng như được lên mây.

Sáng nay vừa nghe nha hoàn Khải Linh thông báo trong Tô gia có người được Nhị hoàng tử Tử Tuyệt chọn làm phu thê,nàng nghĩ chỉ có thể là mình-đại tiểu thư này.Nhưng không,người được lựa chọn,lại là con phế vật kia Cẩm Diệp Thanh,cả họ Tô cũng không được mang,như thế nào lại được làm phu thê của nhị hoàng tử???

Như thế không phải là nhổ vào mặt nàng hay sao?Hứ,con tiện tiện Cẩm Diệp Thanh kia,ta gặp ngươi để minh bạch..

-------------------ツ------------------------

"Tiểu thư,đến giờ dậy rồi ạ!"- Dạ Anh đánh thức nàng

(Ngáp) Dụi mắt vài cái,ở cái thế giới hiện đại kia,khi làm sát thủ nàng cũng không có dậy sớm vì nàng có ngủ đâu ... bây giờ ngủ lại,nàng cảm thấy chỉ muốn ngủ tiếp ..!! Theo thường lệ thì bốn giờ dậy,sáu giờ đi học ... Nàng,nhờ có "ân" của đại tiểu thư mà không phải lên mấy cái trường chứa bọn tiểu thư kiêu căng ... nhưng mà vẫn phải dậy vào lúc bốn giờ,cái quái gì đây !!!!

"Tiểu thư,hôm nay chúng ta phải ăn ở đây,không được ăn chung với phụ mẫu"-Dạ Anh buồn bực lên tiếng

'Sao cũng được"-lạnh nhạt vậy thôi chứ Cẩm Diệp Thanh nàng đây rất vui nha !! Đỡ phải vác xác đến gặp bọn người lòng dạ ác độc kia...

Nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt,thô sơ làm sao! Chỉ vài ba bát cơm,hai ba bát canh và hai ly nước,thế này là bữa dành cho tiểu thư đấy sao?! Thiệt là,bọn người Tô gia này,nàng nhất quyết đòi lại bữa ăn...vào ngày mai ...

Đang ăn thật ''ngon'' thì một bóng người xuất hiện ngoài cửa

Kéttt.........

"Cẩm Diệp Thanh,ngươi thức dậy ngay cho ta!!!!!!!"- một thanh âm nữ tử kèm theo tiếng mở cửa hung hăng vang lên.Đúng vậy,không ai khác ngoài đại tiểu thư-Tô Ngọc,là con của mẫn nhi độc xà Phủ phu nhân !!

"Ta đã dậy,nàng tìm ta có việc gì không đại tiểu thư?"-Nàng vừa xuyên qua đúng một ngày bốn tiếng,đã đắc tội với mẫn nhi mini này đâu ...Vừa mới sáng sớm,đang ăn cơm thì bị phá đám..... có câu: Trời đánh tránh bữa ăn!!!

"Vừa nghe nói,ngươi chính là được nhị hoàng tử chọn làm phu thê,có đúng vậy không?"

Ầm....sét đánh ngang tai Cẩm Diệp Thanh..

Cẩm Diệp Thanh nàng vừa mới nghe nhầm chăng? Trước mắt cứ nghĩ sẽ được yên ổn mà dành lại công bằng,đồng thời cũng tìm tung tích cái thám hiểm Mian,bây giờ,một cái nháy mắt liền đem nàng biến thành phu thê nhị hoàng tử??? Tô Ngọc có nghe nhầm không? Ta nào biết việc này !

"Ta không hay biết về sự việc này,nàng bái kiến phụ thân để làm rõ đi!"-nàng cũng thắc mắc,nhưng nhanh chóng giao lại trách nhiệm cho vị phụ thân kia trước,nàng không quan tâm a !!

"Ngươi ... ta....ngươi chính là bỏ bùa mê hoặc nhị hoàng tử đúng không! Nếu đúng là như vậy,ta không dùng thân phận tình nghĩa gì với ngươi hết,một mực khai ra!"- Tô Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn nàng.... cái đại tiểu thư Tô Ngọc sủng nịnh này,nàng là đang muốn gây sự với ta? Trước kia ngươi ăn hϊếp ta được,đánh đập ta được,bây giờ không còn nữa đâu ! Ngươi không động ta,ta không động ngươi,một khi ngươi động ta,TẤT TRU SÁT (gϊếŧ tất cả mặc ngươi là ai)!!!

"Nói cho ngươi biết,nhị hoàng tử,mãi mãi là của ta ..."- Cẩm Diệp Thanh còn chưa nói gì,Tô Ngọc ỷ thế chủ động tiếp tục xuất lời...

Ây nha,Tô Ngọc,nàng thật hay nha !! Nhị hoàng tử thuộc quyền sở hữu của ba mẹ hắn,như thế nào lại gắn mác tên ngươi? Hoang đường hoàng đường ! Đứng trước mặt ta mà khoa tay múa chân là nhục lắm đấy !!!

"Ta đã biết... Bất quá bây giờ đang ăn,không tiện bàn chuyện, hẹn đại tiểu thư dịp khác..."-nàng mặn nhạt lên tiếng đuổi đi

"Ngươi,hừ,dám đuổi ta sao.... Trời đánh tránh bữa ăn,nhờ câu đó mà ngươi thoát được một kiếp, ta mà phát hiện ngươi bỏ bùa nhị hoàng tử là toi đời!"- Tô Ngọc tức giận đến cực đỉnh,con phế vật này lại đuổi nàng đi sao!!! Nhờ có "tránh bữa ăn" mà ngươi thoát.Lần sau,ta tuyệt đối không tha cho ngươi Cẩm Diệp Thanh!!

"Còn nô tỳ Dạ Anh kia,ta cũng đã chán,cho ngươi đồ vật này,tùy quyền xử lí"-vừa nói đến đây,Tô Ngọc hung hăng liếc xéo Dạ Anh đứng sau lưng nàng.... Khi thấy nàng hung hăng đáp trả cái nhìn ấy,Tô Ngọc cũng rời đi.... Bớt được một thành nguy hiểm,Cẩm Diệp Thanh căn dặn nàng đi tìm hiểu tin tức bên ngoài,tiện đường,ra chợ mua cho nàng vài vật,sau này có thể giúp ích... Còn nàng thì .... ngủ tiếp đây ... [Haku:chị lười quá!!]...Trong giấc ngủ, nàng chiêm bao thấy một chuyện kì lạ.....

"Cẩm Diệp Thanh,ta chính là ngươi..."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại một nơi nào đó không trên bản đồ,một thân ảnh hắc bào cường đại đang nằm ngủ trên cây thản nhiên không hay biết chuyện đời. Trên cây mà thiếu niên thần bí kia nằm,bất ngờ thay,vô số thiên thần trên trời xung quanh bao bọc thiếu niên ấy,kèm theo đó,hàng trăm nữ thiên thần xung quanh múa hát cho hắn,một số lại đắm đuối nhìn thiếu niên kia..... Còn nam thiên thần thì ..... cũng vậy .... không hiểu sao,khi họ nhìn vào thiếu niên thân hắc bào ấy,lại sinh ra một sự thương cảm xót xa,chỉ cần một cái chớp mắt của hắn đều lay động không biết bao nhiêu sinh linh trên thế gian này...Hắn...là ai??? Đây là nghi vấn mà tất cả thiên thần quay quanh hắn vẫn tự hỏi,mặc dù không biết thân phận của hắn nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện bảo vệ... Như thế,thiếu niên này,đơn thuần không phải người!!!

(Ngoáp).... "Trời sáng rồi a..."- Ngước nhìn lên trời,một vẻ đẹp thoát tục,vô số thiên thần xung quanh chấn động...

Mái tóc đen tuyền lấp lánh dưới nắng,con mắt bên trái bị một lớp giấy trắng che lấp,con mắt bên phải là màu xanh thăm thẳm của đáy biển,khẽ chớp một cái,vô vàn sinh linh cường đại hoành hành vẫn phải khuất phục. Khuôn mặt hoàn hảo đến từng căng-ti-mét,giọng nói cất lên như dòng nước ấm hòa vào trong thân hình mỗi người,nhoáng một cái,xung quanh hắn,thiên thần hầu như gục ngã trước nhân loại thoát tục này.

Hắn giật mình,khi mình ngủ, từ bao giờ đã có những thiên thần quanh đây???!!!! Vung tay một cái

Oanh

Mọi thiên thần biến mất không một dấu vết,như chưa hề có bất kì thiên thần nào ... Phải,hắn đã dùng thuật hoán đổi không gian để đưa mọi thiên thần này trở về thiên giới...

"Thật phiền phức,ta vừa mới chợp mắt một lát,liền bị thiên thần quay quanh.... haizz.... "-hắn than vãn

"Chủ nhân à,ngươi ở nơi nào?? Ta đã tìm nàng rất lâu rồi, như thế nào vẫn không có thông tin.Nàng có biết ta nhớ nàng lắm không chủ nhân????"-- trong phút chốc,hắn tự nhiên oán trách chủ nhân của mình.. mấy trăm năm trước,nàng đột nhiên rời bỏ hắn,để hắn tìm kiếm nàng bấy lâu không có một tin tức... Hắn- Ngự Thiên vẫn không từ bỏ ý định,hắn đã yêu chính chủ nhân mình,để rồi khi nàng rời đi,hắn xót xa,nhớ nhung biết bao!!! Ngự Thiên hắn đây một khi tìm ra nàng,lập tức bảo vệ,không ai được phép làm hại cũng như làm cho nàng buồn,nếu không.... TẤT TRU SÁT!

Ngẫm ngợi hồi lâu, Ngự Thiên tiếp tục tìm kiếm chủ nhân mình,.....thân ảnh hắc bào phi nhanh về phía Nam Quốc kinh thành..... Hắn nào biết,người hắn đang tìm kiếm....... lại là người đó.....!