Sầm——
Đầu óc Lý Doãn Ninh như bị sấm chớp bổ trúng, trống rỗng.
Hóa ra hắn biết tất cả!
Từ chuyện nàng gặp tỳ nữ Trịnh gia, đến chuyện nàng giả vờ ngây ngốc trên xe ngựa, sau đó buông thể diện tôn nghiêm tới thư phòng năn nỉ hắn đồng ý cho nàng xuất phủ, hắn tâm sáng như gương, một mực xem nàng vụng về diễn kịch.
Cho tới bây giờ, hắn không muốn chơi, trực tiếp dùng thủ đoạn chớp giật, triệt để phá hủy suy nghĩ chạy trốn trong đầu nàng.
Lý Doãn Ninh cảm giác mình giống như con côn trùng bay vào bên trong mạng nhện, giãy dụa thoát ra một cái cánh, nàng cho là có đường sống, không nghĩ tới đỉnh đầu còn có một tấm mạng lớn hơn dày hơn, dính mạnh hơn nữa, tùy thời chờ đợi gắt gao trói chặt nàng.
Phút chốc nàng cảm thấy không thở nổi, một tay xoa ngực, lắc đầu nói: "Ta không tin, ta không tin chuyện của hoàng huynh là thật... Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta!"
Vân Dịch chậm rãi nói: "Mấy ngày trước đây ta đã thu được mật báo, tảo triều hôm nay Tân Đế mới bắt đầu thương thảo cùng đại thần."
Hắn đưa mắt nhìn ánh sáng chiếu vào cửa sổ, "Giờ này, chắc hẳn đã truyền ra trong Kinh Thành. Không phải ngươi muốn xuất phủ sao, tự mình đi trên đường nghe một chút."
Nếu như chuyện Phương Phỉ Trai và một tia sét, vậy một câu cuối cùng của hắn giống như mười tia sét đánh vào người, trước mắt Lý Doãn Ninh mê muội, bên tai vù vù, nàng giống như đã mất đi ý thức, cái gì đều nhìn không tới, nghe không được.
Tri giác duy nhất là nước mắt rơi vào mu bàn tay, nổi lên bọt nước ấm áp, nàng biết rõ mình còn sống.
Vân Dịch quay lưng đi.
Tiểu công chúa sắc mặt trắng bệch, ánh mắt buông lỏng, cộng thêm một thân áo trắng, tóc tai bù xù, giống như nữ quỷ bò ra từ trong phần mộ, hoàng huynh nàng không chết ngược lại nàng chết trước rồi.
Hô hấp hắn cứng lại, đi chậm lại dưới ánh mặt trời, nhạt âm thanh nói: "Hôm nay ta không rảnh đi Hồng Vận Lâu, ngươi muốn ăn cái gì thì để người hầu đi cùng ngươi đi."
Lý Doãn Ninh nghe không rõ Vân Dịch nói cái gì, lời hắn nói giống như một trận gió khinh thường thổi qua. Cả người nàng, cả trái tim nàng đều bị sự thật tàn khốc kia chiếm cứ, đợi Vân Dịch rời đi rất xa, nàng mới hoàn hồn kêu người chuẩn bị xe xuất phủ.
Phản thần cộng với danh nghĩa giúp đỡ Cựu Đế mưu phản, chuyện lớn như vậy không cần tới phường trà quán rượu thám thính, xe ngựa "Lộc cộc" đi trên đường cái, người bán hàng rong quán nhỏ ven đường, thực khách đi đường đều nghị luận.
"Tân triều mới an ổn, Nghi Châu lại muốn chiến tranh rồi..."
"Tiết Độ Sứ các nơi mỗi người đều muốn làm hoàng đế, cứ giằng co mãi. Ta thấy vị đương kim Hoàng Thượng này không tệ, sau khi đăng cơ ra không ít biện pháp tạo thuận lợi cho dân chúng...
"Tạo phản thì tạo phản đi, còn vin vào danh nghĩa phục hưng tiền triều, xem ra vị ở phủ Tiêu Dao Hầu kia sống không được lâu nữa rồi..."
"Ai nói không phải chứ, người chết rồi, những Tiết Độ Sứ kia sẽ không có lý do chính đáng để làm loạn..."
"Nếu ta là vị kia thì cũng không tha cho, trong nội cung mới phong Trân phi, nghe nói là Quý phi Tiền triều, nam nhân nào không ghen chét với vị ở Hầu phủ kia..."
"Nói tới chuyện này, ha ha vị Hầu phủ kia còn có một muội muội..."
"Đi mau!" Lý Doãn Ninh không muốn nghe người khác xoi mói với nàng, thúc giục Tiểu Viên. Tiểu Viên dặn dò người chăn ngựa đi về hướng ít người.
"Cô nương, chúng ta đi Hồng Vận Lâu hay là về phủ?"
"Đi đường cái Chu Tước." Lý Doãn Ninh nói.
Nàng ở Vân phủ, như ếch ngồi đáy giếng, toàn bộ tin tức lấy được là do Vân Dịch muốn cho nàng biết. Dù là Phương Phỉ Trai thật sự bị hủy, nàng cũng phải mắt thấy mới là thật.
Trong chốc lát xe ngựa chạy đến đường cái Chu Tước, Lý Doãn Ninh nói muốn tới Phương Phỉ Trai, Tiểu Viên không dám ngăn trở, kêu người chăn ngựa đến đối diện cửa hàng trước kia thì dừng lại.
Lầu các đã từng tươi đẹp như hoa, đã bị người dọn đi rồi, chỉ chừa một ít ngói cùng mảnh gỗ cháy đen trên mặt đất.
Cửa hàng hai bên vẫn còn buôn bán, mọi nhà đèn đỏ treo cao, người đến người đi, tựa hồ không bị trận sóng gió này ảnh hưởng một chút nào.
Lý Doãn Ninh nhìn mà rơi lệ, cái này giống như cuộc sống sau khi mất nước của nàng, mỗi người, mỗi nhà vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, chỉ có nàng, là trở về không được.
Cử động lần này của Vân Dịch là một lần răn đe với nàng, một lần cảnh cáo với Trịnh Dịch. Nhưng Lý Doãn Ninh hiếu kỳ, hắn làm sao biết được nàng cùng tỳ nữ Trịnh gia bí mật mưu đồ, rõ ràng nàng để ý như vậy.
Nhớ tới ngày ở Linh Đài Tự lúc nàng ra nhà xí, Tiểu Viên đã khuyến cáo nàng, "Ngàn vạn không nên gạt thế tử", lúc ấy nàng lơ đễnh, hiện tại cuối cùng hiểu rõ hậu quả đau đớn khi lừa gạt hắn.
Hắn giống như người đánh cờ đa mưu túc trí, mấy ngày trước đây đã biết chuyện Nghi Châu lợi dụng tên tuổi của hoàng huynh để dấy binhh nổi loạn, hoàng huynh phải đi qua cửa sinh tử trong tay Tân Đế, mà nàng không có khả năng mặc kệ, hắn lại bình tĩnh nhìn nàng tốn sức chạy trốn, vào thời điểm nàng tự cho là thông minh có thể quần nhau cùng hắn, hung hăng đánh cho nàng một kích trí mạng, ấn chết quân cờ không nghe lời là nàng này.
Trách không được người hầu Vân phủ sợ hắn, nàng cũng là khắc sâu lĩnh giáo.
"Tiểu Viên, ngày đó ngươi nói ta không nên gạt hắn, nói cho ta biết, có phải ngươi nhìn thấy gì bên ngoài nhà xí hay không?" Lý Doãn Ninh lau khô nước mắt, thẩm vấn Tiểu Viên.
Tiểu Viên ngồi ở một cái ghế đẩu bên cạnh cửa xe, nghe vậy "Bịch" quỳ xuống, cúi đầu nói: "Ngày, ngày đó, nô tỳ không nhớ rõ, cũng không thấy được cái gì..."
Lý Doãn Ninh "Xoẹt" một tiếng nhổ xuống một cây trâm bạc từ trên đầu, chống đầu nhọn bên phải mặt, "Ngươi nói hay không, không nói ta sẽ rạch nát mặt, trở về nói là ngươi làm, ngươi xem hắn có thể tha được cho ngươi hay không!"
"Cô, cô nương..." Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, Tiểu Viên lâm vào thế khó xử, do dự trong chốc lát mới nói, "Cô nương ta nói thật cùng người, người trở về ngàn vạn đừng hỏi thế tử..."
"Ta cam đoan." Lý Doãn Ninh suy đoán là ám vệ đi theo, muốn xác định một đáp án từ trong miệng Tiểu Viên.
"Ngày đó có một nữ ám vệ" Tiểu Viên nhanh chóng nhỏ giọng nói, Lý Doãn Ninh quan sát chung quanh trong xe, Tiểu Viên nói, "Ngày thường bọn họ sẽ không cách gần như vậy."
Ngày đó tình huống đặc biệt, địa phương lạ lẫm, lại tiếp xúc tăng nhân lạ lẫm, vào nhà xí lạ lẫm, Lý Doãn Ninh hiểu. Nàng không nghĩ tới, Vân Dịch lại tốn tâm tư trên người nàng như vậy.
Nàng vỗ vỗ cái trán, hắn vốn chính là một người có du͙© vọиɠ khống chế đặc biệt mạnh.
Trở lại Vân phủ, Lý Doãn Ninh vẫn luôn suy tư đối sách giải cứu hoàng huynh như thế nào.
Nếu như chuyện là tử cục, dưới tình huống Vân Dịch còn chưa ngán thân thể nàng, sẽ hủy cửa hàng cảnh cáo Trịnh Dịch, không nhất định sẽ nói cho nàng biết chuyện "Hoàng huynh phải chết".
Nàng sống ở phía dưới tai mắt của hắn, không có sự cho phép của hắn, thậm chí không thể biết được tin tức phía ngoài. Một thông phòng hoàn toàn không biết gì cả, giống như trước nịnh nọt hắn lấy lòng hắn, chơi hài lòng hơn nhiều so với một người khóc sướt mướt vì ca ca đã chết.
Hắn đã muốn nàng, có lẽ rõ ràng tình huống của nàng, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được một tay hoàng huynh nuôi lớn, tình nghĩa anh em, khó có thể nói nên lời.
Hắn trịnh trọng nói ra, thì đã chứng minh chuyện này có cơ hội thay đổi, nhưng hắn muốn, nàng cầu hắn.