Tiểu Viên nghi ngờ liếc nhìn nàng.
Lý Doãn Ninh đương nhiên đoán được, Vân Dịch khẳng định đã nói rõ với Tiểu Viên, phải theo dõi nàng chặt chẽ, thức ăn nước uống từ bên ngoài vào, đều phải được kiểm nghiệm trước.
Trước kia nàng làm công chúa, cung nhân mới cẩn thận đối đãi như vậy, hiện tại, hắn hoàn toàn là sợ mất đi đồ chơi thú vị là nàng đây.
Lý Doãn Ninh cúi đầu, rủ mi, ra vẻ uất ức: "Tối hôm qua nửa đêm ta không ngủ, sáng nay mới chợp mắt trong chốc lát, lại bị hắn kéo đi, điểm tâm cũng không ăn, chịu lạnh nên tiêu chảy rồi..."
Trên danh nghĩa, Lý Doãn Ninh là tỳ nữ Vân gia, nhưng mỗi ngày ở một phòng cùng thế tử, nói là nửa chủ tử cũng không đủ.
Tiếng động trong phòng mỗi đếm, có khi ở ngoài cửa Tiểu Viên cũng nghe được, giờ phút này nàng ấy đĩnh đạc nói ra, nàng không khỏi cảm thấy mặt nóng lên, "Vậy được, cô nương..."
Trong mắt Lý Doãn Ninh lướt qua một vòng vui vẻ gian xảo.
Ở Vân gia ngây người một đoạn thời gian, nàng đã tìm ra cách sống, thời điểm nàng nói cái gì không tác dụng, chỉ cần nói nhăng nói cuội nhắc đến Vân Dịch, bọn người hầu sẽ đặc biệt dễ nói chuyện.
Sự lạnh lùng uy nghiêm của hắn hằn sâu vào lòng người, vậy cũng đừng trách nàng cáo mượn oai hùm.
Lý Doãn Ninh liếc nhìn tăng nhân từ xa đang cầm chổi quét dọn, vừa vặn đúng là tiểu hòa thượng đưa quả hồng đến kia, hắn hẳn là tay trong bị Trịnh Dịch mua được.
Nàng cầm theo làn váy bước nhanh tới, ngượng ngùng vội hỏi: "Đại sư, xin hỏi quý chùa còn có địa phương thuận tiện nào cho khách nữ?"
Tiểu Viên vốn định mang Lý Doãn Ninh đi lên xe ngựa dùng bô, không nghĩ tới nàng đã như một trận gió chạy "Vèo" đến trước mặt tăng nhân, trực tiếp mở miệng. Thầm than vị công chúa tiền triều này ngây thơ chất phác, đồng thời lại không khỏi không thừa nhận, sợ là người thực gấp đến mức tàn nhẫn rồi.
Nàng đuổi theo sát nói bổ sung: "Phiền toái đại sư."
Tiểu hòa thượng buông cây chổi, bình tĩnh liếc nhìn Lý Doãn Ninh, tay hợp thành chữ thập gật đầu: "Xin mời Hai vị thí chủ đi theo ta."
Ra sân sau, xuyên qua một hành lang dài, đi tới trước một nhà cỏ tranh bên cạnh rừng trúc.
Tiểu hòa thượng lui về phía sau cúi đầu, "Nữ thí chủ, mời."
Tiểu Viên tiến lên muốn đi vào xem xét, Lý Doãn Ninh bước chân nhanh hơn nàng, ngăn đón trước người nàng, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, có chút tức giận nói: "Các ngươi cho ta chút tự do được không?" Nói rồi, trong mắt dần dần phủ lên một tầng hơi nước mỏng.
Tiểu Viên biết rõ tựa hồ Lý Doãn Ninh không quá tình nguyện đi theo thế tử, dù là trước mặt thế tử, có khi cũng cáu kỉnh náo loạn. Lúc này thấy nàng sắp khóc, mới ngượng ngùng lui ra.
Lý Doãn Ninh quay đầu, trong lòng thở dài một hơi, lại phân phó: "Ngươi cách ta xa một chút!"
Tiểu Viên đồng ý "Vâng" .
Lý Doãn Ninh bước vào trong nhà xí, "Lạch cạch" đóng cửa khóa lại, lúc này mới vỗ bộ ngực nhìn người bên trong.
Người tới không phải Trịnh Dịch, là một phu nhân mặc đồ đỏ tươi, trang điểm dày đặc.
Cho dù son phấn che đậy ngũ quan vốn có của phu nhân, nhưng Lý Doãn Ninh liếc cái đã nhận ra nàng ——Chưởng sự tỳ nữ trong nội viện Trịnh Dịch
Chưởng sự tỳ nữ nhẹ hành lễ với nàng, "Công chúa." Không đợi nàng mở miệng, nói, "Hôm nay công tử không tiện đến đây, sai nô tỳ tới gặp công chúa."
Lý Doãn Ninh nghe được "Không tiện đến đây", ngực co rúm một cái, lập tức nghĩ đến chuyện ngày đó Vân Dịch cho người hầu Trịnh gia chuyển lời cho Trịnh phụ, Trịnh Dịch "Quấn quít chặt lấy" đối với "Tỳ nữ Vân gia ".
Nàng không khỏi lo lắng: "Công tử... Hắn có khỏe không?" Gia phong Trịnh gia luôn luôn nghiêm cẩn.
Chưởng sự tỳ nữ lắc đầu, "Ngày đó trở về từ bữa tiệc hoàng cung, quỳ Từ Đường ba ngày, đã chịu gia pháp mấy lần, sau khi bị một trận bệnh, bây giờ có thể xuống đất rồi, nhưng vẫn bị lão gia cấm túc trong phủ."
Lý Doãn Ninh nghe thấy mà lòng giống như kim đâm đau đớn nho nhỏ dày đặc, hắn vẫn là phò mã quan tâm nàng, bao dung nàng, bảo vệ nàng như trước kia, Trịnh gia ép buộc hắn đoạn tuyệt quan hệ cùng nàng như vậy, hắn vẫn như cũ vụиɠ ŧяộʍ sai người đến gặp nàng.
Khóe mắt Lý Doãn Ninh ướŧ áŧ, nàng dùng đầu ngón tay xóa đi, "Nói cho công tử nhà các ngươi biết, ta ở Vân phủ sống rất khá, bảo hắn đừng lại nhớ ta..."
"Mỗi một này Công chúa đều đang ở hang hổ, công tử áy náy cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an." Chưởng sự tỳ nữ thở dài, nói rõ ý định, "Hôm nay công tử phái nô tỳ, là muốn nói một tiếng cùng công chúa, nếu không muốn lưu lại Vân gia, cách đường hoàng không được, chỉ có dùng âm mưu."
Trái tim Lý Doãn Ninh mãnh liệt nhảy lên.
Nàng nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ có thanh âm sàn sạt gió phất qua lá trúc, nàng dựa sát vào chưởng sự tỳ nữ, "Âm mưu gì?"
Chưởng sự tỳ nữ nói bên tai nàng: "Ba ngày sau công chúa tìm cách ra phủ, đánh lạc hướng người hầu, đến cửa sau cửa hàng may Phương Phỉ Trai ở đường Chu Tước, công tử cho người chuẩn bị tốt xe ngựa cùng đường dẫn, có thể đưa công chúa đi trong đêm."
Dừng một chút, "Chỉ có thể uất ức công chúa tạm tới vùng đất Lĩnh Nam hoang dã, chờ thời cuộc Kinh Thành ổn định, công tử lại lặng lẻ tiếp người trở về."
Lý Doãn Ninh càng nghe, trái tim càng bịch bịch, giống như sắp nhảy ra từ trong ngực.
Kế sách này tốt như thế, tốt đến mức mùi hầm cầu thum thủm nàng cũng ngửi không thấy, tràn đầy khứu giác, là mùi thơm ngát của lá trúc bên ngoài, tản ra hơi thở tự do tự tại.
Đường Chu Tước là một trong những con đường phồn hoa nhất Kinh Thành, trước kia Lý Doãn Ninh xuất cung chơi đùa, Phương Phỉ Trai là cửa hàng trên danh nghĩa Trịnh Dịch, nơi này nàng cũng biết.
Còn vùng Lĩnh Nam hoang dã, cũng tốt đẹp hơn so với Vân phủ tối tăm không mặt trời, nhìn không thấy tương lai.
Vân phu nhân sốt ruột muốn Vân Dịch lập gia đình, đoán chừng một hai năm hắn sẽ lấy vợ sinh con. Nàng chạy trốn hắn sẽ tức giận một hồi, không hẳn gióng trống khua chiêng tìm nàng, thứ trinh trắng nhất cũng nữ tữ cũng đã bị hắn đoạt đi, có nhốt nàng nữa, chẳng qua chỉ là tham muốn giữ lấy của nam nhân mà thôi.
Hắn cưới vợ, nàng nhất định sẽ đi, tuyệt đối không có khả năng cùng vợ cả hầu hạ hắn. Hiện tại chỉ là đẩy nhanh thời gian.
Chỗ hoàng huynh cùng cháu nhỏ. Xưa nay Cựu Đế nhường ngôi, Tân Đế vì để trấn an thần dân Tiền triều, hơn phân nửa sẽ lưu lại một mạng của Cựu Đế. Mà hoàng huynh kính xin vị Tân Đế này cố ý hạ chỉ, hứa hẹn không gϊếŧ Hoàng tộc Lý thị.
Nếu như Vân Dịch không muốn làm cho Tân Đế mà hắn nâng đỡ mang trên lưng cái danh "Bội bạc", sẽ không thể hành động thiếu suy nghĩ đối với phủ Tiêu Dao Hầu.
Ngay từ đầu nàng bị hắn bức hϊếp, là vì sợ tên điên này nhắm mắt làm bừa, bây giờ nàng đã bị hắn ăn đến bã cũng không thừa, hắn có cái thể diện gì mà ra tay độc ác với thân nhân của nàng?
Lý Doãn Ninh suy đi nghĩ lại, xác định biện pháp có thể thực hiện, trịnh trọng đáp: "Được."
Nàng lại không khỏi cảm động rơi lệ, mọi người đều quay lưng, chỉ có Trịnh Dịch, chỉ có hắn, dù là Trịnh gia phản đối, dù là bị đánh tới bệnh, hắn vẫn thời khắc không quên cứu nàng khỏi biển lửa.
Nàng cẩn thận bái lạy chưởng sự tỳ nữ, "Thay ta chuyển lời cho hắn, đại ân của công tử, Doãn Ninh không có gì báo đáp, chỉ có kiếp sau, chỉ cầu kiếp sau..."
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Bây giờ thân phận nàng đã không xứng với hắn, Trịnh gia sẽ không đồng ý, Vân Dịch càng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nhớ lại vài năm hai người cùng nhau chơi đùa cười kia, tốt đẹp đến như một thế gian khác.
Nguyện có kiếp sau, không có chiến tranh cùng buồn thảm, không có kẻ xấu ỷ thế hϊếp người... Nàng còn là Lý Doãn Ninh sạch sẽ, hứa cho Trịnh Dịch ôn nhã như ngọc làm phu nhân.
Mặc dù về sau một ngày kia trở về kinh, nàng cũng sẽ mai danh ẩn tích, đi phủ Tiêu Dao Hầu làm tiểu nha hoàn, cả đời ở bên người thân, cũng đủ rồi.
——