Edit: Nora đợi cuối tuần này ra thêm 1 chương nhé đợi mình thi xong đã
Khi Lục Tang Tang mười bảy tuổi, cô thích một người con trai tên là Đoạn Kính Hành.
Tại sao cô lại thích?
Hồi nhỏ cô rất thích chó, nhưng Lục Sương ở nhà bị dị ứng với lông chó nên cô không thể nuôi được.
Một lần nọ, Lục Tang Tang nhìn thấy một con chó hoang bị thương ở ngoài tiểu khu, cô muốn mang nó về nhà nhưng mẹ không cho phép, sau đó bà còn nổi giận với cô.
Lúc về, Lục Tang Tang còn đang lo lắng. Vì vậy, cô lén chạy ra giữ con chó rồi tìm một người bạn có lòng nuôi chó để mang nó về.
Nhưng không ngờ khi quay lại, cô đã gặp được Đoạn Kính Hành.
Anh ấy nói sẽ mang nó về để điều trị và nhận nuôi nó. Lúc ấy, khi nhìn khuôn mặt hiền lành và tốt bụng của Đoạn Kính Hành, trái tim cô gái như muốn nở hoa.
Đột nhiên si mê.
Cô nghĩ, làm sao lại có một cậu em trai hiền lành, tốt bụng và đẹp trai như vậy. Vì vậy, sau đó, cô ấy đã tung ra một cuộc tấn công tình yêu mãnh liệt.
Khi đấy, cô còn đang học cấp ba, Đoạn Kính Hành hơn cô ba tuổi đang học đại học.
Đại học Đoạn Kính Hành tuy ở thành phố này, nhưng dù sao cũng không phải là cùng một trường. Lục Tang Tang lo lắng hắn sẽ bị người khác "bắt" trước trong trường đại học, nên có lần trực tiếp kéo theo một vài người bạn đến nơi đông đúc trong trường học. Có hai biểu ngữ.
Biểu ngữ đầu tiên: [Đoạn Kính Hành, Lục Tang Tang thích anh! 】
Biểu ngữ thứ hai: [Toàn thể giáo viên và sinh viên chú ý, Đoạn Kính Hành đã được đặt trước! 】
Đơn giản và rõ ràng, cố ý và ngu ngốc.
Sự việc này lưu truyền trong trường học của bọn họ rất lâu sau đó, dù sao cũng có rất nhiều người thích Đoạn Kính Hành, nhưng là lần đầu tiên cường điệu và táo bạo như vậy.
Khi biểu ngữ được kéo, Lục Tang Tang đi thẳng đến chặn Đoạn Kính Hành.
Hôm đó cô ấy ra ngoài rất vội vàng, cô ấy vẫn đang mặc đồng phục của trường, vì vậy Đoạn Kính Hành từ ký túc xá đi xuống và nhìn thấy cô ấy.
Trong số tất cả các loại quần áo, đồng phục học sinh thật sự độc đáo.
"Anh trai!" Lục Tang Tang lon ton chạy tới.
Đoạn Kính Hành đỡ trán, có chút hài hước nói: "Tại sao cô lại đến trường học của tôi?"
Lục Tang Tang ranh mãnh nhìn: "Em nhớ anh, nhân tiện anh có nhìn thấy biểu ngữ mà em làm cho anh không?"
Đoạn Kính Hành liếc cô một cái, không tự chủ gõ lên trán cô: "Tôi muốn nói, cô điên rồi à?"
"Em không điên, em chỉ có ý đó."
"Ý tôi là, nếu gia đình tôi biết chuyện này, ông tôi sẽ đánh tôi chết."
"Không, không, ngay cả ông biết cũng là đánh em."
Lục Tang Tang hừ một tiếng, cái gì, anh cứ đuổi cô đi.
Cô không vui lắm, người ngả ra sau, khuỷu tay của cô ấy vô tình làm văng chiếc thìa ra.
Lục Tang Tang ủ rũ nghiêng người nhặt lên.
Chiếc thìa rơi vào trong gầm bàn, khi Lục Tang Tang cúi xuống, chân cô tự nhiên thu lại. Và vào lúc này, cô chỉ tình cờ nhìn thấy bàn chân của mình rút... khỏi giày của Đoạn Kính Hoài?!
Đôi giày của Đoạn Kính Hoài có màu trắng, sau khi cô tháo ra, một nửa mặt giày và dây buộc của anh đều để dấu vết.
Ngay lúc đó, sắc mặt Lục Tang Tang tái xanh: "..."
Cho nên, đôi chân mà cô cọ vào là của Đoạn Kính Hoài vừa sao?!
"Tang Tang? Em làm sao vậy?" Giọng của Đoạn Kính Hành từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Lục Tang Tang cứng đờ đứng thẳng người, liếc mắt nhìn khuôn mặt Đoạn Kính Hoài. Người sau cũng đang nhìn cô, trên mặt anh ta rõ ràng không nhìn ra được biểu cảm gì, nhưng lúc đó Lục Tang Tang cảm thấy ánh mắt của anh ta đang gϊếŧ chết cô!
Im lặng những vẫn đánh thẳng vào tim mình.
"Em, em ăn no rồi!" Lục Tang Tang lập tức giật lấy cặp sách.
Đoạn Kính Hành: "Hả? Em ăn không nhiều."
"Nhưng em ăn no rồi!" Lục Tang Tang từ trên ghế đứng lên, "Nếu chậm chễ, buổi tối tự học sẽ không đến kịp, vậy em đi trước nhé!
Nói xong, cô đeo cặp sách lao ra ngoài, trong nháy mắt, đồng phục học sinh màu xanh trắng rất nhanh biến mất ở cửa nhà hàng.
"Này, em..." Đoạn Kính Hành nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô rồi bật cười, "Cô gái nhỏ này sao vậy, sao lại bịp bợm?"
Đoạn Kính Hoài cắn một miếng, đặt đũa xuống.
"Em ấy làm biểu ngữ của trường?" Đoạn Kính Hoài hỏi.
Đoạn Kính Hành ho khan một tiếng: "Anh cũng nhìn thấy."
Đoạn Kính Hoài nhíu mày: "Bản thân cẩn thận một chút, em ấy sống gần nhà chúng ta."
Đoạn Kính Hành biết ý của anh, người đó còn chưa đủ tuổi, hai nhà không gặp nhau, nếu ông nội biết, anh sẽ không thể giải thích được.
"Không sao đâu, cô ấy chỉ là một cô bé, chỉ đùa thôi." Đoạn Kính Hành cười, "Nhưng mà thực sự rất đáng yêu đúng không anh."
Đoạn Kính Hoài lại cầm đũa lên, mới nhớ ra mình vừa làm sai, đã bị cô kẹp vào chân.
"Anh không biết có dễ thương không, nhưng mà khá rắc rối."
- ---
Đoạn Kính Hoài và Đại học của Đoạn Kính Hành là cùng một trường, nhưng một người thuộc ngành quản lý và một người thuộc nghành y. Biểu ngữ mà Lục Tang Tang kéo ở nơi đông đúc nhất trường, Đoạn Kính Hoài cũng nhìn thấy.
Đoạn Kính Hoài biết những chuyện ngu xuẩn mà Lục Tang Tang đã làm trong quá khứ, ngoại trừ chuyện này, anh biết nhiều thứ khác, bởi vì anh cũng là một trong những người chứng kiến. Nhưng khi đó, cả hai đều không nghĩ rằng người không thể hòa hợp với mình thì cuối cùng thắt chặt với nhau.
Buổi tối sáu giờ, cha mẹ Đoạn Kính Hoài trở về, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Bữa cơm của gia đình họ cứ tẻ nhạt như mọi khi, quy định khi ăn không nói được thực hiện đến cùng.
Lục Tang Tang thật sự cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, may mà qua giờ ăn cơm cô cũng nhẹ nhõm hẳn.
Sau bữa tối, mọi người đứng dậy đi ra phòng khách, chỉ còn lại Đoạn Kính Hoài và Lục Tang Tang ngồi uống canh.
Chúc Văn Quân: "Hai con đều đi làm cực khổ. Mẹ kêu dì nấu món canh này cho buổi chiều để bồi bổ cơ thể."
Đoạn Kính Hoài đã từng uống canh ở nhà rất nhiều nên không nghĩ có vấn đề gì, cứ từ từ uống.
Nhưng Lục Tang Tang thì khác, ngày thường cô không thích uống canh chứ đừng nói đến loại thuốc bắc này. Vì vậy cô uống từ từ, từng ngụm nhỏ, rất khó nuốt.
Lúc uống canh, mắt cô ấy dõi theo Chúc Văn Quân lúc nào không hay, chỉ chờ một lúc để "làm kẻ lừa đảo".
Giữa chừng, khi Chu Văn Quân quay người đi vào bếp, cô lập tức cầm bát lên, nhưng nhìn trái nhìn phải, không có chỗ nào để đổ.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy chiếc bát trống rỗng trước mặt Đoạn Kính Hoài. Không biết lúc đó cô có bị chuột rút hay không nhưng trong tiềm thức cô đã đổi bát của mình cho anh.
"?"
"..."
Lục Tang Tang thường xuyên làm chuyện này, bạn của cô là Dương Nhâm Hi từ nhỏ đến lớn đều rất cưng chiều cô nên luôn tùy ý theo cô. Qua một thời gian, Lục Tang Tang đã quen, nếu không thích có thể đổi lại với Dương Nhâm Hi.
Nhưng sau khi cuộc gặp gỡ đã thay đổi, Lục Tang Tang đột nhiên nhận ra người này tuy là chồng mình nhưng cũng chẳng hơn gì Dương Nhâm Hi sẽ bao che cho cô... Sau một giây sửng sốt, Lục Tang Tang lại vươn tay ra dưới ánh mắt không thể tin được của Đoạn Kính Hoài. Muốn đổi lại.
Cuối cùng, Chúc Văn Quân đã trở lại.
Bàn tay của Lục Tang Tang đông cứng giữa không trung.
Chu Văn Quân liếc nhìn hai người một cái, nói: "Ai ya Kính Hoài, sao lại uống canh chậm như vậy? Thấy Tang Tang đã uống xong rồi kìa, mau uống đi."
Đoạn Kính Hoài: "..."
Lục Tang Tang mím môi, ánh mắt đáng thương, cô kéo tay áo Đoạn Kính Hoài từ một góc độ mà Chu Văn Quân không nhìn thấy: Làm ơn đi!
Đoạn Kính Hoài liếc cô một cái không tán thành.
Lục Tang Tang vẻ mặt chua xót nói nhỏ: "Em không uống được, mùi thuốc bắc quá nồng."
Đoạn Kính Hoài nhìn cô và có vẻ bất động.
Lục Tang Tang thở dài chấp nhận số phận của mình.
Tuy nhiên, ngay khi cô nghĩ anh sẽ "báo đáp" cô, cô đã thấy Đoạn Kính Hoài bưng bát canh lớn lên uống hai ngụm.
Lục Tang Tang dừng lại một lúc và có chút choáng váng.
"Cảm ơn.cảm ơn."
Đoạn Kính Hoài uống canh hai ba lần, uống xong không quên cau mày khiển trách: "Tính tình trẻ con."
Lục Tang Tang cười toe toét, "Cảm ơn ông xã."
Đoạn Kính Hoài lại không nói nên lời.
Sau khi uống canh, đám con cháu nói chuyện phiếm với các trưởng lão một lúc trong phòng khách, trời tối dần, Đoạn Kính Hoài và Lục Tang Tang bị gia đình giữ lại.
"Căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Tang Tang, đây là phòng của Kính Hoài, con vẫn chưa đến đây." Chúc Văn Quân nói.
Lục Tang Tang liếc nhìn xung quanh: "Dạ, wow... rất nhiều sách."
"Kính Hoài chỉ thích đọc sách." Chu Văn Quân cười, "Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra ngoài trước."
"Chúc mẹ ngủ ngon ~"
"Chúc ngủ ngon."
Sau khi Chu Văn Quân rời đi, Lục Tang Tang cũng hoàn toàn thoải mái. Cô ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn hai bộ đồ ngủ đang đặt bên cạnh mà hoa cả mắt.
"Hôm nay ngủ cùng nhau đi." Lục Tang Tang thản nhiên nói, đương nhiên cô biết hôm nay hai người nhất định phải ngủ cùng nhau, nhưng lời nói của cô giống như một câu hỏi.
Đoạn Kính Hoài dừng lại, nhìn lại cô: "Muốn ngủ khách phòng, tôi sẽ không ngăn cản."
Lục Tang Tang chớp chớp đôi mắt to: "Anh đang thách thức uy quyền của bà và những người khác? Một giây trước còn muốn sinh con, giây tiếp theo liền muốn chia phòng."