Chương 26
Đoạn văn này, cô đã luyện tập hai buổi tối, rất thuận lợi nói ra, chỉ là đang nói một cách hợp tình hợp lý, cô phát hiện vành mắt mình hồng hồng.Hàn Ức chuyển qua phía giường Phương Thần Hi đang ngồi, thuận thế đem cả người cô kéo vào ngực, khẽ hôn trên trán cô.
"Tin tưởng anh."
Cô gái nhỏ bắt đầu thút tha thút thít, không lên tiếng.
Ai, xem ra vẫn không thể nói thật với cô.
Tìm lý do để cô an tâm là được.
Thứ nhất, anh không có phụ nữ ở bên ngoài, thứ hai, cô gái nhỏ cao hứng anh cũng vui vẻ, nói dối chắc là không sao đi.
"Anh đang nói chuyện điện thoại cùng Minh Uy á."
"Gạt người."
"Không có lừa em." Đem người trong ngực ôm chặt hơn. Điểm này tốt lắm, bất kể anh nổi danh thế nào, bọn họ thân mật thế nào, đều không cần lo lắng."Cậu ấy a, gần đây muốn chia tay với Huệ Nghi, chỉ là Huệ Nghi lại dây dưa với cậu ấy cực kỳ căng, hơn nữa còn đến tai gia đình chú anh, chú anh rất thích Huệ Nghi, cho nên cậu ấy mới tìm anh thương lượng, tìm biện pháp làm Huệ Nghi không cần gọi điện thoại tới nhà anh, xin chú chủ trì công đạo."
Phương Thần Hi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa tin nửa ngờ, "Vì sao không thể để cho em nghe việc này?"
"Chuyện khuyên người ta chia tay, em nghe nhất định không thoải mái a."
". . . . . . Ừ."
"Hơn nữa biện pháp chia tay gì đó, đều anh đã dùng qua, em cũng sẽ không muốn nghe anh làm thế nào chia tay bạn gái trước chứ?"
Cô không nói chuyện nữa, nhưng lại vươn tay ôm ngược anh.
Hàn Ức cười, kế sách thành công.
Về phần Minh Uy cùng Huệ Nghi có phá hỏng chuyện này hay không, anh không cần lo lắng.
Thần Hi là công chúa gặp rủi ro, mặc dù gặp rủi ro, nhưng vẫn giữ vững một chút tính công chúa, ví dụ như, cô tuyệt đối sẽ không chủ động điện thoại với ai, sau đó nhiệt tình gửi tin ngắn xây dựng hữu nghị, đơn giản mà nói, cô vô cùng bị động đối với tất cả hữu nghị.
Minh Uy quá bận rộn, không thể nào có thời gian tìm công việc ở bên ngoài.
Huệ Nghi mặc dù ngoài mặt đối với Thần Hi không tệ, nhưng bởi vì cô ấy là bạn tốt của Hà Dĩ Thiến, vì vậy đối với Thần Hi là không thích ở trình độ nào đó, nên cũng không thể có gì liên lạc á.
Hiện tại thật tốt.
Không ảnh hưởng đến việc làm giả sự thật, nhanh chóng trấn an lo lắng của Thần Hi.
Phương Thần Hi cọ cọ anh, "Em không nên hoài nghi anh, thật xin lỗi."
Nhìn xem, cá tính rất đáng yêu———
Anh chính là thích điểm này của cô! Bên cạnh có một cô gái nhỏ lấy mình là trời, theo chủ nghĩa sô-vanh là một chuyện vui lớn.
Thần Hi thường cảm thấy kỳ quái, tại sao anh lại thích cô ..., anh có thể hiểu, bởi vì quá trình bọn họ ở cùng với nhau, thấy thế nào cũng không giải thích được.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh rất thích ánh mắt cô nhìn mình, chuyên chú, nhiệt tình, yêu thích, cộng thêm cô là một cô gái nhỏ điển hình, lúc nào cũng dùng một vẻ mặt sùng bái để nhìn anh, làm cho anh chỉ trong một thời gian ngắn liền xác định cô chính là khối ghép hình kia.
Hàn Ức ôm cô, "Khi nào anh rãnh rỗi sẽ cùng Minh Uy nói chuyện, cân nhắc việc Huệ Nghi một chút, như vậy được không?"
"Không quan trọng, em biết rõ chuyện gì xảy ra là được, em không muốn vì như vậy mà làm cho anh ấy cảm thấy anh trọng sắc khinh bạn."
"Nam tử hán đại trượng phu, trọng sắc khinh bạn thì thế nào." Một bộ dáng đương nhiên, "Bên cạnh anh có bạn gái, đương nhiên là trọng sắc khinh bạn a."
Mặt của Phương Thần Hi thoắt cái lại biến thành táo đỏ.
Ai ai, nói là anh yêu trẻ con cũng được, anh rất yêu bộ dáng kia của cô a.
Thần Hi cái gì cũng tốt, chính là tuổi quá nhỏ, nhỏ đến nỗi không biết thật ra thì mình rất tốt, không biết mình rất đẹp, không biết thật ra mình vô cùng có lực hút.
Giữa hai người yêu nhau không nên có bí mật, nhưng phàm là mọi thứ công nhận của mọi người, đợi cô lớn thêm mấy tuổi rồi hãy nói.
Hai ngày sau, chưa tới năm giờ Hàn Ức đã đi ra ngoài, nói là muốn đến bờ biển lấy cảnh, mùa hè có nhiều người đùa nghịch dưới nước, cho nên phải thừa dịp buổi sáng không có ai để chụp ảnh.
Phương Thần Hi đang ngủ, một mực nằm trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên nghe được tiếng kêu làm nũng của Hồng Trà và Băng Trà.
Anh đã về rồi? Cô nghĩ, có máy điều hòa thật dễ ngủ, nháy mắt đã ngủ quá mấy tiếng. . . . . . A, đó không phải là xế chiều sao, anh nói khi trở về muốn cùng cô đi nộp học phí đăng ký học kỳ sau. . . . . .
Cô từ trên giường bắn xuống, vọt vào phòng tắm trong phòng ngủ chính rửa mặt qua loa một chút, rồi thay quần áo, lấy túi xách, vội vội vàng vàng vọt tới phòng khách, sau đó ngây người ── đây là tình hình gì?
Hà Dĩ Thiến, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này?
Hàn Ức mang cô ấy tới sao? Nhưng anh không có ở đây a, phòng trọ này trừ phòng ngủ chính cần rẽ ở ngoài, những phòng khác đều nhìn một cái là không sót thứ gì.
Đưa khách tới sau đó đi ra ngoài? Không hợp với lẽ thường. Hà Dĩ Thiến làm thế nào đi vào? Mà trọng điểm là cô ấy đang chơi cùng chó nhỏ.
Hồng Trà không tính, nó đối với ai cũng tốt, nhưng mà Băng Trà, trừ Hàn Ức ra ai cũng không để ý, lại có thể để Hà Dĩ Thiến ôm ở trong ngực mà làm nũng.
Phương Thần Hi ngơ ngác nhìn cô ấy, sau đó chỉ thoáng cười đáp trả cô ấy.
Đột nhiên, phòng rửa tay bên cạnh phòng bếp truyền đến tiếng xả nước, cô tưởng là Hàn Ức, không nghĩ tới lại là Lâm Huệ Nghi.
Lâm Huệ Nghi thấy cô tựa hồ rất kinh ngạc, "Thần Hi, chị không biết là em ở đây."
"A, ừ, bởi vì còn chưa phải đi học."
"Giúp các người giới thiệu một chút, vị này là Hà Dĩ Thiến, nghệ sĩ của công ty chúng ta, đây là Phương Thần Hi, là bạn gái hiện tại của Ức."
Phương Thần Hi không muốn suy đoán nhiều, nhưng mà hai chữ "hiện tại" này thật sự có điểm chói tai.
"Hai người làm sao có thể. . . . . ." Chẳng lẽ biết Hàn Ức nghĩ kế cho Triệu Minh Uy, cho nên đến nhà gϊếŧ?"Huệ Nghi, chị, chị và Triệu Minh uy vẫn tốt đó chứ?"
"Rất tốt a, chỉ là gần đây tương đối bận rộn, chỉ là sắp đính hôn nha, biết có rất nhiều chuyện, chị muốn chờ thêm mấy năm, nhưng mà anh ấy không đợi kịp a, anh ấy luôn nói mình cũng già rồi, muốn nhanh xác định." Giống như tất cả các cô dâu mới, Lâm Huệ Nghi vui mừng, trên miệng là oán trách, nhưng giọng nói lại không giấu được ngọt ngào, "Anh ấy a, còn tự mình chạy đến cầu hôn chị với cha mẹ của chị, nói sẽ chăm sóc chị thật tốt, thật sự là. . . . . ."
Trong nháy mắt, Phương Thần Hi hiểu được cảm giác bị sét đánh là gì rồi.
Chỉ thấy Hà Dĩ Thiến để Băng Trà cùng Hồng Trà xuống, đi tới bên người cô, từ trong túi xách lấy ra một cái chìa khóa cùng thẻ ra vào, chứng tỏ mình cũng không phải là tùy tiện tiến vào, "Thật xấu hổ, chị biết hôm nay Ức ra biển lấy cảnh, nghĩ là không ai ở đây, cho nên tự mình tới lấy ít đồ."
"Lấy. . . . . . Lấy thứ gì?" Bị sét đánh đến mất hết thông minh, Phương Thần Hi chỉ có thể ngơ ngác tái diễn mấy chữ cuối cùng.
"Anh ấy không nói với cô sao? Chúng tôi trước kia có lui tới." Hà Dĩ Thiến cười cười, bộ dáng vừa ưu nhã lại cao quý, "Bởi vì chị trở về nước Anh mà hành lý quá nhiều, một ít quần áo cùng phim ảnh cũ mới mà chị thích đều để lại chỗ này."
Chỉ thấy cô ấy thuần thục vén ghế sa lon màu xanh dương lên, lộ ra không gian chứa được hai vali lớn quần áo, lại mở ra ngăn kéo phía bên trái dưới tủ TV, lấy ra mấy VCD điện ảnh, không biết cô ấy tìm được dụng cụ làm bếp tinh xảo ở nơi nào trong phòng bếp. . . . . . Cô ấy biết rõ vị trí để mọi thứ, thậm chí Băng Trà cùng Hồng Trà cũng còn nhớ cô ấy, những thứ này chứng tỏ một chuyện: trước kia cô ấy ở nơi này.
"Đúng rồi, điện thoại của chị không có quấy rầy đến em đi?"
Phương Thần Hi ngây ngốc đáp lời, "Điện thoại gì?"
"Bởi vì gần đây thời điểm chị gọi điện thoại cho Ức, anh không phải đi tới ban công nói, chính là trực tiếp cắt đứt một lúc sau mới trả lời chị, chị còn tưởng rằng là do chị quấy rầy, cho nên em mất hứng."
Nhìn Hà Dĩ Thiến nói cười, cô hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì cho phải.
Chìa khóa ra vào chứng tỏ cái gì, cô rất rõ ràng.
Hàn Ức đối với cô rất tốt, nhưng mà anh không đưa chìa khóa cho cô.
Chỉ cảm thấy trong ngực, buồn buồn, đau đau, rất nhanh có chất lỏng ấm áp ngưng tụ ở trong mắt. Hà Dĩ Thiến cùng Lâm Huệ Nghi vẻ mặt kinh ngạc, cô biết mình đang khóc.