Cô Vợ Thư Ký Của Tưởng Tổng

Chương 1

[Vợ ơi, sáng nay anh có cuộc họp, chiều mới quay về Tô Thành được, chắc khoảng ba giờ sẽ đến.]

[Kỳ, em đang ngủ à?]

[Phải vào họp rồi, không thể quay về với em ngay được.]

Điện thoại trong túi xách của Lạc Kỳ rung lên, Bùi Thời Tiêu gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, nhưng cô đang tựa vào chỗ ngồi ngủ gục, không nghe thấy.

Tối hôm qua, cô phải tham dự một buổi tiệc xã giao để bàn việc làm ăn, mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Sáng nay trời còn chưa sáng, cô lại phải bắt chuyến tàu cao tốc đầu tiên để đến Tô Thành. Lúc ngồi trên tàu, nghe tiếng nhạc quá êm dịu nên Lạc Kỳ ngủ lúc nào không hay.

Nửa giờ sau, Lạc Kỳ mới thức dậy. Đọc tin nhắn đầu tiên, cô vẫn chưa thích ứng được với cách gọi “vợ” này. Hai người yêu nhau mấy năm, Bùi Thời Tiêu thường gọi tên Lạc Kỳ, số lần gọi cô là vợ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lạc Kỳ ngẩng đầu đọc thông báo trên màn hình điện thoại rồi trả lời: [Còn ba trạm dừng nữa sẽ đến Tô Thành, vừa rồi em ngủ quên mất.]

Có lẽ Bùi Thời Tiêu vẫn đang họp, đã mười phút trôi qua nhưng anh ta vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Lạc Kỳ khóa màn hình điện thoại, quay mặt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Quê của cô và Bùi Thời Tiêu đều ở Tô Thành, hai người đã hẹn nhau cuối tuần sẽ về Tô Thành để chọn khách sạn tổ chức tiệc cưới, hôn lễ được quyết định vào giữa tháng Mười Hai.

Thật ra, đặt khách sạn chỉ là mục đích phụ, bọn họ muốn nhân dịp này gặp nhau, bởi vì từ đầu năm nay hai người đã tách ra, Lạc Kỳ làm việc ở Bắc Kinh, còn Bùi Thời Tiêu đến Thượng Hải. Trong khoảng thời gian này, cả hai đều bận rộn, sắp hai tháng rồi hai người chưa được gặp nhau.

Gần trưa, cuối cùng Lạc Kỳ cũng đến nơi.

Mẹ gọi điện thoại đến hỏi cô đã về đến nhà ga chưa.

“Mẹ, con vừa xuống tàu, còn chưa ra khỏi ga tàu.”

“Thời Tiêu đến ga tàu đón con à?”

“Anh ấy có cuộc họp bất ngờ, chiều mới về tới Tô Thành.”

“Sao con không nói sớm để mẹ bảo cậu út đến ga tàu đón con?”

“Không cần đâu mẹ, ở đây rất dễ đón xe.”

Lần này cô về quê thật không đúng lúc, cả ba và mẹ đều đi công tác ở nơi khác, không ở Tô Thành. Lạc Kỳ bắt xe nhưng không về nhà mình mà lại đi thẳng đến phòng cưới.

Thấy cô mang theo hai va li hành lý, tài xế xuống xe giúp xách lên và đặt vào cốp sau.

Phòng cưới nằm ở tầng trệt của tòa nhà Hồ Cảnh, một trong những chung cư cao cấp của Tô Thành.

Cả Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu đều ít khi ở lại Tô Thành, một năm cũng chưa chắc đã sống ở đây được mười ngày nửa tháng. Nhưng Bùi Thời Tiêu nói, ở cả ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất nữa.

Lạc Kỳ biết rõ tất cả các mật khẩu của Bùi Thời Tiêu, từ lúc trưởng thành cô đã thuộc nằm lòng.

Đến phòng cưới ở Hồ Cảnh, Lạc Kỳ nhập mật khẩu để vào nhà, đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi căn nhà này được trang trí xong. Lúc trước, Bùi Thời Tiêu đã quay lại video cho cô xem, tất cả đồ gia dụng trong nhà đều được mua sắm theo sở thích của cô.

Lạc Kỳ lấy đôi dép đi trong nhà mới tinh ra khỏi tủ giày mang vào, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn báo bình an cho Bùi Thời Tiêu.

Nửa giờ sau, Bùi Thời Tiêu gọi điện thoại đến.

Khi đó Lạc Kỳ đang sắp xếp hành lý trong vali. Lần này quay về cô đã mang theo một số vật dụng thường ngày và quần áo đặt ở phòng cưới để sau này khi có dịp trở về Tô Thành thì sử dụng.

Cô đặt quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại đi đến ban công lộ thiên rồi mới bắt máy.

“Anh vừa tan họp, em đã ăn cơm trưa chưa?” Giọng nói trầm thấp của Bùi Thời Tiêu truyền đến.

“Vẫn chưa, lát nữa dọn dẹp xong em sẽ gọi thức ăn ngoài.” Lạc Kỳ ngả người dựa vào lan can, ngắm những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ: “Em đợi anh đến rồi chúng ta cùng đi ra ngoài ăn luôn nhé? Bây giờ em cũng không đói.”

Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng.

Vì không có cách nào đi ăn chung với cô nên Bùi Thời Tiêu áy náy nói: “Kỳ, tuần này anh không về được rồi, có một dự án xảy ra vấn đề, lát nữa anh đặt thức ăn ngoài cho em nhé?”

Lạc Kỳ quan tâm hỏi: “Vấn đề có nghiêm trọng lắm không?”

“Ừm, hơi khó giải quyết.”

Anh ta không về, tất nhiên Lạc Kỳ sẽ cảm thấy mất mát, nhưng chuyện khắc phục sự cố của dự án quan trọng hơn. Hiện giờ Bùi Thời Tiêu là đối tác của Hoàn Hằng Capital, nếu ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề này khó giải quyết thì chắc chắn dự án lần này đã xảy ra sự cố rất lớn.

Lạc Kỳ rất hiểu chuyện, cô nói với anh ta: “Nếu anh bận thì em tự đi đặt khách sạn một mình cũng được.”

Bùi Thời Tiêu muốn nói lại thôi, rõ ràng anh ta đã nói sẽ quay về Tô Thành để đặt khách sạn và đi thử áo cưới chung với cô, nhưng bây giờ lại thất hứa. Mấy năm nay, Bùi Thời Tiêu chưa từng để Lạc Kỳ phải tủi thân.

“Kỳ, anh xin lỗi.”

“Không sao mà.”

Bùi Thời Tiêu im lặng vài giây rồi đưa ra quyết định: “Mấy ngày kế tiếp, anh phải làm việc suốt đêm, hay là em đến Thượng Hải tăng ca với anh được không?”

Lạc Kỳ không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không đi đâu, đặt khách sạn xong em sẽ quay về Bắc Kinh. Khi nào anh hoàn thành dự án thì đến thăm em.”

Cô không ích kỷ đến mức ngay lúc Bùi Thời Tiêu đang bận đầu tắt mặt tối lại chạy đến công ty quấy rầy anh ta. Nếu dự án do cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô cũng chẳng còn chút tâm trạng nào để hẹn hò, từ đó cô có thể suy bụng ta ra bụng người.

Bùi Thời Tiêu tiếp tục trò chuyện với Lạc Kỳ thêm mười mấy phút nữa mới cúp máy rồi đặt thức ăn ngoài cho cô.

Lúc trước, những chuyện như đặt thức ăn ngoài đều do thư ký làm, nhưng hôm nay anh ta lại tự mình đặt đơn.

Sau khi đặt cho Lạc Kỳ mấy món ăn là cô thích, Bùi Thời Tiêu dựa lưng vào ghế ngây người chốc lát lát rồi gọi thư ký đến, bảo thư ký đặt cho Lạc Kỳ một bộ trang sức kim cương.

Khoảng một giờ sau, Lạc Kỳ mới nhận được thức ăn và một phần trái cây mà Bùi Thời Tiêu gọi đặt cho cô.

Lạc Kỳ vừa ăn vừa chụp một bức ảnh gửi cho Bùi Thời Tiêu: [Thức ăn của nhà hàng này khá ngon đấy.]

Bùi Thời Tiêu đáp lại: [Nhà hàng này mới khai trương gần đây, lần sau về Tô Thành anh sẽ đưa em đến đó ăn thử.]

Anh ta hỏi tiếp: [Khi nào em đi xem phòng tổ chức tiệc cưới?]

Lạc Kỳ: [Xế chiều hôm nay.]

Bùi Thời Tiêu gửi danh thϊếp của quản lý các nhà hàng năm sao cho Lạc Kỳ, bảo cô thích phong cách của nhà hàng nào thì đặt chỗ đó.

Lạc Kỳ lần lượt kết bạn với mấy vị quản lý, hẹn với bọn họ chiều nay gặp nhau.

Ông chủ lớn phía sau những nhà hàng này là cùng một người, ông ấy họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm của ba Bùi Thời Tiêu. Giám đốc Triệu từng nói, nếu phong cách của phòng tiệc không hợp với sở thích của Lạc Kỳ, nhà hàng bọn họ có thể trang trí lại cho cô.

Nếu quay lại bảy năm trước, khi Lạc Kỳ còn là một nàng công chúa nhỏ, dựa theo tính cách cầu toàn của cô, rất có khả năng lớn cô sẽ muốn trang trí lại phòng tiệc theo gu thẩm mỹ của mình, bởi vì lúc đó cô vừa có tiền vừa có sức, nhưng giờ cô không còn như thế nữa.

Ba giờ chiều, Lạc Kỳ đến khách sạn đúng theo lời hẹn, người đón tiếp cô là thư ký của tổng giám đốc.

Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Lạc Kỳ nhất định là một người đẹp. Cô ta đã từng gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ, cô ta vẫn bị hớp hồn. Vóc dáng cao gầy gợi cảm, gương mặt lạnh lùng, làn da trắng nõn như sứ, tạo cho người ta một cảm giác xa cách.

Thư ký Dương bước tới bên cạnh Lạc Kỳ, sau khi tự giới thiệu bản thân thì dẫn cô vào trong thang máy.

Lạc Kỳ mỉm cười: “Làm phiền cô quá.”

Thư ký Dương cũng mỉm cười đáp lại: “Cô khách sáo rồi.”

Thư Ký Dương quan sát Lạc Kỳ lần nữa, dáng người xinh đẹp, giọng nói cuốn hút và mềm mỏng khiến cô ta không khỏi muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.

Nếu cô gái này làm nũng thì có ai chịu nổi chứ?

Thư ký Dương đã từng nghe về chuyện tình của Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này, muốn tìm cho anh ta một cô gái môn đăng hộ đối. Nhưng Bùi Thời Tiêu khăng khăng muốn kết hôn với Lạc Kỳ, cuối cùng ba Bùi và mẹ Bùi đành thỏa hiệp.

Ở Tô Thành, gia sản của dòng họ Bùi đứng hàng thứ ba, năng lực cá nhân của Bùi Thời Tiêu cũng xuất sắc, anh ta chính là đối tượng được rất nhiều tiểu thư danh giá ái mộ.

Lúc trước, điều kiện của gia đình Lạc Kỳ cũng khá tốt, ba mẹ làm kinh doanh, còn có hai công ty. Nhưng bảy năm trước, công ty nhà cô đầu tư thất bại phải tuyên bố phá sản. Ba Lạc nợ mấy chục triệu ngoại tệ, đến bây giờ Lạc Kỳ cũng không rõ món nợ này đã được trả hết chưa.

Thang máy dừng lại ở tầng sáu, Lạc Kỳ và thư ký Dương lần lượt bước ra.

Khách sạn này vừa được xây dựng vào năm ngoái nên Lạc Kỳ chưa từng đến đây. Phòng tiệc được thiết kế theo lối kiến trúc không cột, không gian được sơn màu xanh nước biển đẹp như mơ, quan trọng là căn phòng này có thể đặt cùng lúc sáu mươi sáu bàn, đủ chỗ cho khách.

Sau khi tham quan xong, Lạc Kỳ quyết định đặt tiệc cưới tại nhà hàng này.

Ra khỏi khách sạn, cô gửi tin nhắn nói cho Bùi Thời Tiêu biết cô đã đặt tiệc cưới ở khách sạn nào.

Bùi Thời Tiêu trả lời lại rất nhanh: [Anh đã nói ba mẹ đặt tiệc ở nhà hàng này, những chuyện khác em không cần quan tâm nữa. Em có muốn đi thử áo cưới không? Hay đợi tháng sau anh đi thử cùng với em?]

Lạc Kỳ không chút do dự trả lời: [Tháng sau.]

Bùi Thời Tiêu bảo đảm: [Đến lúc đó dù có bận rộn thế nào đi nữa anh cũng sẽ cùng em đi thử áo cưới.]

Vì hôm nay thất hứa, anh ta áy náy nói: [Chờ dự án lần này hoàn thành, anh sẽ ở bên cạnh em vài ngày.]

Lạc Kỳ: [Anh không cần bận tâm, công việc quan trọng hơn.]

Tuy ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nuối tiếc vì đã chờ đợi lâu như vậy mà lại không thể gặp nhau.

Lạc Kỳ ngồi tàu điện ngầm quay về nhà mình chứ không trở lại phòng cưới.

Khác với Bùi Thời Tiêu, nhà Lạc Kỳ nằm trong một tiểu khu cũ trong hẻm chứ không phải tiểu khu cao cấp.

Căn nhà này là nhà cũ do ông bà nội để lại cho gia đình cô, đã từng bị bỏ không mấy năm. Bảy năm trước, sau khi biệt thự bị lục soát và niêm phong, ba mẹ Lạc Kỳ đã dọn đến nơi này và vẫn luôn sống ở đây cho đến hiện tại.

Đi qua cầu đá, Lạc Kỳ bước vào một con hẻm chật hẹp, không phải chỉ có nhà cô sống trong nhà cũ mà có tận ba gia đình cũng chung sống với nhau.

Bà Tiền hàng xóm đang ngồi hóng mát trong sân, thấy Lạc Kỳ quay về, bà cụ vào nhà bưng ra hai miếng dưa hấu đã cắt sẵn cho cô.

“Mẹ con bảo tuần này con sẽ về, tiếc là mẹ con bận đi công tác, không gặp con được.”

Bà Tiền là người đã nhìn Lạc Kỳ lớn lên, cô cũng không khách sáo, đưa tay nhận dưa hấu rồi ngồi xuống băng ghế thấp bên cạnh bà cụ, vừa ăn dưa hấu vừa trò chuyện với bà nội Tiền vài câu.

“Mẹ con nói lần này con quay về là để đặt tiệc đính hôn ở khách sạn, con làm xong chưa?”

“Dạ rồi ạ.” Lạc Kỳ gật đầu, nói cho bà Tiền biết tên khách sạn.

Người lớn tuổi thường không nhịn được mà nói nhiều hơn, bà Tiền chân thành khuyên: “Bà nội con đã không còn, có vài lời bà phải nói thay cho bà ấy. Kết hôn xong, hai đứa nên dọn về ở cùng nhau, vợ chồng son không thể cứ mỗi người một nơi mãi được, rất dễ nảy sinh vấn đề.”

Lạc Kỳ nghiêm túc trả lời: “Năm sau con sẽ chuyển đến Thượng Hải.”

“Bà nghe mẹ con nói sếp của con là người tốt, cũng rất coi trọng năng lực của con.” Từ chức thì quá đáng tiếc, nhưng nếu không làm vậy, hai đứa nhỏ lại không thể ở bên nhau, bà Tiền rối rắm thở dài.

“Không cần phải từ chức, có thể xin chuyển công tác đến chi nhánh khác của công ty ạ.” Cô là trợ lý của phó chủ tịch Tưởng Nguyệt Như, lúc trước cô đã từng đề cập với phó chủ tịch Tưởng rằng sau khi kết hôn cô muốn chấm dứt việc yêu xa.

Ở bên cạnh phó chủ tịch Tưởng rèn luyện năm năm, Lạc Kỳ đã đủ năng lực tự đảm đương một phía. Bà ấy cũng hứa với cô, sau khi cô kết hôn sẽ điều cô đến Thượng Hải, quản lý chi nhánh công ty của tập đoàn Viễn Duy ở Thượng Hải.

Phó chủ tịch Tưởng là cô của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa, anh là do một tay bà ấy nuôi lớn, tuy hai người không phải mẹ con nhưng tình cảm còn khắng khít hơn mẹ con. Có được lời cam kết của phó chủ tịch Tưởng, chuyện của Lạc Kỳ cơ bản đã chắc chắn.

Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lạc Kỳ quay về dọn dẹp nhà cửa.

Nhà cũ có hai căn phòng ngủ, phòng đã lâu không có người ở nên có mùi rất khó chịu, Lạc Kỳ phải mở cửa sổ để thông gió.

Điện thoại di động trên bàn bất ngờ reo lên, Lạc Kỳ còn tưởng là Bùi Thời Tiêu gọi tới. Cô nhanh chân bước qua cầm điện thoại lên xem, dãy số hiển thị trên màn hình là quản lý phía đối tác của tập đoàn Viễn Duy.

Lạc Kỳ nghe máy, sau khi hai người khách sáo chào hỏi qua lại, đối phương hỏi cô: “Trợ lý Lạc, cuộc phẫu thuật của phó chủ tịch Tưởng thế nào rồi? Có ổn không? Ngày mai tôi muốn đến bệnh viện thăm bà ấy, làm phiền cô sắp xếp giúp tôi nhé!”

Lạc Kỳ: “…”

Câu hỏi của người kia khiến cô giật mình.

Phó chủ tịch tưởng nằm viện?

Thân là trợ lý của Tưởng Nguyệt Như mà cô lại không biết sếp của mình phải phẫu thuật, xem như Lạc Kỳ đã không làm tròn nhiệm vụ của mình.

Mặc dù không biết tình trạng hiện tại của Tưởng Nguyệt Như thế nào, nhưng không sẽ để lộ sự ngạc nhiên của bản thân trước mặt người ngoài. Lạc Kỳ bình tĩnh nói: “Ngài khách sáo rồi, không phiền chút nào, tôi sắp xếp xong sẽ báo lại cho ngài.”

Vừa cúp máy, Lạc Kỳ lập tức gọi điện thoại cho tài xế của Tưởng Nguyệt Như hỏi thăm, bấy giờ cô mới biết, hôm thứ Sáu bà ấy nhập viện để phẫu thuật cắt bỏ túi mật, hiện tại tình hình đã ổn định, tất cả chỉ số đều bình thường.

Về phần tại sao lại không thông báo với Lạc Kỳ, tài xế giải thích: “Không phải phó chủ tịch Tưởng không muốn nói với cô, chỉ là bà ấy không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch quay về Tô Thành sắp xếp tiệc đính hôn và thử áo cưới của cô.”

Lạc Kỳ không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, cô đáp: “Sáng mai tôi sẽ trở về.”

Sau khi cúp máy, cô vội vàng đổi vé tàu.

Trưa hôm sau, Lạc Kỳ đã có mặt tại Bắc Kinh.

Tưởng Nguyệt Như nằm trong phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, trước cửa có vệ sĩ canh chừng. Lạc Kỳ nhận ra bọn họ chính là vệ sĩ của ông chủ lớn - Tưởng Thịnh Hòa.

Nghĩ đến lúc này Tưởng Thịnh Hòa đang ở trong phòng bệnh, Lạc Kỳ hơi lo sợ.

Cả tập đoàn Viễn Duy, ngoại trừ Tưởng Như Nguyệt thì không có bất kỳ người không cảm thấy lo lắng khi ở gần Tưởng Thịnh Hòa, nhất là khi anh im lặng và nhìn bạn không chớp mắt.

Tất cả các thành viên trong đội ngũ làm việc của Tưởng Thịnh Hòa đều tự giữ lấy mình, trong lúc làm việc với anh, bọn họ chưa bao giờ dám phân tâm, chứ đừng nói đến chuyện làm việc lơ tơ mơ.

Chỗ tốt của hiệu suất cao chính là không cần tăng ca, người làm giám đốc mỗi tháng đều có thể nghỉ ngơi vài ngày, ngày bình thường cũng sẽ tan làm đúng giờ. Những người trong nghề ai ai cũng hâm mộ, ngay cả Lạc Kỳ cũng vậy.

Thậm chí cô cũng từng tự hỏi, liệu bản thân có nên chuyển công tác đến bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa hay không.

Vệ sĩ biết Lạc Kỳ nên không ngăn cản, để cô đi thẳng vào phòng.

Lạc Kỳ ôm hoa tươi, gật đầu cảm ơn bọn họ.

Không biết Tưởng Nguyệt Như ngủ hay thức nên cô theo bản năng thả nhẹ bước chân.

Cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong truyền tới giọng nói yếu ớt: “Bị bệnh cũng tốt lắm, lỗ tai được yên tĩnh. Ba mẹ cháu, nhất là ba cháu đó, mấy ngày nay cũng không dám lải nhải với cô nữa. Cháu không biết đâu, ba ngày trước khi cô làm phẫu thuật, ba cháu còn gọi điện thoại cho cô, bảo cô mau hối thúc cháu đưa ra quyết định, phiền chết đi được!”

“Lần sau nếu ông ấy còn hối thúc nữa, cô hãy nói rằng cháu còn chưa chơi đủ, còn muốn vui chơi hai năm nữa.” Giọng nói trong trẻo pha chút bất cần.

“Cháu muốn làm ông ấy tức chết à?” Tương Nguyệt Như trêu ghẹo, ý vị sâu xa nói: “Cháu đó, nếu cháu cứ tiếp tục lún sâu như vậy thì phải làm sao đây?”

Lạc Kỳ nghe mà không hiểu gì cả, chuyện riêng tư của ông chủ không phải việc cô có thể nghe. Lạc Kỳ quay người đi ngược lại một đoạn rồi đi một cách bình thường đến trước cửa phòng bệnh, để tiếng bước chân của mình vang lên rõ ràng.

Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy âm thanh bên ngoài, nên cuộc nói chuyện của hai người trong phòng cũng kết thúc.

Lạc Kỳ gõ nhẹ lên cửa.

Thông qua khe hở chỗ cánh cửa, Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy người đến là Lạc Kỳ, anh nói: “Vào đi.”

Lạc Kỳ đẩy cửa ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là Tưởng Thịnh Hòa đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha.

Tưởng Nguyệt Như từ từ quay đầu lại, nói: “Cô chỉ làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, không có gì đáng ngại. Cháu nói xem, khó khăn lắm mới về thăm nhà một chuyến, sao lại quay lại gấp như thế? Không phải cháu nói cần có thời gian chọn áo cưới hay sao?”

Lạc Kỳ mỉm cười, khéo léo trả lời: “Cháu đã chọn áo cưới xong rồi, cũng đã đặt khách sạn rồi ạ.”

Sau khi đáp lời Tưởng Nguyệt Như, cô mới có thời gian chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng.”

Ánh mắt Lạc Kỳ chỉ lướt qua mặt anh, hơi thở của Tưởng Thịnh Hòa quá áp bức, cô không dám nhìn thẳng anh.

Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, tầm mắt anh dừng lại trên mí mắt cô vài giây, thản nhiên đáp lại.