Chu Dục đi giày, ra ngoài cùng cô, lúc ra đến cửa, anh nắm tay cô, Triệu Ý không cho nhưng Chu Dục rất khỏe, anh nắm chặt tay cô, cô không có cách nào khác ngoài việc để anh nắm tay đi xuống lầu.
Nơi bọn họ sống là một khu nhà giàu, xung quanh không có quán ăn nào cho nên Triệu Ý thích đi bộ xuống chân núi, chỗ đó có quán ăn ven đường, có cả chợ đêm.
Cô chỉ thích ăn vặt thôi.
Mặc dù vừa mới ăn cơm xong nhưng nhìn thấy đồ ăn vặt thì cô vẫn muốn ăn.
Chu Dục hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Cô nghĩ mình sẽ ăn được nhiều nên chỉ vài món.
Chu Dục: “Ăn hết không?”
Triệu Ý cũng không xác định, “Chỉ nghĩ muốn ăn thôi.”
Được rồi, dù sao thì nếu cô ăn không hết, cuối cùng anh sẽ bị biến thành cái thùng rác.
Anh mua vài món cho cô, bỏ vào trong túi, còn mua thêm một ly trà sữa.
Triệu Ý ăn xúc xích tẩm ớt, món ăn yêu thích nhất của cô chính là xúc xích tẩm ớt cay, và cả bánh gạo chiên nữa.
Quả bom calo này, không nên quá vui vẻ.
Chu Dục cúi đầu nhìn, sau đó đưa cái túi trong tay cho cô, “Cầm đi này.”
Triệu Ý cầm lấy, không biết anh định làm gì, chỉ thấy anh ngồi xổm xuống, buộc dây giày cho cô.
Hiện tại bụng cô đã to, không dễ dàng để ngồi xổm, tự buộc dây giày khá khó khăn, cho nên trước khi đi ra ngoài phải thắt thật chắc.
Không ngờ dây giày lại bị tuột.
Cô không để ý, nhưng cũng không phát hiện được, bụng cô quá lớn, cúi đầu không nhìn thấy rõ chân của mình, sao có thể nhìn thấy dây giày bị tuột được.
Không ngờ Chu Dục lại là người chu đáo như vậy.
Anh kiên nhẫn buộc dây giày cho cô, sau đó lại cầm túi đồ ăn.
Anh tiếp tục đi dạo với cô.
Triệu Ý vừa đi vừa ăn, tuy rằng đã no bụng nhưng vẫn có thể ăn tiếp, nếu không ăn được nữa thì cứ ném cho Chu Dục.
Lúc chuẩn bị đi về, đúng lúc này, có một cô bé bán hoa đi tới trước mặt bọn họ, cô bé tinh mắt nhìn thấy cái bụng to của Triệu Ý, biết hai người là vợ chồng.
Cô bé nói với Chu Dục: “Anh ơi, anh ơi, anh mua hoa đi ạ, hôm nay là ngày lễ tình nhân, mua hoa tặng vợ mình đi ạ.”
Triệu Ý nghe thấy hôm nay là ngày lễ tình nhân, dù sao thì hai người họ chưa từng có cái ngày lễ tình nhân cho nên cô không biết nay là ngày lễ tình nhân.
Nhưng cô biết ngày lễ tình nhân là gì.
Cô chưa từng nhận được quà của Chu Dục vào ngày lễ tình nhân.
Anh chưa từng tặng cô món quà nào, dù sao thì cũng tùy cô, mua hoa là tiền của anh, cô muốn mua gì thì trực tiếp quẹt thẻ là được.
Cho nên, Chu Dục cảm thấy cô không thiếu thứ gì, ban đầu còn tặng quà cho cô nhưng thấy cô không thích lắm, tưởng rằng cô không vừa ý quà mình tặng, vậy nên sau đó trực tiếp đưa tiền cho cô.
Sau khi đưa tiền, cô muốn mua cái gì thì mua.
Nhưng mà có lẽ tặng hoa vào ngày lễ tình nhân là chuyện bình thường.
Mặc dù cô và Chu Dục chưa kết hôn, nhưng quan hệ hiện tại của hai người không khác gì vợ chồng, theo lẽ thường, anh nên tặng hoa.
Triệu Ý không muốn thừa nhận, nhưng cô không muốn lừa dối bản thân, nên cô khá chờ mong Chu Dục thật sự mua hoa tặng cô.
Nhưng, một người đàn ông như Chu Dục, luôn luôn thích ăn đòn.
Sau khi cô bé nói xong, Triệu Ý không từ chối, không nói không cần, rõ ràng cam chịu mình muốn được tặng hoa.
Kết quả là Chu Dục trực tiếp từ chối: “Không cần, em đi sang chỗ khác bán đi, anh không mua, cô ấy cũng không phải vợ của anh.”
Cô bé: “...”
Triệu Ý: “...”
Cô bé nhìn biểu cảm của Triệu Ý, nghĩ đến việc gì đó, để tránh việc anh bị đánh thì nói: “Vậy anh mua tặng cho bạn gái của anh đi ạ.”
Chu Dục này, không thể cứu nữa rồi.
Nghe xong, anh vẫn từ chối: “Không cần, cô ấy cũng không phải bạn gái anh, anh không có tư cách tặng hoa cho cô ấy.”
Triệu Ý: “...”
Cô bé: “...”
Cô bé kia nghe nói vậy thì không làm gì được, lắc đầu đầy thất vọng, đã giúp đến bước này, anh trai này bị đánh cũng xứng đáng.
Chờ đến khi cô bé đi rồi, Chu Dục lại nắm tay Triệu Ý một lần nữa. Đang định đi về thì Triệu Ý nổi giận, hất tay anh ra, không cho anh chạm vào, “Đừng chạm vào tôi.”
Chu Dục: “Em lại giận dỗi cái gì, vừa rồi anh nói không đúng sao? Không phải chính em nói chúng ta không có quan hệ gì sao? Em bảo anh đừng có nói hươu nói vươn bên ngoài, nếu anh thừa nhận, không phải em sẽ nói anh không biết xấu hổ sao? Anh nghe theo lời em, em vẫn không vui sao?”
Triệu Ý nổi giận, tức chết cô, anh thật sự không có mắt nhìn.
Tình huống vừa rồi, lời anh nói khiến cô cảm thấy không còn mặt mũi, cái tên Chu Dục này, cái miệng thối tha này vẫn chưa bị người ta đánh chết, anh giàu có cũng có nguyên nhân cả.
Triệu Ý không thèm nói chuyện với anh nữa, cô đi rất nhanh.
Một người phụ nữ mang thai đi nhanh như vậy, bước đi như bay, có thể tưởng tượng ra, cô thật sự giận anh.
Chu Dục có đôi chân dài, bước hai ba bước đã đuổi kịp cô.
“Chờ anh, em đi nhanh như vậy làm gì.”
Triệu Ý vẫn còn giận, không muốn nói chuyện với anh, “Hôm nay anh về nhà anh ngủ đi, đừng ở chỗ của tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Chu Dục: “Sao lại không muốn nhìn thấy anh? Bởi vì vừa rồi anh không mua cho em bó hoa kia, chẳng lẽ em muốn có thân phận à? Bạn gái của anh hay vợ của anh? Cũng không đúng, vì sao anh phải tặng hoa cho em? Hay là vừa rồi em ám chỉ em muốn làm vợ anh?”
Triệu Ý nghe xong thì hiểu ra, anh cố ý, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
“Không phải, anh đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi không muốn nói chuyện với anh, chỉ không muốn nói chuyện với anh mà thôi.”
Chu Dục vẫn đi theo sau cô, một người phụ nữ mang thai như cô bước đi như bay, chắc không nuốt được nữa rồi.
Không ăn hết thì vứt đi, không cần phải ném cho Chu Dục ăn.
Quan hệ giữa cô và anh, không cần phải đưa cho anh.
Anh không xứng.
Chu Dục thấy cô thật sự tức giận, anh không dám chọc cô nữa, chỉ đi theo sau cô.
Triệu Ý đi vào trong thang máy, thấy Chu Dục đi theo, cô định đóng cửa thang máy lại.
Cũng may Chu Dục phản ứng nhanh, đi vào, nếu không thì cửa thang máy đóng mất.
Hung dữ quá, không khác gì hổ cái.
Anh đi vào thang máy, Triệu Ý còn muốn giữ khoảng cách với anh.
Chu Dục bất đắc dĩ, hiện tại chỉ sợ hổ mẹ sinh ra một con hổ con.
Triệu Ý đi lên lầu, thang máy vừa mở cửa cô lập tức đi đến cửa nhà, nhưng khi nhìn thấy thứ trước cửa nhà, cô còn tưởng mình đi nhầm.
Nếu không tại sao...Trước cửa nhà lại có nhiều hoa hồng đến vậy?
Cô sững sờ.
Lại nhìn số nhà, đúng là ở đây.
Không sai, nhưng những bông hoa hồng này?
Cô nhìn Chu Dục, “Anh...Anh mua à?”
Chu Dục bị bỏ bơ cả một đường, lúc này mới có thể nói rõ ràng, trông cực kỳ hãnh diện, “Đúng, anh mua, hôm nay là ngày lễ tình nhân, mua cho em 999 bông hoa hồng, em không thích?”
Hoa hồng của anh lấp đầy cửa nhà.
Hành lang toàn hoa là hoa.
999 bông hoa hồng, nhiều quá rồi.
“Vừa rồi anh còn nói không mua cho tôi mà, sao bây giờ lại mua?”
Chu Dục cười: “Nếu không mua, chỉ sợ tối nay ngay cả cửa cũng không cho anh đi vào mất.”
Triệu Ý không tin, những bông hoa hồng này anh đã mua từ lâu rồi, cho nên về nhà đã nhìn thấy.