Lời này nói ra rất hợp tình hợp lý cho nên Triệu Ý không biết phải phản bác anh như thế nào.
Còn định nói gì nữa, nhưng Chu Dục ở bên kia dường như đang giận dỗi, muốn cúp máy.
“Còn chuyện gì nữa không? Không còn việc gì nữa thì anh cúp máy, anh đã nói là anh không được làm phiền em thì anh cũng không dám tiếp tục làm phiền em nữa. Nhỡ đâu em lại tưởng rằng ngày nào anh cũng tới quấy rối em.”
Triệu Ý nổi giận cúp điện thoại.
Tính tình và thái độ của Chu Dục này rất kỳ lạ, hôm qua còn tốt tính, dịu dàng, nhưng hôm nay lại giống như mang theo khẩu súng vậy.
Cô không quan tâm đến anh nữa, nhưng không thể lãng phí bữa sáng này được, còn mua nhiều như vậy, cô nhìn bạn cùng phòng, hỏi: “Cô vẫn chưa ăn sáng đúng không? Đây là bạn tôi gửi cho tôi, nhiều đồ ăn như vậy, nếu không thì ăn cùng nhau đi, nhiều như vậy tôi không ăn hết thì lãnh phí lắm.”
Bạn cùng phòng nghe vậy thì vui vẻ không thôi, cô ấy đã nghe tên khách sạn này từ lâu, vì giá đắt nên chưa từng ăn thử, hiện tại có thể ăn thử, đương nhiên đồng ý.
“Tôi ăn. Triệu Ý, cô tốt bụng quá, nhưng người đàn ông này đang theo đuổi cô à? Tôi nghe thấy giọng nói của đàn ông, anh ta trông như thế nào? Là người đưa cô về trước đó à?”
Triệu Ý: “…Không phải. Đó chỉ là người bạn quen biết trước đây thôi.”
Bạn cùng phòng hiểu ra, “Ồ, bạn trai cũ.”
Triệu Ý: “...”
Triệu Ý chưa ăn sáng nên khá đói, cô và bạn cùng phòng ăn sáng xong thì đi ra ngoài.
Không ngờ Thái Tử Gia lái xe đến cửa, vốn dĩ đã hẹn gặp nhau ở trung tâm tâm thương mại, thế mà hiện tại lại lái xe đến cổng nơi cô ở.
Triệu Ý cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, Thái Tử Gia kêu cô lên xe.
Triệu Ý lên xe, hỏi cậu: “Sao cậu lại đến đây? Không phải đã hẹn nhau ở trung tâm thương mại sao?”
Thái Tử Gia tiến lại gần, thắt dây an toàn giúp cô.
Đột nhiên bị đè lên, thắt dây an toàn cho cô, hai người cách nhau rất gần, thiếu chút nữa thì áp sát vào nhau, Triệu Ý hoảng sợ cúi đầu xuống.
Thái Tử Gia thắt dây an toàn cho cô xong thì rời đi, giữ khoảng cách an toàn, “Tôi đi đến trung tâm thương mại cũng sẽ đi ngang qua đây, hẹn ở trung tâm thương mại vì gần nhà cô cho nên muốn thử vận may, không ngờ lại thấy cô đi xuống dưới này. Cô ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì chúng ta đi ăn nhé?”
Triệu Ý xấu hổ: “...Tôi ăn rồi, vừa mới ăn xong, cậu vẫn chưa ăn à?”
Thái Tử Gia cười, “Ăn rồi, chỉ muốn hỏi cô thôi. Nếu cô chưa ăn thì tôi có thể ăn cùng cô, nhưng cô ăn rồi thì quên đi, chờ chút nữa chúng ta đi ăn cơm trưa.”
Triệu Ý nói được, cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, bầu không khí cứ là lạ.
Lúc bước vào rạp chiếu phim, cô nhàm chán liếc điện thoại một lúc, đột nhiên nhìn thấy bài đăng của Chu Dục trong vòng bạn bè.
Không biết anh có trẻ con hay không mà chỉ đăng mấy chữ “người phụ nữ xấu xa”, chẳng biết ai trêu chọc anh nữa, lẽ nào anh đang nói cô?
Sao cô lại là người phụ nữ xấu xa? Nếu cứ chọc tức anh là phụ nữ xấu xa thì nghĩ cẩn thận lại không thể nào là cô được.
Chính anh nói có nhiều người phụ nữ bám đuôi anh, rất nhiều em gái, chị gái, không biết anh đang nói về ai, ai bị anh tổn thương nữa.
Mặc dù Triệu Ý đang xem phim nhưng tâm trạng vẫn có chút bồn chồn.
Thái Tử Gia cũng nhìn ra phản ứng của cô, nhưng vì đang xem phim nên cậu không nói gì, sau khi hết phim, hai người đi ra ngoài.
Thái Tử Gia hỏi cô: “Phim không hay à? Lúc xem phim tôi thấy tinh thần của cô không tốt lắm, nếu cô thấy không hay thì chúng ta xem phim khác? Hay là cô có chuyện gì?”
Triệu Ý vội vàng giải thích: “Không phải đâu, phim hay lắm, là vấn đề của tôi, vừa rồi suy nghĩ một số việc nhưng đã giải quyết xong rồi, không sao đâu. Cậu muốn ăn gì? Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Thái Tử Gia nói được, vì cậu không biết đi đâu cho nên chọn một quán lẩu trong trung tâm thương mại.
Thái Tử Gia nói cậu thích ăn lẩu, mà Triệu Ý cũng thích.
Chẳng qua Thái Tử Gia không thể ăn cay nên chỉ có thể chọn lẩu uyên ương.
Chu Dục cũng không thể ăn cay, mỗi lần hai người ra ngoài ăn lẩu cũng chỉ có thể gọi lẩu uyên ương.
Cô ăn cay, Chu Dục ăn nước xương, thấy cô ăn cay, còn cảm thấy lợi hại vì có thể ăn cay đến như vậy.
Cô cảm thấy người ăn cay không hiếm lạ, trong số họ, ai cũng có thể ăn cay.
Lúc trước cùng anh về quê ăn tết, món nào ở quê anh cũng nói cay, còn phải xào riêng cho anh món không cay, đã thế người thân trong gia đình ai cũng thích ăn cay, mà anh không thích, họ hàng gắp cho anh thì anh vẫn phải ăn.
Anh không thể ăn cay chủ yếu là do dạ dày không chịu được, anh luôn phải đi xã giao uống rượu cho nên dạ dày bị hỏng, bình thường nếu uống rượu thì sẽ không thể ăn cay, ăn cay sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày khó chịu.
Lại nghĩ đến anh nữa.
Triệu Ý cảm thấy mình có tật xấu, lúc trước hận không thể rời khỏi anh, hiện tại vất vả lắm mới thoát khỏi anh thì thỉnh thoảng lại nhớ đến anh, nghĩ đến đây cô cảm thấy bản thân thích chịu ngược.
Triệu Ý muốn chuyển sự chú ý, cô lướt điện thoại, vừa ăn vừa xem lại nhìn thấy người đàn ông đó chia sẻ khoảnh khắc mới.
Anh đang uống rượu.
Trên bàn có một dãy chai rượu, còn đăng cap uống đến chết, dù sao thì cũng không có ai quan tâm.
Hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Không hiểu sao cứ làm ra vẻ như vậy.
Cô bị anh chọc cười, sao có thể ra vẻ đến mức như vậy nhỉ?
Thái Tử Gia thấy cô cười nhìn điện thoại thì hỏi cô: “Sao vậy?”
Triệu Ý đặt điện thoại xuống, lắc đầu, “Không có gì đâu, chỉ cảm thấy bài đăng trên mạng buồn cười quá thôi, chúng ta tiếp tục ăn đi.”
Triệu Ý và Thái Tử Gia ăn lẩu xong thì đi về nhà.
Chủ yếu là không có việc gì để làm, hai người ở cạnh nhau cũng khá khó xử.
Thái Tử Gia đưa cô về nhà, vừa về thì cô nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng, cô ấy nói tối nay sẽ qua đêm ở nhà bạn trai, không về nhà.
Cô định đi tắm xong thì sẽ xem phim.
Ngay khi chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên mất điện, trời cũng đã tối, sau khi mất điện thì căn phòng lập tức tối om, cô hoảng sợ, rúc vào một góc không dám đứng lên.
Cô không biết có phải mình mắc chứng sợ bóng tối hay không, từ nhỏ cô đã sợ bóng tối, nhất là khi một mình ở trong nhà tối đen như mực.
Khi còn nhỏ, cô ở cùng cha một thời gian, sau đó cha cưới một người mẹ kế, bà nhốt cô ở trong tủ quần áo một ngày một đêm.
Bên trong tối đen như mực, từ đó cô bắt đầu sợ bóng tối, chỉ cần trong nhà không có ánh sáng thì cô sẽ sợ hãi, cô bật đèn pin điện thoại lên, muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ tối.
Sau khi cô ở cùng Chu Dục, anh cũng biết cô sợ tối cho nên ở nhà luôn bật đèn ngủ.
Ban đầu anh cũng không quen với việc bật đèn khi ngủ, anh là người thích tắt đèn đi ngủ, chỉ cần có một ít ánh đèn thôi là không ngủ được. Lúc đầu anh sẽ đeo bịt mắt để ngủ, sau này cũng hình thành thói quen bật đèn đi ngủ.
Cô rất sợ và hoảng loạn, vào thời điểm này cô không biết phải tìm ai, trong đầu cô chợt lóe lên hình bóng của anh, nghĩ đến anh, cô lập tức gọi điện thoại cho anh.
Triệu Ý hoảng hốt gọi điện thoại cho anh, điều cô không ngờ là anh bắt máy trong vài giây, sau khi nghe điện thoại, anh vẫn dùng giọng điệu nóng nảy đó hỏi cô: “Sao vậy? Triệu Ý, em làm sao thế? Không cho anh quấy rầy em còn năm lần bảy lượt gọi điện thoại làm phiền anh là sao? Có người đàn ông rồi còn đến tìm anh làm gì.”
Nếu trước kia Triệu Ý nghe thấy anh nói như vậy thì đã cúp máy từ lâu, nhưng hiện tại cô rất sợ, không biết phải cầu xin sự giúp đỡ của ai, cô chỉ có thể khóc lóc, sợ hãi nói: “Chu Dục, tôi sợ lắm, phòng trọ của tôi mất điện, tôi không biết phải làm sao cả, tối quá, tôi không nhìn thấy đường.”
Vừa rồi Chu Dục vẫn còn ngả ngớn, nghe cô nói như vậy thì lập tức sợ hãi, “Đừng sợ, anh sẽ tới chỗ em ngay, anh bật điện thoại lên, anh đi tìm em ngay. Anh sẽ đến ngay.”