Nghe những lời xúc phạm như vậy, Triệu Ý nổi giận đến mức muốn tát anh một cái, không ngờ một người nhìn quân tử lại có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy.
Cô nhìn anh với vẻ căm giận, như thể không muốn ai chạm vào.
Chu Dục cũng không có ý định như vậy, vốn dĩ chỉ cố ý trêu chọc cô mà thôi, so với một người phụ nữ thì tiền vẫn quan trọng hơn.
Lấy thân phận của anh, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có, chỉ cần ngoắc tay đã có một đống phụ nữ sà lên người, hà cớ gì mà cần một người phụ nữ đã kết hôn, bị đàn ông khác chơi qua.
Tuy nói như vậy nhưng Chu Dục vẫn cảm thấy cô rất hợp khẩu vị của mình, tuy rằng từng bị người đàn ông khác chơi qua, nhưng kết hôn rồi thì sao, cô là vợ của người khác mà anh chưa chơi qua vợ của người khác bao giờ.
Người ta thường nói, khi đàn ông chơi đến một trình độ nhất định thì rất thích vợ người khác, vừa quyến rũ, vừa không cần phải mở rộng, quan trọng hơn chính là cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ về mặt đạo đức.
Đúng là có chút thú vị, nhưng nếu người ta không muốn thì anh cũng không ép được.
Chu Dục nói với cô: "Nếu không muốn thì cô có thể trả số tiền này, tôi là chủ nợ lớn nhất của chồng cô, lúc trước từng gọi nhau là anh em, thế mà vay nhiều tiền của tôi như vậy rồi bỏ trốn. Tôi không quan tâm cô nợ người khác bao nhiêu tiền, số tiền này chồng cô vay tôi có thời hạn, chỉ còn mấy ngày nữa là đến hạn rồi, tôi sẽ cho cô một tuần, nếu không trả thì cô chứ đợi tôi báo cảnh sát đi.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Ý nhìn thấy một người đàn ông trở mặt nhanh như vậy, một giây trước vẫn còn đùa bỡn cô, giây tiếp theo đã trở mặt vô tình.
Cô chờ Chu Dục đi rồi mới hỏi một người bạn cùng lớp là luật sư, nếu cô không trả số tiền này được không.
Nhưng bạn học tiếc nuối nói không có cách nào, số tiền kia cô bắt buộc phải trả, bởi vì đã kết hôn, hơn nữa số tiền vay nợ đều vay sau khi hai người kết hôn, ở trên mặt luật pháp thì không có cách nào trôn thoát, cô cần phải trả số tiền đó.
Nếu không trả, người ta truy cứu trách nhiệm, cô cũng giống như Trần Cương, trở thành một người phạm tội.
Cô suy sụp mấy ngày liền, không có cách trốn, tòa án đã thu nhà của Trần Cương, sau khi bán đấu giá, cô chỉ trả được một số tiền nhỏ.
Cô không có cách nào trả số tiền đã nợ Chu Dục.
Chu Dục cũng rất tàn nhẫn, vào ngày trả nợ, anh báo cảnh sát.
Khi bị đưa đến đồn cảnh sát, cô suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Chu Dục.
Lần trước anh để lại số điện thoại, cô nhớ rõ.
Kiếp trước cô đã sống rất khổ cực, cho nên không muốn hủy hoại ở kiếp này.
Lên giường với Chu Dục, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nếu anh không có những sở thích đặc biệt thì có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, anh đã nói chưa chắc anh sẽ luôn có hứng thú với cô, khả năng ngủ mấy ngày sẽ chán, đã thế cô còn không phải trả tiền.
Loại người như anh, thoạt nhìn như một người đàn ông có tiền có tình, cho nên cô không cần lo bị giữ lại cả đời.
Cô cảm lấy loại người đàn ông như anh, có lẽ không thể chỉ có một người phụ nữ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là Triệu Ý cảm thấy, anh...Thật ra cũng không tệ, ít nhất cũng đẹp trai hơn Trần Cương.
Lần đầu tiên đi vào nhà nhìn thấy anh đã bị gương mặt của anh thu hút.
Cảm thấy rất đẹp trai.
Không phải mấy anh chàng đẹp trai bình thường mà là góc cạnh rõ ràng, cơ thể rắn rỏi, cảm giác như cả người đầy cơ bắp, dáng người anh cũng cao ráo.
Hình như cao hơn Trần Cương một cái đầu, nghe nói anh cao 1m80.
Khuôn mặt không xấu, dáng người tốt, không phải loại người béo mập mạp, ngủ với anh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Triệu Ý xây dựng tâm lý cho mình rất nhiều, cô an ủi bản thân, gọi điện thoại cho Chu Dục, run rẩy hỏi anh: “Điều kiện lần trước anh nói với tôi, anh còn giữ hiệu lực không, ông chủ Chu, tôi có thể ngủ với anh, anh có thể không đòi số tiền kia không? Tôi thật sự không có tiền, tôi không thể...”
Cô nói giống như sắp khóc đến nơi vậy, lúc đó Chu Dục đang chơi mạt chược, nghe thấy cô chủ động gọi điện thoại cầu xin bỗng cảm thấy khá thú vị.
Chẳng phải trước đó người phụ nữ này muốn làm người vợ thủy chung, thủ tiết vì chồng sao?
Hiện tại còn chủ động cầu xin anh làm cô.
Chu Dục nghĩ đến dáng vẻ kiên cường trước đó của cô, đánh một ván bài, hứng thú nói: “Được chứ, nhưng tôi phải kiểm tra hàng trước, xem làm cô có sướиɠ hay không, nếu khó chịu, tiểu bức không kẹp được dươиɠ ѵậŧ của tôi thì tôi muốn cô làm gì.”
Triệu Ý tưởng rằng chỉ cần ngủ với anh sẽ giải quyết được nợ nần, nhưng nghe anh nói như vậy thì lại lo lắng anh chơi xấu, nếu ngủ cùng anh, nhưng anh không nhận thì phải làm sao đây?
“Anh...” Triệu Ý lo lắng hỏi: “Nếu tôi ngủ với anh, anh không nhận thì tôi phải làm sao? Anh có thể tìm bừa một lý do để từ chối tôi, như vậy không phải tôi là người chịu thiệt sao?”
Chu Dục cười một tiếng, “Em dâu, tôi là người trong giới kinh doanh, làm ăn buôn bán quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, tôi sẽ không lừa cô, sướиɠ là sướиɠ, khó chịu là khó chịu, cái này có thể lừa cô sao? Em dâu, cô lo lắng cái gì? Tôi chỉ lo tiểu bức của cô, nếu tiểu bức của cô kẹp chặt, đương nhiên tôi sẽ không ghét bỏ cô. Hơn nữa, em dâu à, ở chỗ này của tôi có rất nhiều mạng lưới, nếu em thật sự khiến tôi không có cảm giác, tôi có thể giới thiệu cho cô vào một KTV nào đó, tôi không thích, nhưng nhiều người thích thì sao? Đến lúc đó cô cũng không cần phải trả tôi số tiền này. Em dâu xem mình có lỗ hay không?"
Anh không nói thẳng, nhưng Triệu Ý hiểu ý của anh, ý của anh là, nếu...Nếu anh không hài lòng thì sẽ để cô đi làm gái.
Triệu Ý thật sự không còn đường nào nữa, cô không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với điều lệ hoang đường của anh.
Sau khi đồng ý, cô đến khách sạn tìm anh, anh vừa mới chơi mạt chược về.
Thay vì đưa cô về, anh chỉ tùy tiện thuê một phòng khác sạn.
Người của anh đến đón cô ở Đồn Cảnh Sát, đưa cô đến cửa khách sạn, đưa cho cô một chiếc thẻ phòng, bảo cô đi lên.
Triệu Ý đi lên, quẹt thẻ đi vào phòng.
Chu Dục đã ở trong phòng từ lâu, anh vừa mới tắm xong, nhìn thấy anh đi ra, cầm khăn lông lau tóc, người chỉ quấn một chiếc khăn lỏng lẻo.
Triệu Ý định nói gì đó với anh, nhưng Chu Dục đã ra lệnh cho cô: “Đi vào tắm đi, sạch sẽ một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Triệu Ý lại cảm thấy bầu không khí của anh không ổn, nhận ra một lúc nữa sẽ làm gì, cô vẫn rất xấu hổ, cô nói ừ, sau đó đi vào bên trong tắm rửa.
Cô tắm rất chậm, sau khi lau khô người thì mới đi ra ngoài, hiển nhiên người bên ngoài không kiên nhẫn, suýt nữa thì phá cửa xông vào.
Chu Dục không kiên nhẫn trừng mắt với cô: “Tắm gì mà lâu thế, muốn rửa sạch tiểu bức của cô từ trong ra ngoài sao? Tẩy sạch mùi người đàn ông khác lưu lại trên người để cho tôi cắm vào sao?”
Triệu Ý không hiểu tại sao anh cứ nói mấy lời khó nghe như vậy làm gì, liên tục nói ra những lời khiến người ta xấu hổ.
Triệu Ý nhỏ giọng, tủi thân nói một câu: “Vốn dĩ phụ nữ tắm rất chậm.”
Chu Dục nhìn dáng vẻ tủi thân của cô thì nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình.
Chu Dục ngồi ở trên giường, Triệu Ý bị kéo, bị anh đẩy lên giường, xoay người đè lên người cô.
Cô mặc áo tắm dài, được thắt nút, Chu Dục cởϊ áσ choàng tắm ra, chiếc áo choàng tắm rộng mở, để lộ phong cảnh bên trong, trống không.
Mắt anh sáng lên, đồ lẳиɠ ɭơ này, không cả mặc đồ lót, cứ như vậy mà khỏa thân đi ra ngoài.
Thật không nhìn ra dáng người tốt như vậy, cặρ √υ' còn khá đầy đặn.
Núʍ ѵú hồng hào.
Triệu Ý bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho có chút xấu hổ, tuy rằng cô đã kết hôn một khoảng thời gian nhưng không hề có kinh nghiệm gì trên phương diện này.
Mặc dù đã tự mình chơi qua, nhưng...Cô chưa từng bị đàn ông chơi qua, huống chi bị đàn ông nhìn như vậy, cô xấu hổ muốn che lại, nhưng bị Chu Dục nắm tay ngăn cản, “Sao núʍ ѵú của cô hồng thế? Phía dưới cũng hồng như thế này sao?”