Bộ Mặt Không Muốn Ai Biết Của Tổng Giám Đốc

Chương 2

Quan Dịch nói xong cũng không chờ đối phương đáp lại đã cúp điện thoại. Cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh Mạc Vũ Thần mắng cậu với cái di động.

Buổi sáng 6 giờ 55 phút, Mạc Vũ Thần đi nhờ xe đến khách sạn Moore, mặt anh lạnh như muốn gϊếŧ người vậy. Nhưng khi anh đến phòng 1309, đối mặt với ánh mắt của Quan Dịch thì mọi thứ đã thay đổi.

“Bé cưng, quỳ xuống đi.” Giọng điệu của Quan Dịch vẫn dịu dàng như vậy, nhưng khí tràng thuộc về S đã lộ ra. Cậu và Mạc Vũ Thần một người là S một người khác là M, còn là quan hệ giữa hai người là đối thủ một mất một còn, rõ ràng hai người vốn không hợp, nhưng lại vô cùng hợp nhau.

Mạc Vũ Thần lập tức quỳ suống, khách sạn là khách sạn cao cấp năm sao, trên mặt đất được trải tấm thảm dày, mặt đất cũng không hề lạnh lẽ, không làm tổn thương đến đầu gối của anh.

Quan Dịch đi đến trước mặt anh, đưa tay sờ lên cằm anh giống như đang sờ một động vật nhỏ vậy. Làn da dưới tay cậu non mềm trơn mướt. Mạc Vũ Thần có ngoại hình giống với người mẹ xinh đẹp của anh, mẹ anh từng là ngôi sao rất nổi tiếng, sau khi gả vào nhà họ Mạc thì bà mới ở ẩn. Mạc Vũ Thần đã sắp ba mươi mà nhìn trông cũng chỉ khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt không hề giống số tuổi khá lớn của anh chút nào.

“Không phải là đã nói một tuần gặp nhau một lần rồi hay sao? Đã hai tuần rồi…” Quan Dịch sờ tai anh, cậu biết chỗ nào là nơi mẫn cảm nhất của Mạc Vũ Thần, biết chỗ nào sợ ngứa, biết sờ chỗ nào của anh sẽ khiến anh không nhịn được mà rêи ɾỉ, liếʍ chỗ nào của anh sẽ ép anh khóc ra tiếng.

“Vì sao anh dám cho tôi leo cây?”

Mạc Vũ Thần hoàn toàn không có dáng vẻ hùng hổ như lúc nghe điện thoại. Thậm chí giờ phút này anh lộ ra dáng vẻ người khác chưa bao giờ thấy qua, biểu cảm tràn ngập tìиɧ ɖu͙©: “Có công tác không đẩy được…”

“Giao ước chính là giao ước, bất kể là lý do gì.”

"Vâng."

"Biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

Mạc Vũ Thần chắp tay sau lưng, dùng mặt chạm vào đũng quần cậu. Người đàn ông đã có phản ứng, hơn nữa cậu cũng nhịn một tuần nên đũng quần đã hơi cộm lên.

Mạc Vũ Thần hôn lên trứng dái của cậu cách một lớp quần, nước miếng là ướt vải cao cấp, đôi môi anh rất mỏng, màu sắc lại nhạt nên rất dễ khiến người ta có ấn tượng anh là một người bạc tình. Nhưng khi đôi môi này nhiễm màu tìиɧ ɖu͙© còn làm chuyện dâʍ đãиɠ như vậy thì còn diễm lệ hơn cả hoa đào. Mạc Vũ Thần cảm nhận được thân dưới của người đàn ông đã cứng lên, anh thuần thục dùng hàm răng cởi thắt lưng, sau đó cắn khóa quần kéo xuống. Anh thật cẩn thận cắn qυầи ɭóŧ kéo xuống, cây gậy thịt lớn hoàn toàn cương cứng nhảy ra đánh lên mặt anh.

Dương vật của Quan Dịch vừa to lại vừa dài, qυყ đầυ hơi cong lên trên, nghe nói là có thể đã dàng cᏂị©Ꮒ người khác sung sướиɠ lên tiên.

“Ngậm lấy, làm cho tôi bắn một lần trước.”

Không cần phải nói, Mạc Vũ Thần cũng sẽ làm như vậy. người dục cầu bất mãn không chỉ có Quan Dịch mà chính anh cũng thế.

Mạc Vũ Thần ngậm lấy phần đầu to lớn, đôi môi mềm mại bao lấy qυყ đầυ, anh dùng lưỡi liếʍ lỗ niệu đạo, phát ra tiếng liếʍ mυ'ŧ vang vọng. Thường ngày anh là một người cao cao tại thượng, rất khó có thể tưởng tượng được anh sẽ làm loại chuyện dâʍ đãиɠ như vậy.

Mắt Quan Dịch tối sầm, cậu nâng cằm anh lên. Cậu rất thích nhìn dáng vẻ Mạc Vũ Thần khẩu giao cho cậu, bất luận là trên mặt tâm lý hay sinh lý đều có cảm giác chinh phục mãnh liệt. Nhưng Quan Dịch đáp ứng trở thành S của anh cũng không phải vì muốn làm nhục anh. Bọn họ đi đến bước này chỉ do ngoài ý muốn, nhưng cũng là vì theo nhu cầu.

Bọn họ là người thừa kế của Quan Bảo và Mạc Thiên, trên vai vốn phải gánh vác áp lực lớn hơn nhiều so với người bình thường, đây là cách mà bọn họ giải tỏa áp lực.

Trước khi trở thành quan hệ như vậy, bọn họ đã quy ước một số điều với nhau, đó là tuyệt đối không được để viêc ảnh hưởng lụy đến việc công. Ở trong mắt người ngoài, nên cạnh tranh sẽ cạnh tranh, tuyệt đối không lưu tình; còn trong tối, khi chỉ có hai bọn họ, bọn họ có thể vứt hết trói buộc, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.

Mạc Vũ Thần mυ'ŧ cho Quan Dịch bắn ra xong thì nuốt luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, cái lưỡi hồng liếʍ môi, quét toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại vào trong miệng.

Quan Dịch cười nói: "Bé cưng, anh vẫn dâʍ đãиɠ như vậy."

Giọng nói Quan Dịch rất êm tai, rất có từ tính, sẽ khiến người khác không nhịn được mà nghe theo lời cậu nói. Mạc Vũ Thần nghe lời này thì không tức giận, ngược lại dưới thân anh lại có phản ứng. Hô hấp anh hơi dồn dập, sắc mặt ửng hồng, anh thích ngôn ngữ nhục nhã như vậy.