"Tổng giám đốc Mạc, thật sự xin lỗi, đơn hàng châu báu tháng trước vốn đã được đàm phán xong lại bị Tổng giám đốc Quan của tập đoàn Quan Bảo cướp rồi, bọn họ ra giá cao hơn chúng ta gấp đôi..."
Mạc Vũ Thần ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của tòa nhà cao ốc năm mươi ba tầng của tập đoàn Mạc Thiên, anh nhìn đám cấp dưới đang xếp hàng dài đứng cúi đầu xin lỗi, mỗi người ai cũng biểu hiện ra dáng vẻ nơm nớp lo sợ, trên mặt đều là mồ hôi lạnh. Hai tập đoàn Quan Bảo và Mac Thiên đều là bá chủ thương nghiệp trong thành phố A, hai bên tranh giành cấu xé suốt vài chục năm nay, cả hai bên đều có thắng có bại, nhưng qua nhiều năm như vậy, không bên nào lật đổ được bên nào, cứ một đời truyền một đời tranh đấu trong thương nghiệp, dường như việc đó đã trở thành một truyền thống. Trên mặt Mạc Vũ Thần vẫn lạnh nhạt không tỏ rõ thái độ, chỉ nói: "Vậy trả gấp ba cướp về đi."
"Nhưng, nhưng mà..." Nhưng công ty tổn thất là không ước đoán được đâu.
Mạc Vũ Thần trừng mắt nhìn giám đốc nghiệp vụ đang nói chuyện một cái: "Ông không nghĩ ra được biện pháp để giải quyết, tôi lập tức tống cổ ổng ra khỏi tập đoàn."
Ở dưới lặng ngắt như tờ, không có ai dám có dị nghị gì với quyết định của Mạc Vũ Thần.
Mạc Vũ Thần năm nay hai mươi tám tuổi, quản lý tập đoàn Mạc Thiên đã ba năm, tác phong làm việc vừa mạnh mẽ vừa độc đoán, dưới chính sách áp bức tàn khốc của anh, nhân viên ngược lại càng năng suất. Nhưng nếu chỉ biết đàn áp nhân viên là không được, cần phải cho mức thưởng phù hợp. Mạc Vũ Thần dù nghiêm khắc nhưng không hề keo kiệt, tiền lương chi trả cho công nhân viên rất cao, hơn nữa công nhân viên hằng năm còn được chia hoa hồng dựa trên lợi nhuận của công ty, phúc lợi này đều là cái mà những nhân viên bình thường ước ao. Bởi vậy dù rất nhiều người cho dù nghe danh Mạc Vũ Thần có tính tình cực kỳ tệ, cũng vẫn muốn tranh suất tiến vào tập đoàn của anh làm việc.
Trái lại, Tổng giám đốc của tập đoàn Quan Bảo, là Quan Dịch lại có cách quản lý hoàn toàn khác hẳn. Quan Dịch nhỏ hơn Mạc Vũ Thần một tuổi, cậu năm nay hai mươi bảy, năm ngoái mới tiếp nhận tập đoàn Quan Bảo, bàn về tuổi tác hay lý lịch đều không thể so với Mạc Vũ Thần, nhưng cậu lại quản lý công ty vô cùng tốt, chỉ trong vòng nửa năm đã làm cho tổng lợi nhuận của công ty tăng trưởng lên tới 30%. Việc này cũng một phần là do bên cạnh cậu có nhiều trợ thủ đắc lực, mà Quan Dịch lại có thể vô cùng am hiểu cách khai thác nhân tài, mỗi một người ai nấy đều hết lòng vì cậu, cho dù Mạc Vũ Thần có dùng bao nhiêu tiền cũng không có cách nào khiến bọn họ chạy sang làm cho anh.
Mà sau khi Mạc Vũ Thần đuổi nhân viên ra khỏi phòng làm việc, thì lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại. Dãy số này không được lưu trong điện thoại, nhưng hiển nhiên anh đã gọi qua rất nhiều lần, mới có thể ấn số điện thoại một cách lưu loát như vậy.
"Xin chào." Điện thoại được kết nối, trong đó truyền ra một giọng nam gần gũi bình dị, giọng nói như chất cồn ấm nóng êm tai.
Bên ngoài ai cũng nói Quan Dịch làm người rất ân cần chu đáo, phong độ ngời ngời, dáng dấp cũng thuộc hàng anh tuấn mỹ mạo.
Nhưng Mạc Vũ Thần nghe thấy giọng nói này cũng không có chút gợn sóng, giọng điệu anh lạnh lùng, gần như là chất vấn: "Quan Dịch, sao cậu lại cướp đơn hàng của tôi?"
Quan Dịch có lẽ cũng đã sớm biết Mạc Vũ Thần sẽ gọi điện thoại tới, cậu nở nụ cười, nhưng trong tiếng cười lại mang theo ý vị sâu xa khác: "Mạc Vũ Thần, chúng ta đã nói công ra công, tư ra tư. Nếu như hôm nay đổi lại là anh có cơ hội tốt này, anh sẽ bỏ qua sao?"
Đương nhiên sẽ không. Nhà họ Mạc và nhà họ Quan đã đấu với nhau lâu như vậy, cho dù là Mạc Vũ Thần, hay là Quan Dịch, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, họ sớm đã đem cái việc đánh bại đối thủ trở thành một loại chấp niệm, Mạc Vũ Thần trong lòng đã có đáp án, nhưng không lên tiếng.
Bỗng nhiên ngữ điệu nói chuyện của Quan Dịch lại thay đổi, rõ ràng vẫn mang theo ý cười, nhưng bỗng dưng lại mang theo cảm giác áp bức: "Hay là anh đang nhung nhớ thứ đồ vật ở phía dưới của tôi hử, bé cưng."
Khoảnh khắc nghe thấy hai chữ bé cưng, tay Mạc Vũ Thần run một cái: "Cậu..."
Hai từ bé cưng đối với những cặp đôi bình thường là cách gọi thân mật, nhưng đối với Mạc Vũ Thần lại là từ mệnh lệnh, đại biểu việc anh đối với người này phục tùng và nghe lời. Lúc Quan Dịch điều giáo anh, sẽ gọi anh là bé cưng, cho nên anh gần như là phản xạ có điều kiện, lập tức có phản ứng, ngữ điệu nói chuyện đã dần trở nên bất ổn: "Chúng ta đã giao ước... Cậu không thể... Trong công việc..."
"Ai bảo dạo gần đây anh luôn bận rộn, nếu tôi không dùng cách này gây sự chú ý với anh, anh sẽ chủ động gọi điện thoại cho tôi sao?"
Mạc Vũ Thần vẫn không trả lời cậu, nhưng hô hấp đã bắt đầu dồn dập.
Quan Dịch nở nụ cười, đối với thành quả mình điều giáo ra cậu vô cùng hài lòng. Cậu nói: "Bảy giờ tối nay, tới gặp tôi tại khách sạn Moore, phòng 1309. Hiện tại, tôi, không, cho, phép, anh, bắn."