Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 49: Lâu đài bùn

Nhạc đề xuất: La Familia Vega - John Paesano

Chuyến xe địa phương trở về đi khá êm ả, vì Eve là hành khách duy nhất đi trên đó. Cô tựa đầu vào một bên cửa sổ xe ngựa, nhìn một vài chiếc xe ngựa đi qua cùng với hàng người và cây cối chạy qua.

Cảm giác mệt mỏi mà cô cảm thấy từ ngày hôm qua tiếp tục đeo bám cơ thể cô, đặc biệt là sau khi cô đυ.ng độ trực tiếp với ông Morris.

Thở dài một tiếng khe khẽ, cô nhắm mắt lại. Cơ thể cô từ từ thư giãn, và tâm trí cô chìm vào giấc ngủ khi cô ngồi trong xe ngựa.

"Eve, con đang làm gì ở sân sau thế con?" Cô nghe thấy tiếng mẹ nói vang lên từ trong nhà.

"Con đang xây một lâu đài đó mẹ. Mẹ đến coi thử nè mẹ ưi!" Eve bé bỏng trả lời từ sân sau của ngôi nhà của họ.

Mẹ cô ấy bước ra khỏi nhà từ cửa sau, và ánh mắt bà nhìn xuống cô bé Eve. Đôi bàn tay của bé gái dính đầy bùn khô và ướt nhẹp. Do trận mưa lớn đêm qua, mặt đất trở nên lầy lội đầy bùn sình. Cô bé đã kéo vạt áo trước lên qua đầu gối để tránh bị bẩn. Nhưng cô bé đã quên mặt sau của chiếc váy, nên đường viền của váy đã rơi xuống mặt đất đầy bùn sình.

"Ôi chúa ơi, có vẻ như chúng ta cần phải đưa con đi tắm sau chuyện này rồi," Rebecca nói với giọng lo lắng. Đôi mắt bà nhìn vào một toà kiến trúc hình vuông bằng bùn nằm bên trên là một hình vuông nhỏ hơn. "Đây là lâu đài của con hả cục cưng của mẹ?"

Eve gật đầu, "Mẹ và con sẽ sống trong lâu đài này đó mẹ."

"Thật tuyệt vời. Mẹ nóng lòng muốn được sống trong lâu đài này ghê," Rebecca trả lời, và bà chìa tay ra cho Eve nắm lấy. "Nào, đến lúc tắm rửa rồi con yêu."

Eve bé bỏng đặt đôi bàn tay lấm lem bùn đất của mình vào tay mẹ rồi đứng dậy. Khi được bế trên tay mẹ, cô bé nói: "Mẹ ơi, rồi chúng ta sẽ có ngựa và sau đó là cừu. Bò và mèo. Chó và… mẹ muốn gì nữa không mẹ?"

“Mẹ chỉ muốn có con, và ngoài con ra thì mẹ không cần thêm đâu,” mẹ cô trả lời, và Eve vòng tay quanh cổ mẹ mình với một nụ cười rạng rỡ. "Nhưng chúng ta có thể sẽ không ở bên nhau mãi mãi đâu con à," người phụ nữ thì thầm. Lời này đã khiến cô bé buông cổ của mẹ mình ra.

"Nhưng con muốn chúng ta ở bên nhau. Mãi mãi về sau luôn á,” cô bé Eve nhìn chằm chằm vào mắt mẹ. "Mẹ sẽ bỏ con hả...?"

Rebecca mỉm cười trìu mến trước tình cảm của cô con gái mình và vỗ nhẹ vào lưng cô. Bà ấy nói,

‘Mẹ sẽ không bao giờ cố ý rời bỏ con đâu. Nhưng một ngày nào đó, hoàng tử của đời con sẽ đến để đưa con đến sống với anh ấy. Một người nào đó rồi sẽ yêu con tha thiết, giống như cách cha con đã yêu mẹ vậy đó con."

Cô gái nhỏ lộ vẻ bối rối, và nói. ‘Con có mẹ rồi mà."

Mẹ cô cười, hôn lên trán con gái. "Con sẽ luôn có mẹ. Một ngày nào đó, sẽ có một người yêu con và đảm bảo rằng con sẽ luôn sống thật hạnh phúc. Và họ sẽ bảo vệ con khỏi những con quái vật mà chúng ta buộc phải ẩn náu và trốn tránh."

Những con quái vật kia không chỉ là những người xa lạ, mà có khi còn là những người chúng ta rất chi là quen thuộc. Những người đặc biệt nguy hiểm.

“Con chỉ muốn mẹ thôi mờ,” cô bé lặp lại, vòng tay qua cổ mẹ và ôm chặt mẹ.

Quay trở lại xe ngựa, Eve mở đôi mắt mà cô đã nhắm nghiền. Những ký ức đó khiến l*иg ngực cô đau nhói khôn lường, khiến nước mắt cô trực trào, và cô cố gắng hết sức để kiềm bản thân không khóc. Cô ấy đã có thói quen không khóc, vì cô ấy không thể để người ta nhìn thấy mình khóc được.

Khi chiếc xe địa phương đến thị trấn Meadow, người đánh xe xuống và mở cửa xe cho Eve bước xuống.

"Cảm ơn vì chuyến xe, ông Ferriwell."

"Bất cứ lúc nào, cô Barlow," người đánh xe trả lời, nâng mũ lên. "Chúc cô một ngày tốt lành."

"Ông cũng vậy," Eve đáp, và bắt đầu bước đi. Cô ấy vung tay, một tay cầm hộp cơm trưa và tay kia cầm chiếc ô màu tím khét tiếng trứ danh của mình. Trên đường về nhà, cô tự nhủ. "Cuối cùng cũng có một ngày tự do. Chắc hẳn đây là cảm giác được làm việc và tận hưởng một vài ngày nghỉ."

Ngân nga một giai điệu nào đó, cô về đến nhà và bước vào đó.

"Chào mừng trở về nhà, tiểu thư Eve. Ngày hôm nay của em thế nào?" Eugene hỏi, anh đang nấu ăn trong bếp.

"Vẫn như thường lệ thôi à," Eve trả lời với một nụ cười, và cô đến đứng phía sau anh và liếc nhìn xem anh đang nấu gì. "Có mùi giống bánh flan quá ha. Anh đang làm nó hả?"

"Đúng là bánh flan đấy, tiểu thư. Nhưng anh vừa quyết định thêm trái cây đã tẩm gia vị vào để xem mùi vị sẽ ra sao," Eugene trả lời, rồi anh kéo nắp cho Eve ngửi hơi nước bốc lên trong không trung. "Mùi thơm nhỉ?"

"Thơm tận trời mây luôn," Eve nói, khiến tâm trạng vốn đã vui vẻ của Eugene trở nên tươi sáng hơn. "Mà cô Aubrey đâu?" Mắt cô lướt qua phòng khách.

Eugene đậy nắp lại, "Phu nhân Aubrey đang ở trong phòng ấy em."

"Em sẽ đi gặp phu nhân một xíu," Eve nói, rời khỏi bếp.

Khi đến trước phòng của Phu nhân Aubrey, Eve gõ cửa phòng. Cô mở ra và thấy người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nghỉ trước lò sưởi nhỏ.

Phu nhân Aubrey quay lại, giật mình trước sự hiện diện của Eve và quay sang Eve, "Mấy giờ rồi cháu?"

“Gần năm giờ rưỡi rồi ạ,” Eve đáp, và nàng đến ngồi kế bên cô của mình đang ngồi. Cô ấy nói thêm, "Hôm nay cô không đan ạ?"

Cô của cô thở dài mệt mỏi và nói, "Ta đã thử đan tầm một giờ trước, nhưng rồi ta cảm thấy hơi mệt và ta đã vào phòng. Ta tự hỏi không lẽ là do tuổi già sao."

Eve đặt tay lên trán của người phụ nữ, lông mày nhíu lại, "Cô Aubrey, cô vẫn chưa già lắm đâu, nhưng đúng là cô đang bị sốt nhẹ, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi thì sẽ hợp lý hơn."

Cô Aubrey xua tay, "Ta sẽ không sao đâu. Không biết có phải do hôm qua ta đi bộ hơi nhiều không nhỉ?"

"Có thể là do kiệt sức thôi. Cháu sẽ nhờ Eugene nấu chút cháo để có thể giúp cô nhanh chóng khỏe lại," Eve trả lời. Khi đứng dậy, Phu nhân Aubrey nắm lấy tay Eve.

"Cả cháu và Eugene đừng có lo lắng gì cả nhé. Ta sẽ ổn thôi. Mấy cơn sốt cỏn con như thế này làm sao mà gϊếŧ chết ta được. Mà sao con không ở cạnh ta chút đi nhỉ?" Phu nhân Aubrey mỉm cười với Eve, và Eve sẵn sàng đồng ý với bà.

“Vâng. Cháu sẽ đến ngay đây."

"Kể cho ta nghe về ngày của cháu đi. Người nhà gia tộc Moriarty có đối xử tốt với cháu không?" Phu nhân Aubrey hỏi cô ấy, trong khi Eve lấy một chiếc chăn từ trong tủ ra và đắp lên đùi người phụ nữ lớn tuổi hơn để bà ấy không cảm thấy lạnh.

Eve giải thích cho cô mình về các thành viên trong gia tộc Moriarty và những lần tương tác của cô ấy với họ cho đến thời điểm hiện tại.

Mặc dù cô ấy đã kể hầu hết các chi tiết và sự kiện đã diễn ra ở đó, nhưng cô ấy đã lược bớt một số chỗ liên quan đến chủ nhân của mình là anh chàng Vincent Moriarty, người đã nhận xét về mông của cô ấy một cách thô thiễn, hoặc việc anh ta đã nhìn thấy tấm lưng trần của cô ấy như thế nào.

#Darkie