Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 42: Ký ức phản bội ư..?

Hầu hết nước trong ly đã bắn tung tóe vào người phụ nữ đang ngồi cạnh ông Morris, và một số giọt thì bắn sang người đàn ông đó. Người phụ nữ há hốc mồm trong kinh ngạc, không ngờ đồ uống của người khác lại có thể đổ lên người cô ta, khiến sắc mặt cô ta tối tăm đi. Nước nhỏ xuống cổ cô, thấm vào vạt áo trước của cô ta.

Mặt khác, Eve đã thấy chiếc ô của cô ấy đang mắc vào chân của người đàn ông đang quấy rầy cô, nên cô nhanh chóng tháo nó ra và giắc ô sang một bên.

"Chiếc đầm vải nhung lụa thiết kế đặc biệt của tôi!" Người phụ nữ kêu lên với giọng hơi hoảng loạn.

Vì trên tay người đàn ông quấy rầy kia vẫn cầm ly nước rỗng, cả người phụ nữ và ông Morris đều đổ dồn sự chú ý đến gã ta, tin rằng đó là lỗi của gã và không quan tâm đến chuyện khác.

Người đàn ông kia há hốc miệng khi nhìn thấy rằng mình đã gây ra sự cố, và gã ta nhanh chóng xin lỗi một cách lo lắng, "Xin lỗi, thưa quý cô. Tôi đã sơ ý vấp ngã."

"Anh đã làm hỏng chiếc váy đắt tiền trị giá 25 đồng vàng của ta rồi!" Người phụ nữ la lên, trong khi cố lau chiếc khăn ướt trên mặt váy. "Sao anh dám!" Người phụ nữ cầm cốc nước đang uống dở và hất thẳng vào mặt người đàn ông trong phẫn nộ.

Ông Morris đang định mở miệng lên tiếng buộc tội và yêu cầu người đàn ông kia phải xin lỗi người phụ nữ một cách đàng hoàng thì liền ngậm miệng lại trước hành động của người phụ nữ này.

“Cái thứ đàn bà thô lỗ kia,” chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông quấy rầy đã chuyển sang màu đỏ hồng vì rượu vang.

“Vậy để anh nhớ mà biết cách đi đứng cho đang hoàng vào,” người phụ nữ chỉ trích thậm tệ.

Eve đang định rời đi, nhưng khi cô quay lại nhìn về phía hành lang, cô nhận thấy Noah đã đứng dậy và đang đứng gần hành lang và nói chuyện với ai đó. Cô cắn vào má trong của mình.

Người quản lý đang phục vụ một trong những khách hàng cách nơi xảy ra cãi vã không xa liền nhanh chóng đi đến đó. Cho đến giờ, vụ ồn ào này đã bị át đi bởi tiếng nhạc kia, nên không thu hút nhiều sự chú ý của các khách hàng khác.

"Thưa quý ông và quý bà, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" người quản lý hỏi họ với một nụ cười lịch sự.

"Không," người phụ nữ trừng mắt nhìn người đàn ông quấy rầy kia với vẻ mặt giận dữ, trong khi người đàn ông kia thì đang cay cú sau khi cô ta hất ly nước của mình vào người gã, khiến lòng tự trọng của gã bị tổn thương. "Hắn ta là kẻ đã làm phiền quãng thời gian vui vẻ của bọn tôi trước. Hắn ta thậm chí còn dám bảo tôi thô lỗ nữa."

Người quản lý ở đây đã có nhiều kinh nghiệm xử lý những tình huống như thế này, nên ông liền cố gắng trấn an người phụ nữ.

"Hay là tôi dẫn quý cô đến phòng trang điểm trước nhé, thưa cô?"

“Hừm,” người phụ nữ quay đầu đi theo người quản lý.

Ông Morris quay sang nhìn người đàn ông kia với vẻ điềm tĩnh hơn người phụ nữ và nhẹ nhàng cảnh cáo gã ta. "Tốt nhất là anh nên rời khỏi nơi này nhanh đi, đừng có nấn ná lâu sau khi gây ra cả đống chuyện như vậy."

Khi nghe ông Morris nói, mặt Eve thoáng cau lại.

"Và mắc cái mớ gì tôi phải rời đi? Tôi đã trả nhiều tiền hơn ông đấy, Morris," người đàn ông nói, dường như có quen biết với ông Morris.

“Đừng có nấn ná ở đây trong khi anh mới là người sai.” Ông Morris trừng mắt, có lẽ cũng giống như người bạn đồng hành của mình, ông ta cũng đang bắt đầu khó chịu vì sự gián đoạn này. Rồi ông Morris cuối cùng cũng nhìn thấy Eve đang đứng cách đó hai bước, và ông ấy nói, "Ta đã từng gặp cô ở đâu rồi."

Người đàn ông quấy rầy, đang cảm thấy nhục nhã với cay cú bỗng nhận thấy sự chú ý của ông Morris đổ dồn vào Eve. Gã đến gần Eve và bất ngờ vòng tay qua eo cô.

"Cô ấy đi với tôi, tôi có đầy mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh tôi hơn ông nhiều."

Đôi mắt của Eve mở to khi nghe thấy lời của gã và cảm thấy gã ta ôm cô. Cô đẩy tay anh và kêu lên, "Không có chuyện đó đâu!"

Và khi gã cố gắng đưa tay ôm lấy cô lần nữa, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thọc cán ô của mình thẳng vào bụng gã.

"Ặc!" Người đàn ông kia liền ôm bụng và dùng tay chống lên ghế.

Eve lườm gã, rồi cô nhanh chóng quay lại nhìn về phía hành lang, và nhận thấy rằng Noah đã rời đi để quay lại ngồi với bạn bè của mình. Đây là lúc cô phải rời đi rồi.

Cảm thấy ông Morris đang nhìn mình, Eve quay lại và nhìn thẳng vào ánh mắt của ông. Biểu hiện trên khuôn mặt ông ấy như muốn nói rằng ông ấy đang cố nhớ xem ông đã nhìn thấy cô ở đâu và cau mày. Cô ấy nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đi về phía hành lang, rồi người ngồi cạnh Noah nhận xét,

"Có vẻ như Gage lại cố gắng tán tỉnh một người phụ nữ không ưu anh ta nữa rồi."

"Mm, chắc sắp đến đoạn anh ta bị ném ra khỏi đây và không bao giờ được vào trong nữa. Nhưng dù gì thì anh ta cũng có đầy tiền rủng rỉnh mà," Noah mỉm cười trước khi đính chính. "À đâu, cha anh ta có tiền mới đúng chứ."

"Ừ, nhưng có vẻ như đêm hôm nay khác với mọi khi rồi, hình như anh ta vừa bị một người phụ nữ đánh."

Noah quay đầu nhìn về phía cái bàn nơi hai người đàn ông kia đang đứng, Gage trông như đang rất đau đớn. Đôi mắt anh đảo khắp nơi như đang tìm kiếm người phụ nữ kia đâu. Nhưng trước khi anh kịp có thể nhìn thấy cô thì anh chỉ nhìn thấy một phần tóc của cô, rồi người phụ nữ biến mất dạng trong hành lang đi về phía lối ra của nhà trọ.

Vì adrenaline dồn dập, Eve đã đánh người đàn ông bằng chiếc ô của mình. Trên đường đi ra, cô nhận ra mình phải nhanh chóng rời khỏi nơi này đề phòng người đàn ông kia quyết định đuổi theo cô.

Cô cúi đầu chào người đàn ông cao to vạm vỡ, ông chỉ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt có chút nghi ngờ, rồi cô nhanh chóng rời khỏi tửu quán.

Khi Eve đi về chỗ mà cô ấy đã giấu hộp cơm trưa của mình, cô cau mày. Đó là bởi vì có chuyện gì đó không đúng cho lắm.

"Biến thành tiên cá ngay!"

"Thật đáng tiếc khi chúng ta phải chia tay nhau như thế này."

Khi mẹ của Eve bị gϊếŧ, cô đã quá sốc vì mất mẹ, nên cô không nhớ tên của kẻ sát hại mẹ cô, hay nơi mẹ cô làm việc. Tất cả những gì cô nhớ là giọng nói của người đàn ông đó.

Và giọng nói của ông Morris không hề khớp với giọng nói của người đàn ông trong trí nhớ của cô ấy.

Eve tự hỏi, liệu những năm tháng đằng đẵng ấy đã thay đổi giọng nói trong trí nhớ của cô từng chút một, khiến nó đã không còn khớp nữa, và cũng bởi vì mẹ cô đã làm tổn thương khuôn mặt của người đàn ông nên cô không còn chắc chắn nữa chăng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu người cô ấy đang theo dõi… không phải là người cô ấy đang tìm kiếm?

#Darkie