Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 39: Ghé thăm thị trấn mới

Khi Eve dạy cô bé Allie xong xuôi, cô thu dọn đồ đạc và đi qua những hành lang vắng người. Cô tình cờ gặp một số người hầu, nhưng họ chỉ tiếp tục làm công việc của họ mà không nói một lời nào cả.

Trên đường đi, cô nhìn thấy quý ngài Moriarty trưởng gia tộc đang đứng ngoài lối vào cùng Lennon Morris. Hai người đàn ông bắt tay nhau, và với một cái gật đầu, ngài Moriarty trưởng gia tộc bước vào trong biệt thự, trong khi người đàn ông kia thì quay đi.

Alfie, người đã đến đợi ông Moriarty trưởng gia tộc liền thông báo, "Thưa ngài, phu nhân Annalise đang đợi ngài trong phòng gia đình." Người quản gia giúp cởi chiếc áo khoác mà chủ nhân của anh đang mặc.

“Cậu đã sửa móng ngựa trên con ngựa của ông Morris chưa?” Ông Moriarty hỏi.

"Vâng. Ông Morris sẽ không gặp vấn đề gì trên đường đến Thung lũng Hollow và sẽ có thể thay móng ngựa,” Alfie đáp, và người đàn ông kia gật đầu.

“Tốt,” ông Moriarty trả lời mà không buồn liếc nhìn Eve. Ông đi ngang qua cô với người quản gia theo sát ông từ phía sau.

Eve vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô bước ra khỏi biệt thự và bắt đầu đi bộ trên vỉa hè. Cô vô thức chạm vào ngón trỏ và khẽ nhăn mặt. Cô ấy nhận thấy một đường đứt tay và mềm mềm khi chạm vào nó. Mắt cô dáo dát nhìn xung quanh rồi đặt ngón tay vào miệng và rút nó ra.

Khi cô ấy đang đi về trạm dừng mà xe ngựa địa phương thường dừng lại trước khi đi đến thị trấn tiếp theo, cô ấy đi ngang qua bà Walsh, người đang đi dạo cùng một người phụ nữ khác. Eve nhìn sang hướng khác như thể cô không hề thấy họ, nhưng người phụ nữ thì đã thấy cô.

Bà Walsh nhíu mày hỏi Eve, “Cô nghĩ cô đang làm cái gì ở đây vậy? Vẫn đi nhà sang nhà để quyến rũ các ông chủ giàu có à?” Người phụ nữ chế giễu thậm tệ.

Lời nói của người phụ nữ buộc Eve phải dừng lại và quay lại nhìn họ, “Tôi xin lỗi?” Cô hỏi.

“Cô đã quên chuyện tày trời mà cô đã to gan làm lúc trước rồi à?” Người phụ nữ thị trấn Skellington hỏi với một chút giễu cợt, “Hay có lẽ cô đã luôn muốn chui vào quần của những người đàn ông giàu có với hy vọng kiếm được chút tiền từ họ.”

“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi nghĩ bà đã nhận nhầm người rồi,” Eve cư xử như thể cô không biết bà Walsh là ai, rồi cô nở một nụ cười lịch sự. “Xin lỗi,” liền và bỏ đi.

Bà Walsh vẫn chưa quên vụ việc đó, và bà đã cố gắng đăng thông tin này lên các tờ báo về việc một người phụ nữ vô danh từ thị trấn Meadow đang cố lợi dụng những người giàu có dưới danh nghĩa là một gia sư, nhưng tin tức không bao giờ được in ra các tờ báo cả.

“Tôi không biết là bà lại quen một ả phụ nữ thuộc tầng lớp hèn hạ kia đấy, bà Walsh,” một người phụ nữ khác đang đi dạo cùng bà Walsh nhận xét. "Cô ta là ai vậy? Và có vẻ như cô ta đang làm bà phiền muộn gì hả?”

Bà Walsh mím môi rồi lắc đầu, "Một ả phụ nữ chuyên ăn bám đàn ông."

“Mm, có vẻ như loại phụ nữ này càng lúc càng đông hơn nhỉ? Ngoại hình ghê tởm như vậy, nhìn là biết xuất thân từ đâu rồi,” người phụ nữ nói khi nhìn chằm chằm vào lưng Eve, và bà Walsh lườm gay gắt rồi họ tiếp tục bước đi. “Cô nghĩ cô ta đang làm gì ở đây? Săn con mồi tiếp theo hả?”

“Có thể đấy,” bà Walsh trả lời.

Mặc dù nó không được thảo luận công khai, nhưng tin đồn đã nhanh chóng lan truyền ở mọi thị trấn. Và những người trong xã hội thượng lưu đã nghe nói về việc chồng bà bị một người phụ nữ có địa vị thấp hèn tát. Nhưng họ đã cố gắng ém nhẹm vụ việc này. Bà Walsh không muốn cái thứ được gọi là gia sư này làm hoen ố thanh danh của chồng bà.

Rời xa hai người phụ nữ, Eve đến điểm dừng dành cho xe địa phương. Một cây cột có một chiếc đèn l*иg treo dành cho những du khách đi lại vào ban đêm có thể dễ thấy. Cô quay lại và thấy hai người phụ nữ kia đã biến mất. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra khỏi môi cô, và cô vui mừng vì có thể chuồn đi mà không gây rối thêm.

Eve nhận thức rõ rằng việc tranh cãi với bà Walsh chỉ tổ vô nghĩa vì người phụ nữ đó chỉ mù quáng tin chồng mình chứ không phải tin cô.

Và nếu cô ấy cố gắng, điều đó sẽ chỉ khiến cô ấy rơi vào tình thế bấp bênh bằng cách biến người đó thành kẻ thù. Những người giàu có không thích bất cứ ai xúc phạm hoặc chỉ tay vào họ, đặc biệt là những người thuộc về Meadow.

Eve nhìn chằm chằm vào bầu trời đã bắt đầu chập chèm tối. Tất cả những gì cô quan tâm là kiếm được một số tiền kha khá để tự lực cánh sinh, và bắt người đàn ông đã gϊếŧ mẹ cô một cách không thương tiếc phải trả giá.

Khi một trong những chiếc xe địa phương đến, nó dừng lại trước cột đó. Đây không phải là chiếc xe ngựa thông thường mà cô ấy thường lên, và thay vào đó, nó đi ngược hướng với thị trấn Meadow.

“Dừng lại ở Thung lũng Hollow!” Người đánh xe hét lên và kéo dây cương ngựa.

Eve bước lên phía trước, và người đánh xe nhảy khỏi ghế, sẵn sàng để hành khách lên xe. Người đánh xe nói, “Ba đồng crowns.”

“Ba đồng crowns? Đó là giá vé thông thường á?” Eve hỏi người đàn ông, ông nhìn vào bộ trang phục của cô.

“Giá xe đến Thung lũng Hollow cao hơn so với các thị trấn khác. Nếu ai mà có dự định đến một thị trấn như vậy, người đó phải chuẩn bị thêm một vài shilling để dự phòng,” người đánh xe và Eve nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước khi rút thêm cho ông một số đồng xu. Cô đếm từng cái một trước khi đặt chúng vào tay người đánh xe.

“Cảm ơn, thưa cô,” ông mở cửa xe ngựa cho cô, và Eve bước vào.

Khi vào trong, Eve để ý thấy có ba người đàn ông đang ngồi trong đó, và họ ăn mặc rất sang trọng. Chưa bao giờ đến Thung lũng Hollow trước đây, cô có thể nói rằng thị trấn mà cô sắp đến sẽ tương tự như Skellington. Cô nhớ tiểu thư Marceline đã đề cập đến nó.

Cô ấy muốn biết thêm về người đàn ông Lennon Morris trước khi cô ấy có thể lên kế hoạch tiếp theo. Thời gian cô có rất gấp rút, nên cô quyết định theo ông ta đến đây.

Vào thời điểm xe ngựa đến thị trấn Thung lũng Hollow, trời đã sập tối, nhưng thị trấn nọ thì càng thêm sống động và nhộn nhịp.

Khi bước xuống xe ngựa, Eve đứng trên những tảng đá hình vuông gắn chặt trên mặt đất. Các tòa nhà ở đây đều cao chót vót, và hầu hết đều có chóp mái nhọn hướng lên bầu trời đêm đầy sao rực rỡ. Nhiều ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong các tòa nhà, và thắp sáng ra ngoài một số ô cửa sổ.

Có một làn sương mù nhẹ bao phủ thị trấn, và cô nhìn thấy một số con chim đang bay về tổ của chúng.

"Tránh đường mau!"

Ai đó hét lên, và đầu Eve nhanh chóng quay lại, rồi cô nhận thấy một chiếc xe ngựa đang đi thẳng về phía mình. Cô nhanh chóng tránh đường trước khi bị ngựa hoặc bánh xe ngựa cán qua.

Cô nhận thấy hầu hết người ở đây đều không buồn liếc nhìn cô lấy một lần. Cô di chuyển sang một bên, và nhận thấy một người đàn ông đi bộ gần đó, cô chợt hỏi,

"Thưa ngài, ngài có biết-"

Nhưng người đàn ông phớt lờ Eve như thể cô chỉ là không khí và đi ngang qua cô.

Cô ấy đã cố gắng hỏi người tiếp theo, nhưng cô ấy lại bị phớt lờ. Quay ra phía sau, cô để ý thấy một ô cửa sổ, và bề mặt ô cửa sổ phản chiếu vẻ ngoài lúc này của cô.

"Được rồi. Mình cần phải hòa nhập vào đây,” Eve tự nói với chính mình, và cô ấy giơ tay về phía dải ruy băng buộc tóc mình và kéo nó xuống.

Mái tóc vàng óng ả xõa xuống vai. Dùng những ngón tay của mình, cô ấy chải tóc, làm cho bản thân trông hấp dẫn hơn. Cô quay lại lần nữa, lần này sải bước với một chút kiêu ngạo và nhận thấy ánh mắt của một người đàn ông bắt đầu đổ dồn vào cô, có một bóng người đang đi về phía cô.

Người đàn ông không thể rời mắt khỏi người phụ nữ xinh đẹp này.

Eve dịu giọng và hỏi người đàn ông, “Thưa ngài. Ngài có thể biết người thợ gò* nào gần đây nhất chứ? Hoặc một người thợ rèn có thể lắp móng ngựa ấy?”

(Darkie: thợ gò (farrier) là thợ chuyên đóng móng ngựa, thường có kiến thức sâu rộng về loài ngựa)

Chàng trai kia tỏ ra sửng sốt khi thấy người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện với mình. Anh ta gật đầu và chỉ tay về hướng cụ thể, “Cô sẽ tìm thấy ở phía Tây của Thung lũng Hollow, thưa cô. Cô có muốn tôi đưa cô đến đó chứ?”

Eve lịch sự mỉm cười với người đàn ông và trả lời: “Cảm ơn, thưa ngài, nhưng tôi không muốn làm phiền ngài. Ngài trông có vẻ như là một người đàn ông rất bận rộn.”

Cô cúi chào anh ta và liền bước đi, bỏ mặc người đàn ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.

#Darkie