Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 31: Mụ phù thuỷ trở lại!

Khi Vincent không còn nghe thấy tiếng quần áo sột soạt nữa, anh quay lại thì nghe thấy tiếng Eve hét lên, "Anh đừng có quay lại!"

“Ôi Chúa ơi, cái cô kia, đừng có hét nữa. Cô đã mặc quần áo xong hết rồi mà,” Vincent nói trước khi quay lại. "Trông tôi giống như tôi thích nhìn đến cô chắc."

Eve nhét quần áo đã mặc trước đó vào chiếc túi nhỏ cùng với chiếc khăn ướt sủng và chiếc hộp nhỏ. Cô khẽ lườm anh, đôi má cô đỏ bừng vì xấu hổ.

“Anh nên đi trước đi,” Eve nói, giọng run run vì gió thổi qua nơi họ đứng. Nhưng sau đó cô ấy hỏi, “Mà lời nói của phu nhân Annalise liệu có giá trị và đúng sự thật không?”

“Tất nhiên là không. Quản gia của tôi có nhắc đến việc bắt gặp cô và mẹ kế của tôi ở cùng nhau bên trong của dinh thự. Cô bé quàng khăn đỏ bị lạc đường trong dinh thự à?” Đôi mắt màu nâu lục nhạt của Vincent tò mò nhìn như thể anh đã nắm thóp cô rồi. “Bà ấy chắc có mời cô uống trà hở?” Anh hỏi cô một cách mỉa mai.

“Bà ấy đe dọa tôi, rằng bà sẽ làm tổn thương cô tôi và người hầu của cô tôi nếu tôi không từ bỏ công việc gia sư cho tiểu thư Allie,” Eve cau mày trả lời.

Vincent thấy những lời của Eve thật thú vị, rồi anh ấy cười, “Cô không cần phải lo lắng về bà ta. Bà ta vô hại và sẽ không dám làm bất cứ điều gì trừ khi tôi nhúng tay vào.”

Nhưng Eve vẫn chưa bị thuyết phục bởi lời nói của anh ta.

“Vậy đây là chuyện thường ngày nhỉ,” Vincent nghiêm mặt hỏi, mắt anh nhìn vào vẻ ngoài của cô. Eve cố gắng không nổi giận.

Theo lý mà nói, đúng là không ai trong số họ biết điều này sẽ xảy ra. Chợt nhớ ra anh là ma cà rồng, cô càng trở nên thận trọng hơn trước. “Xin anh vui lòng đi trước giùm, thiếu chủ Vincent,” cô ấy yêu cầu.

Vincent không thèm nói thêm một lời nào nữa. Cùng lúc đó, cả hai đều nghe thấy những giọng nói nhỏ vọng lại từ xa bắt đầu ngày càng lớn hơn.

Thiếu chủ quay sang nhìn cô, chậc lưỡi như thương hại. “Cô hét to đến nỗi không chỉ tôi suýt bị điếc mà còn khiến người dân trong thị trấn của cô phải đi tìm mụ phù thủy. Chúc ngủ ngon, cô Barlow,” anh nói.

Điều này sẽ gây nguy hại cho chính cô vì nó sẽ dấy lên nhiều nghi ngờ nếu mọi người nhìn thấy cô ấy với mái tóc ướt sủng, lại còn la hét vào giờ đêm khuya ở nơi vắng vẻ này. Đôi khi chỉ cần một chút nghi ngờ cũng đủ để tước đoạt sinh mạng của một người.

"Chờ đã!" Eve lao đến bên anh, ngăn anh lại. “Đừng bỏ tôi ở đây.”

“Đúng là điều một cô bé nhỏ sẽ nói mà. Đừng lo lắng, những người dân thị trấn sẽ đến đây trong một phút nữa, và cô có thể trà trộn vào họ. Tốt hơn hết là tôi nên rời đi trước khi cô vu khống tôi là kẻ biếи ŧɦái,” Vincent nói, và anh ấy bắt đầu đi về hướng khác.

Eve nhìn đi nhìn lại.

“Họ sẽ nghĩ tôi là con sói đang khóc cầu cứu hay là mụ phù thủy mất,” Eve lẩm bẩm. Cô nhanh chóng chạy theo hướng với Vincent, vì phía bên kia khu rừng đang sáng bừng lên từ bó đuốc lửa mà những người đàn ông đang cầm trên tay.

(#Nhum: *cry wolf ý cầu cứu láo như cậu bé chăn cừu ý*)

Eve cố gắng đảm bảo rằng người dân thị trấn không thể nhìn thấy cô, và cô tránh khỏi tầm nhìn của họ. Những người đó như đưa cô ấy trở lại quá khứ, cái khoảnh khắc đen tối nhất trong đời cô, khi cô chạy thục mạng trên đôi chân trần để tránh xa những người đàn ông la hét tìm kiếm cô ấy.

“Cô không nên qua đây nếu cô sợ bị bắt đi hoặc không thích bóng tối,” Vincent nhìn vai cô rồi nói.

“Tôi không sợ bất cứ điều gì hết,” Eve dũng cảm lên tiếng, và đôi môi của Vincent nhếch lên.

“Liệu đây có phải là lý do trái tim cô đang đập mạnh như vậy?” Lời nói của anh ngọt như mật, nhưng trong đó ẩn chứa đầy sự nham hiểm.

Eve hít một hơi thật sâu, cố gắng để hơi thở, và cả nhịp tim trở lại bình thường.

Họ bước đi trong im lặng trong khi đôi mắt của Eve đảo nhìn khắp nơi. Cô đã quen với việc lui tới trên một con đường cụ thể, còn đây không phải là con đường đó. Cô để ý đến đôi vai rộng đầy kiêu hãnh của Vincent. Quần áo của anh trông thoải mái hơn những gì cô thường mặc, vì áo sơ mi của anh rộng thùng thình.

Vì tò mò, Eve hỏi anh ta, “Không phải gần thị trấn Skellington của anh có những khu rừng rậm rạp và sâu hơn sao? Anh đang làm gì ở đây?"

“Tôi tưởng cô gia sư sẽ có phòng tắm riêng. Cô đang làm gì ở đây, ngâm mình trong dòng sông để làm gì?” Vincent hỏi ngược lại cô ấy, và Eve cắn môi.

Khi họ đến bìa rừng, Vincent chẳng thèm chúc cô ngủ ngon nữa, và rồi anh biến mất không một lời từ biệt. Eve lặng lẽ rón rén băng qua các con phố rồi về đến nhà.

“Em bơi lội thế nào rồi, tiểu thư Eve?” Eugene vừa hỏi vừa đang dọn dẹp những đồ dùng đã rửa sạch sẽ trong nhà bếp.

“Nó cũng tạm ổn,” Eve trả lời, và cô nhanh chóng leo lên cầu thang.

Phu nhân Aubrey đang ngồi trên ghế sofa dài, quay lại nhìn về phía cầu thang, và Eugene cũng vậy, họ nghe thấy tiếng cửa phòng Eve dần đóng lại.

“Có vẻ như tiểu thư Eve vẫn chưa thể giải toả được hết tâm trí của mình,” Eugene nhận xét, lông mày hơi nhướn lên ngạc nhiên.

“Có vẻ như vậy,” Phu nhân Aubrey thì thầm và mím môi khi nghe thấy tiếng Eve hắt hơi trong phòng. Đôi mắt của Eugene mở to bắt đầu lo lắng.

Trời tờ mờ sáng, người dân Meadow bận rộn với những câu chuyện phiếm và tán gẫu hàng ngày của họ. Lúc Eugene đi mua báo, thì nghe thấy một trong những người phụ nữ nói.

“Mụ phù thủy đã trở lại rồi, và lần này mụ ấy còn gϊếŧ những con bò nữa!”

“Mụ ấy dùng nó để hiến tế à?” một người phụ nữ khác chăm chú lắng nghe hỏi lại. “Tôi tưởng mụ ấy đã biến mất mãi mãi rồi chứ. Làm thế nào mà mụ ấy lại trở lại?

“Mụ ấy là một phù thủy và mụ sẽ tiếp tục tái sinh, trừ khi cô moi tim mụ ra và thiêu rụi nó đi,” người phụ nữ lắc đầu và tặc lưỡi trả lời.

“Chúng ta nên bảo vệ con cái và gia đình mình. Tại sao các nhà cầm quyền lại không có bất kỳ động thái nào vậy?” Người phụ nữ thứ hai hỏi trong sự lo lắng và sợ hãi.

Phù thủy nào? Eugene bối rối. Đã rất lâu rồi kể từ khi anh ta lan truyền tin đồn về một phù thủy mà, và anh ta liền rời khỏi đó.

#Nhum