Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 9: Tôi rẻ rúng vậy sao?

"THỊ TRẤN SKELLINGTON!"

Người đánh xe hét lên, kéo dây cương của hai con ngựa.

"DỪNG LẠI Ở THỊ TRẤN SKELLINGTON!" Ông ta lặp lại báo hiệu để những hành khách xuống thị trấn Skellington.

Cửa xe ngựa mở ra, và Eve bước xuống. Cô nhìn lá thư trước mặt rồi đọc qua địa chỉ dinh thự của gia tộc đó và bước đi.

“Đẹp quá,” Eve thì thầm với chính mình khi trên đường đi, mắt cô dừng lại ở đài phun nước có những bức tượng rồng đã bạc màu. Một dòng nước trong vắt phun ra từ miệng rồng.

Một số người dân của thị trấn Skellington liếc nhìn Eve trước khi nhìn đi chỗ khác. Trong khi đó một số người nhìn cô gái trẻ với ánh mắt tò mò, người ta tự hỏi một dân bình thường như cô ấy đang làm gì ở đây, một thị trấn rõ ràng không dành cho cô ấy. Không phải vì quần áo cô mặc trên người hay vẻ ngoài cô ấy, điểm mấu chốt chính là chiếc ô màu tím cùi bắp lỗi thời trên tay cô ấy.

Khi đến dinh thự có diện tích trung bình được bao quanh bởi hàng rào trông rất khang trang, cô đi qua cổng chính rồi đi về phía cánh cửa đã mở sẵn. Quản gia của biệt thự đang đứng ở cửa.

Eve khẽ cúi đầu chào ông ta và giới thiệu, "Tôi là Genevieve Barlow. Tôi đến đây để gặp quý bà Walsh cho buổi phỏng vấn công việc gia sư mà bà đã gửi ngày ấn định là ngày hôm nay."

Người quản gia gật đầu, bước sang một bên rồi ông ta đề nghị, "Hãy để tôi cầm… chiếc ô cho cô," ông ta vừa nói vừa nhìn vào tay cô. Cô ấy vẫn chưa được phỏng vấn, nhưng cô ấy đã có thể nhận thấy người quản gia đang bắt đầu đánh giá về cô ấy.

“Giữ giúp tôi cẩn thận nhé,” Eve mỉm cười rồi đưa chiếc ô.

"Bà Jennifer hiện đang bận phỏng vấn một trong những người phụ nữ đã nộp đơn cho công việc này. Cô vui lòng đi theo tôi và đợi cho đến khi cô được gọi tên," người quản gia thông báo rồi dẫn cô ra hành lang, nơi có hàng ghế đã được đặt sẵn gần bức tường.

Ngoài Eve ra, còn có ba người phụ nữ khác đang ngồi ở hành lang đến sớm hơn cô. Họ đều trên ba mươi lăm hoặc bốn mươi tuổi. Ngồi ở tư thế sẵn sàng, lưng thẳng và vẻ mặt rất nghiêm túc. Thậm chí còn đeo kính thêm để có diện mạo phù hợp với công việc này.

Eve hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình rằng cô sẽ giành được công việc lần này. Nền giáo dục của cô ấy rất hoàn hảo, và cô ấy rất đam mê với công việc này. Một giờ trôi qua, có thêm hai phụ nữ được phỏng vấn. Cô kiên nhẫn ngồi đó và đợi đến lượt mình.

Ngồi cách lối vào biệt thự không xa, Eve nghe thấy tiếng quản gia chào ai đó.

"Chào mừng ngài trở về nhà, thưa ngài Walsh. Ngài có muốn tôi bảo người hầu đi chuẩn bị thức ăn nhẹ cho ngài không?"

Những bước chân tiến về phía Eve và một người phụ nữ khác còn đang chờ đợi giống. Một người đàn ông có lẽ khoảng ngoài năm mươi xuất hiện, người quản gia đi theo sau ông ta. Eve cùng người phụ nữ kia đứng dậy, đầu họ hơi cúi chào.

Ông Walsh trả lời, "Vâng. Ông cứ gửi thức ăn đến phòng làm việc của tôi. Vợ tôi, bà Jennifier đâu rồi?"

"Phu nhân Jennifer đang nói chuyện với một trong những gia sư tiềm năng, thưa ngài. Ngài có muốn tôi thông báo cho phu nhân ngài đã về nhà không?" Người quản gia hỏi, và người đàn ông xua tay miễn cưỡng. Ông Walsh và người quản gia đi ngang qua hai người phụ nữ mà không nói lấy một lời nào với họ.

Eve ngả người ra sau ghế, ngắm nhìn phong cách trang trí sang trọng của dinh thự. Bất cứ căn biệt thự và trang viên trong thị trấn này đều không thể so sánh được, vì nó giống như bước vào một thế giới hoàn toàn khác vậy. Không phải vì quy mô của các tòa nhà, hay những con đường sạch sẽ khang trang, cũng không phải những bộ quần áo sang trọng đắt tiền. Thị trấn này có một bầu không khí lạ lẫm bao quanh khiến cho nhiều người có cảm giác như không thuộc về nơi này và phải liên tục cảnh giác.

Một lúc sau đó người quản gia lại xuất hiện sau lưng người phụ nữ được bà Walsh phỏng vấn trước đó và tiễn bà ấy đi đến hành lang rồi rời đi.

"Bà Woods. Bây giờ đến lượt bà gặp phu nhân Jennifer," người quản gia thông báo và dẫn người phụ nữ đi theo hướng bà Walsh.

Và sau khi họ rời đi, Eve là người duy nhất còn ngồi lại tại đó. Năm phút sau, người quản gia lại đến và nói.

"Cô Barlow."

Eve ngạc nhiên rằng bà Walsh sẽ phỏng vấn cô và đối thủ kia cùng lúc. Cô lặng lẽ đi theo người quản gia mắt cô vừa quan sát xung quanh. Họ đi qua các hành lang rồi người quản gia dừng lại trước một cánh cửa và mở cửa ra để cô bước vào.

Khi Eve bước vào trong phòng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô. Thay vì bà Walsh, cô lại thấy ông Walsh đang ngồi sau bàn làm việc.

Cô cúi đầu chào ông, ông khẽ gật đầu.

"Vợ tôi vẫn còn đang bận rộn, và sẽ tốt hơn nếu tôi thay bà ấy hoàn thành công việc, và giảm bớt gánh nặng cho vợ tôi. Tôi hy vọng cô không cảm thấy phiền. Cô hãy ngồi xuống đây, cô Barlow," ông Walsh nói rồi đưa bàn tay của mình về phía trước và hướng chỉ về phía một trong những chiếc ghế trống trước mặt ông ta.

"Không, tôi không cảm thấy phiền, thưa ông Walsh," Eve trả lời. Cô đi về phía chiếc ghế và ngồi xuống vuốt lại chiếc váy của mình.

Ông Walsh xem qua hồ sơ của cô, lật qua các trang và sau một lúc, ông nói, "Trong đây nói rằng cô chưa hề có bất kỳ kinh nghiệm nào trước đó, và thư giới thiệu duy nhất mà cô có là từ thị trấn mà chúng tôi không thường xuyên lui tới." Ông đặt nó trở lại bàn như thể không hài lòng với hồ sơ của cô và nhìn cô. "Điều gì khiến cô nghĩ rằng bản thân mình phù hợp với công việc này hơn những người đã từng được phỏng vấn. Những phụ nữ đó đã từng là gia sư, có kinh nghiệm và kiến thức tốt hơn cô nhiều."

Eve quá quen với cái nhìn này, nó không còn làm cô nản lòng. Cô trả lời hết sức lịch sự.

"Đúng là họ có kinh nghiệm làm gia sư. Và để con của ông có được sự chăm sóc, dạy dỗ, và hướng dẫn bởi một gia sư thiếu kinh nghiệm như tôi quả là một điều khó khăn. Nhưng tôi có thể khẳng định với ông rằng mặc dù tôi còn thiếu sót một vài thứ so với những người gia sư khác, nhưng tôi vẫn có thể bù đắp cho những thiếu sót đó bằng việc gần gũi với hơn với con của ông, vì lứa tuổi con ông quá cách xa so với các gia sư lớn tuổi khác, nên tôi tin mình đồng điệu và hiểu bọn trẻ hơn họ".

Ông Walsh sau khi nghe những gì Eve nói, đã chắp tay lại rồi đặt lên mặt bàn.

"Cô Barlow, cô nên biết rằng hiểu tâm trí bọn trẻ là chưa đủ. Ta cần phải biết cách để đối phó với chúng, và như tôi đã nói xuất thân của cô là từ thị trấn Meadow."

“Nếu ông nhìn vào trình độ học vấn của tôi, ông sẽ nhận thấy rằng tôi đã đậu với số điểm xuất sắc,” Eve trả lời, nhận thấy người đàn ông trông như thể sẵn sàng yêu cầu cô rời đi bất cứ lúc nào. Cô ấy nói, "Nếu ông và vợ ông nhận tôi, tôi sẽ làm việc ở đây miễn phí trong một tháng. Và nếu ông bà chấp nhận tôi, có lẽ ông có thể quyết định sau đó."

Có một cái nhìn đầy hy vọng trong đôi mắt xanh thẫm của Eve.

Ông Walsh hơi cau mày như thể đoán được lời nói của Eve, và trong vài giây, ông nhìn chằm chằm vào mặt bàn suy nghĩ. Rôi ông ấy nói,

"Chúng tôi mong sẽ chọn được một người gia sư chắc chắn có trình độ học vấn cao và nhận thức được những gì cô ấy đang làm. Tôi không hứa, nhưng tôi sẽ nói với vợ tôi về điều này."

Đôi mắt màu xanh thẫm Eve sáng lên vui mừng, đôi môi nở nụ cười: "Tôi vô cùng biết ơn, thưa ông Walsh! Tôi sẽ không để cho vợ chồng ông thất vọng!" Cô ấy hơi phấn khích. Cô không thể tin rằng cuối cùng cô đã có một cơ hội chứng tỏ năng lực bản thân. Và lần này, cô ấy thậm chí không làm vỡ bất kỳ chiếc bình nào hay làm đổ trà lên tay ai đó! Chúa cuối cùng đã ban phước cho cô ấy!

Khi ông Walsh đứng dậy khỏi ghế, Eve cũng định đứng dậy nhưng ông vẫy tay, ra hiệu cho cô tiếp tục ngồi xuống. Người đàn ông nói,

"Cô bắt buộc phải đến đây làm việc từ mười hai giờ trưa đến sáu giờ tối. Tất nhiên, cô sẽ có thời gian nghỉ giữa giờ, vì sẽ có những gia sư khác đến dạy. Tôi có một công việc tốt hơn cho cô tại thời điểm đó."

Nụ cười trên môi Eve tiếp tục duy trì, hạnh phúc vì cô sẽ đến đây làm việc. Cô cuối cùng sẽ là một gia sư.

Nhưng rồi ông Walsh, người đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, đến sau lưng cô rồi đặt tay lên vai cô. Ông ấy nói,

“Bà Walsh thường có thói quen tham gia những bữa tiệc trà giữa trưa, và tôi có thể tận hưởng thời gian đó với cô,” tay ông ta siết chặt vai cô.

Cơ thể Eve đông cứng lại, và nụ cười trên khuôn mặt cô vụt tắt.

Ông Walsh không dừng lời ở đó và tiếp tục nói: "Một phụ nữ đến từ thị trấn Meadow, tôi chắc chắn rằng cô sẽ không ngại kiếm thêm một số tiền ngoài lề nhỉ? Rốt cuộc thì cô sẽ phải làm việc miễn phí cho chúng tôi, và điều đó thật đáng tiếc. Tôi không muốn cô cảm thấy rằng chúng tôi đang lợi dụng cô", tay ông tiếp tục xoa bóp vai cô.

"Giá bao nhiêu?"

"Huh?" ông Walsh hỏi, thả vai cô ra rồi đến bên cạnh.

"Ông sẽ trả cho tôi bao nhiêu tiền?" Eve hỏi, giọng cô nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ông ta.

Lần này đến lượt ông Walsh hài lòng với lời nói của Eve, và ông ta mỉm cười. Eva đứng đối diện nhìn thẳng ông ta, và ông ta trả lời, "Hai đồng bạc mỗi tháng nghe như thế nào?"

"Hai đồng bạc thôi á?" Eve hỏi anh như thể thất vọng với lời đề nghị ông đưa ra với cô.

Nhận thấy vẻ không hài lòng trên khuôn mặt của Eve, ông quyết định đẩy giá cao hơn và ông mở miệng, "Ba đ…"

BỐPPP!

Ông Walsh ôm má sốc. Tai ông ù đi, và ông câm nín khi Eve tát ông, và cô lườm ông.

"L-làm cái quái gì vậy?" Ông Walsh lườm lại cô.

Eve hỏi ông ta, "Ông nghĩ tôi rẻ tiền đến mức như vậy sao? Hay ông tưởng tôi đến đây để thỏa mãn du͙© vọиɠ của ông?" Cô nhanh chóng đi về phía cửa, nhưng một người giúp việc đã đến cửa, mang theo một khay bánh quy.

"Sao mày dám tát tao trong khi mày là người đã đồng ý cho điều đó!" Ông Walsh trở nên hung hăng khi bị đấm thẳng vào lòng tự trọng.

Eve nghiến răng, và cô tiếp tục đi qua các hành lang trong khi ông Walsh bắt đầu đổ lỗi cho cô gây náo loạn. Cô nhặt chiếc ô của mình trên giá đỡ rồi bước qua cửa chính.

“Cô dám tát tôi chỉ vì tôi từ chối không giao cho cô công việc gia sư,” người đàn ông đã vặn vẹo lời nói của mình, cư xử một cách ngây thơ như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu ăn vạ và đỗ lỗi cho cô là người sai.

Một vài người đang ở bên ngoài biệt thự, dừng lại để xem cảnh tượng này. Họ có rất nhiều thời gian rãnh.

Ngay cả bà Walsh phỏng vấn xong người phụ nữ xong, cũng đến bên chồng và nhìn thấy dấu ngón tay đỏ hỏn trên má phải của ông ta.

"Tôi đã mời cô đến đây với thái độ rất tử tế. Nhưng cô lại thật vô ơn!" Bà Walsh thất vọng nói.

Eve dừng bước, nắm chặt chiếc ô trong tay hơn. Cô quay sang nhìn người phụ nữ với ánh mắt đáng thương.

Ông Walsh bước tới và đi về phía Eve. Ông ta đe dọa, "Mày mà dám hé răng nửa lời về những gì đã xảy ra, tao sẽ đảm bảo rằng sẽ không có ai hoặc bất cứ nơi nào, kể cả bên ngoài thị trấn dám thuê mày về. Các gia đình ở đây thường tin những người sống ở đây hơn là những người đến từ nơi thấp hèn như mày."

Eve giơ ô lên, và người đàn ông nhanh chóng lùi lại vài bước. Và sau đó ông trừng mắt nhìn cô. Nhưng cô chỉ mở ô ra, kéo trục lò xo rồi đặt ô lên vai mình.

Đương nhiên là cô ấy nhận thức được các quy tắc ngầm của thế giới này. Và mặc dù cô ấy rất muốn đánh ông ta bằng chiếc ô, nhưng cô ấy đang ở nơi lạ lẫm không thuộc về mình và những người xung quanh đây đang quan sát từng nhất cử nhất động của cô. Cô đã tát ông ta một cái là được rồi, và với suy nghĩ đó cô quay người và rồi bước ra khỏi nơi này.

Ông bà Walsh tiếp tục mắng mỏ cô gái trẻ, và trong lúc này, một người nào đó đứng ở phía xa cùng với người hầu của anh ta đã thấy được cảnh tượng đó. Mái tóc bạch kim của anh ta sẫm màu hơn những đám mây trên bầu trời hôm nay.

"Có vẻ như các gia sư ngày nay rất tham lam nhỉ," người hầu nghểnh cổ lẩm bẩm.

"Gửi cho cô ấy thư mời thuê cô ta về," người đàn ông ra lệnh, và rồi anh ta bắt đầu đi theo hướng ngược lại.

"Hửm?!" Người hầu nhìn tới nhìn lui rồi nhanh chóng đi theo chủ nhân của mình. "Nhưng cô ấy đã tát ông Walsh và rất tham lam mà thưa ngài."

"Tất cả chúng ta đều tham lam, Alfie. Và tôi nghĩ cô ấy sẽ là người hoàn hảo dành cho gia đình chúng ta," môi của người đàn ông đó nhếch lên.

#Nhum