Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 71: Xin anh đừng khoe khoang nữa

"Hả????"

Tất cả mọi người ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Vương Đông Quân, vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ thần kinh.

Hạ Huy cố nén cười: "Vương Đông Quân, anh nói hai ngày nữa bọn họ sẽ trở lại khóc lóc cầu xin, anh điên rồi sao? Anh thật sự cho rằng mình vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng chắc?"

Vương Đông Quân giang hai tay, vẻ mặt cười thoải mái: "Ai biết được, chờ xem thôi."

Hạ Điệp chắp tay với Vương Đông Quân, làm tư thế kính nể: "Đồ rác rưởi họ Vương. Hạ Điệp tôi cầu xin anh đừng có mà khoe khoang nữa. Tranh thủ thời gian thu hồi thần thông của mình đi. Tôi phục anh rồi đấy."

Thấy thế, những nhân viên từ chức vây quanh anh cũng cũng nhao nhao bắt chước theo: "Người khác khoe khoang chúng ta chỉ cho là đồ ngu, anh khoe khoang quả thật không coi chúng tôi là người mà. Quả nhiên là chồng của Hạ Niệm Chân, thật lợi hại."

"Ha ha. Thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tên nhóc không tự biết mình như vậy, chẳng trách từ trước đến nay Hạ Niệm Chân chưa từng đưa anh ta đến công ty. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao rồi."

"Tôi, Trần Dư, dù chết đói ở bên ngoài, hay nhảy xuống từ trên ký túc xá cũng sẽ không bao giờ quay lại làm việc nữa. Tạm biệt nhé."

Đám người cười nhạo và chế giễu rồi đi xuống tầng.

Từ đầu đến cuối cơ bản là đều không có nghe bất kỳ lời nói nào của Vương Đông Quân vào tai cả.

Đối mặt với chuyện này, trên khuôn mặt của Vương Đông Quân không có một tia sóng nào.

Kỳ thật anh đã sớm biết được Hạ Huy sẽ không dễ dàng dừng lại khi có được hai mươi tỷ, còn sẽ có những động thái tiếp theo.

Chỉ là làm mọi việc đến mức tuyệt tình như vậy, khiến Vương Đông Quân có chút không ngờ tới.

Xem ra, tên Hạ Huy này cũng không ngu ngốc như trong tưởng tượng của anh.

Đương nhiên, từ góc độ của Vương Đông Quân, cho dù đám người Hạ Huy tung hoành như thế nào, kết cục của hai ngày sau cũng không thay đổi được gì ca.

Dù sao, ở màn thỏa thuận đánh cược cờ bạc này, chỉ có Vương Đông Quân là chủ ngân hàng mới có thể kiểm soát các nhà cái.

Lúc này, cảm xúc những người còn lại trong văn phòng đều rất chán nản.

Có một vài nhân viên không thể kìm được đã khóc lên.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến khiến bọn họ không thể chấp nhận được.

Còn nhớ, lời thề cùng nhau khiến cho công ty là ăn lớn mạng khi bọn họ ở cùng một chỗ nâng cốc chúc mừng, đã hoàn toàn hóa thành bọt nước.

Hạ Niệm Chân nhìn theo cửa sổ, thấy Hạ Huy đang ở dưới lầu mang theo rất nhiều nhân viên rời khỏi từ cửa lớn ở sân ngoài công ty.

Những giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kiềm chế đã lâu cuối cùng không không thể kiểm soát được.

Ân tình mỏng lạnh.

Không gì hơn cái này

“Chị Niệm Chân, chị đừng khóc, không phải còn chúng tôi đây sao?” Triệu Sương lên tiếng khuyên nhủ.

Hồng Phúc nắm chặt tay thành nắm đấm nói: "Chị Niệm Chân, cho dù xảy ra chuyện gì nữa, chúng tôi đều là chỗ dựa vững chắc nhất của chị."

“Đúng vậy đó, chị Niệm Chân. Mặc dù mấy người chúng tôi còn trẻ tuổi, không đủ kinh nghiệm và trình độ, nhưng nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp chị vượt qua giai đoạn khó khăn này." Vẻ mặt Lê Ngọc sôi sục chiến đấu.

Hạ Niệm Chân nhìn bảy người nhân viên này nín khóc mỉm cười: "Tôi có mọi người là nhân viên là tôi đã rất mãn nguyện rồi. Cảm ơn mọi người, cảm ơn."

Triệu Sương cười với đôi mắt đỏ hoe.

"Mọi người cứ đi làm việc đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người."

Triệu My và những người khác rời văn phòng.

"Haizz......"

Hạ Niệm Chân thở dài một hơi.

Hiện tại nguồn nguyên liệu đầu nguồn của công ty đã ngừng cung cấp, nhân viên của công ty đã nghỉ việc đến mức chỉ còn lại không mấy người, mà tiền trong tài khoản của công ty càng không đủ.

Lần thỏa thuận hiệp nghị này rõ ràng đã bị thua.

Tất nhiên, Hạ Niệm Chân cũng không cảm thấy hối hận.

Bởi vì đây là lần đầu tiên trong những năm này, cô đã có tâm lý muốn chống lại, muốn đấu tranh với từng người vì bản thân mình.

Nếu không, ngày hôm qua cô sẽ không đồng ý để Vương Đông Quân thỏa thuận hiệp nghị.

Chỉ tiếc, kết cục của lần chống đối này cũng tranh không được như ý.

“Vương Đông Quân, có phải anh cho rằng tôi rất vô dụng không?” Hạ Niệm Chân đột nhiên nhìn Vương Đông Quân hỏi.

Vương Đông Quân ngồi trở lại sô pha, rót cho mình một ly nước, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

"A."

Hạ Niệm Chân tự giễu cười: "Trong những năm qua, tôi vẫn luôn cho rằng mình đã làm việc rất chăm chỉ, rata xuất sắc, cho nên liều mạng biểu hiện, để mình làm thật tốt, không để mất lòng một người nào. Nhưng kết quả hôm nay anh cũng đã thấy rồi, vi phạm hợp đồng, tất cả nhân viên bạn bè đều xa lánh. Đây chẳng phải là dấu hiệu cho thấy tôi vô dụng hay sao? "

Nghe lời nói nghẹn ngào của Hạ Niệm Chân, Vương Đông Quân có chút đau lòng: "Đừng có suy nghĩ lung tung. Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn thấy sự xuất sắc của em. Hôm nay những người kia có thể phản bội em không phải vì em làm không tốt, mà là bởi vì bọn họ không xứng với sự nỗ lực của em mà thôi. Anh đã rồi, hai ngày sau bọn họ sẽ phải hối hận. Tất cả những gì em phải làm lúc đó là ghi nhớ những tủi hờn mà em đã nhận lấy, đừng tỏ ra thông cảm và chấp nhận bọn họ một lần nữa là được."

Hạ Niệm Chân chu miệng: "Đã lúc này rồi, đừng an ủi em như vậy nữa."

Vương Đông Quân đứng dậy, đi tới trước mặt Hạ Niệm Chân, đặt hai tay lên vai của cô.

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, từ tận đáy lòng nói: "Niệm Chân. Anh biết trong ba năm kết hôn, vì xuất thân, năng lực của anh đã khiến em thất vọng quá nhiều lần, còn để em bị chịu thiệt thòi quá nhiều. Nhưng anh muốn nói rằng, bây giờ anh đã khác rồi, dù cho sau này có như thế nào đi nữa thì xin em hãy tin tưởng người chồng hợp pháp này, cũng như anh cho tới bây giờ đều luôn luôn tin tưởng em vậy. Biết chưa nào? "

"Tôi……"

Hạ Niệm Chân cảm nhận được hơi thở của Vương Đông Quân, lại bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cảm giác thẹn thùng không thể nào giải thích được.

Thậm chí ngay cả nhịp tim dường như cũng đập nhanh một chút.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Làm thế nào mà tâm trạng của mình có thể bị ảnh hưởng vì những lời của tên chết tiệt này chứ?

Về phần Vương Đông Quân, đây cũng là lần đầu tiên anh dùng cách nói chuyện này để với nói chuyện Hạ Niệm Chân, hơn nữa còn là khoảng cách gần như vậy.

Nhìn thấy son bóng trên đôi môi của Hạ Niệm Chân.

Vương Đông Quân không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước miếng.

Nếu như mình hôn một cái sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?

Đột ngột.

Vậy mà anh lại có loại ý tưởng này.

Trọng điểm là, khi ý nghĩ này xuất hiện, càng không thể nào kìm nén được nữa.

Chết tiệt.

Liều hôn một cái vậy.

Nghĩ đến đây, Vương Đông Quân hơi cúi đầu xuống một chút, mím môi muốn hôn một cái.

Mắt nhìn thấy khoảng cách miệng của Hạ Niệm Chân chưa đầy mười cm.

Hạ Niệm Chân đột nhiên đẩy Vương Đông Quân ra, tức giận nói: "Vương Đông Quân. Đồ khốn nạn."

"Anh... anh cũng không làm gì cả mà."

Vương Đông Quân vội vàng giải thích.

"Hừ. Miệng lưỡi trơn tru."

Khuôn mặt Hạ Niệm Chân mặt vẫn trắng nhưng lỗ tai đã đỏ bừng.

Vương Đông Quân xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất cho rồi.

Hình tượng lương thiện duy trì trong suốt ba năm liền, chẳng lẽ liền muốn bị phá vỡ?

Bầu không khí khó xử kéo dài hơn nửa phút.

Hạ Niệm Chân mở miệng phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “Không nói chuyện với anh nữa, anh nói đúng, thời gian không đến giây cuối cùng, mọi thứ vẫn chưa rõ. Hạ Niệm Chân tôi muốn cổ vũ cho chính mình, không thể cứ như vậy bỏ cuộc được. Phải cố gắng hết sức. Cho dù cuối cùng có thật sự thua, tôi cũng sẽ tìm cách sắp xếp đường lui cho bả người bọn họ nữa, nhưng người nay tôi vẫn có thể lo liệu."

Vương Đông Quân chỉ vào chính mình: "Vậy anh làm cái gì?"

Hạ Niệm Chân liếc mắt một cái: "Tùy anh. Đừng gây thêm phiền là được. Ra ngoài đi."

"Được thôi."

Vương Đông Quân giang hai tay, đi ra khỏi văn phòng, thuận thế đóng cửa lại.

Đi ra ngoài, tìm nơi hẻo lánh.

Vương Đông Quân bấm một số điện thoại: "Mọi chuyện làm thế nào rồi?"

“Cậu Vương, mọi việc đã xong xuôi, hai ngày sau nhất định sẽ cho bọn họ một bất ngờ.” Bên kia truyền đến câu trả lời trầm ổn.

"Vất vả rồi."

Vương Đông Quân cúp điện thoại.

Khóe miệng giơ lên cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng trò hay cũng sắp bắt đầu rồi."