Mặt Hạ Niệm Chân tối sầm: "Sao lại có chuyện kỳ lạ thế được? Tổng giám đốc Triệu Ninh và các nhà cung ứng khác vừa mới ký lại hợp đồng mới với công ty chúng ta vào một tháng trước kia hợp đồng cũ hết hạn mà, tự dưng họ lại đổi ý là sao?"
Triệu Sương thở dài thườn thượt: "Em cũng đang bực bội chuyện này đây, các điều khoản trong bản hợp đồng chúng ta đưa ra cùng quá trình thanh toán sau khi giao hàng đều được xử lý rất suôn sẻ, chẳng hiểu sao họ lại đột ngột kéo nhau hủy hợp đồng gần như cùng lúc và không hề cho chúng ta cơ hội ngồi lại bàn bạc thương lượng. Đúng là làm ăn sống nhăn mà."
"Em nói cái gì? Bọn họ hủy cùng một lúc ư?" Hạ Niệm Chân nhíu mày hỏi.
"Đúng thế, sao vậy chị?"
Hạ Niệm Chân cau mày chặt hơn: "Xem ra đám người đó đã bàn với nhau cả rồi, tất cả đều muốn nhắm vào công ty chúng ta."
"Tại sao lại thế ạ?" Triệu Sương khó hiểu hỏi: "Chúng ta hợp tác với bên tổng giám đốc Triệu Ninh rất thuận lợi, đột ngột quay lưng lại với chúng ta thì họ được lợi gì?"
"Cái đó thì chị cũng không biết, nhưng dù họ nghĩ thế nào thì chị vẫn phải gọi điện hỏi cho rõ ràng." Hạ Niệm Chân lấy điện thoại di động ra tìm số: "Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Gọi liên tục mấy lần vẫn nghe báo là đầu dây bên kia đang bận.
Mặt Hạ Niệm Chân tối đi trông thấy: "Bọn họ kéo số điện thoại chị vào danh sách đen rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bấy giờ, Vương Đông Quân đang ngồi trên sô pha lên tiếng: "Anh nghĩ chưa chắc các nhà cung ứng nguyên vật liệu kia cố tình gây chuyện với em, có lẽ người nhằm vào em là một kẻ khác."
"Sao anh lại nghĩ thế?"
Vương Đông Quân đang định trả lời thì chợt có giọng nói quen thuộc vang lên: "Chậc chậc chậc. Tổng giám đốc Hạ Niệm Chân của chúng ta là người nổi tiếng hay gì mà khó gặp thế nhỉ?"
Hạ Huy đang tựa vào cửa phòng làm việc với điếu thuốc ngậm vắt vẻo trên môi, mặt người như dạ thú. Bên cạnh anh ta là Hạ Điệp trang điểm lộng lẫy cùng chiếc túi hàng hiệu mẫu mới nhất cô ta vừa tậu được, đứng đó cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Thấy họ xuất hiện, Hạ Niệm Chân nhíu mày: "Tại sao hai người lại đến đây?"
Hạ Huy bắt chéo hai tay sau lưng rồi sải bước vào phòng làm việc, anh ta nhìn trái nhìn phải rồi trả lời: "Tất nhiên là phải tới đây xem coi tình hình thế nào rồi, để ba ngày sau tôi còn đập hết cái văn phòng này ra sửa sang lại theo ý mình chứ, chắc chắn nó sẽ đẹp lắm đây."
"Anh đang muốn nói gì?"
Hạ Huy cười khinh bỉ: "Đến lúc nào rồi vẫn còn giả vờ bình tĩnh ở đây, có nhớ những điều hai đứa bọn bay đã đồng ý với bà nội không? Một khi thất bại trong buổi đấu thầu lần này thì Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân sẽ làm việc miễn phí cho nhà họ Từ. Tới lúc đó tôi sẽ là người thừa kế tài sản nhà họ Hạ và lời tôi nói sẽ có giá trị lớn nhất. Tôi muốn đập cái công ty này ra để sửa thành cửa hàng tiện lợi đấy được không?"
Nhìn thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy hống hách của Hạ Huy, Hạ Niệm Chân hừ lạnh đáp: "Ai nói với anh rằng chúng tôi chắc chắn sẽ thất bại trong buổi đấu thầu?"
Hạ Huy nhìn Hạ Điệp.
Hạ Điệp bèn bật cười lên: "Hạ Niệm Chân. Đừng bảo với tôi là chị đang tự tin mình có thể thành công giành được gói thầu này đấy nhá? Ôi buồn cười chết đi được ấy. Bản hợp đồng thỏa thuận đó chỉ còn đúng hai ngày, chị nghĩ cái công ty rách nát này có thể thắng ư? Tên Vương Đông Quân đó giúp được chị ư? Ảo tưởng hoang đường."
"Cô..." Hạ Niệm Chân tức đến nỗi suýt cắn nát môi nhưng cô không biết phải phản bác lại thế nào.
Suy cho cùng, đến bản thân cơ còn chẳng dám đặt niềm tin hay hy vọng vào bản hợp đồng thỏa thuận đó nữa là.
Nhưng Vương Đông Quân vẫn thoải mái và tự tin nói: "Ba mươi vẫn chưa phải là Tết mà, tất cả vẫn còn là một ẩn số và nhỡ đâu người hoàn thành được là chúng tôi thì sao? Người nào đó không sợ bị bản thân mình vả mặt bôm bốp, hai má sưng như khỉ đít đỏ hả?"
Vương Đông Quân lên tiếng khiến Hạ Huy lại sôi máu, ngọn lửa cứ dâng lên và cháy bừng bừng trong đầu anh ta.
Nếu anh ta đủ sức để đánh thì chắc bây giờ Vương Đông Quân đã bị đánh cho nhừ tử ngàn lẻ một lần rồi.
"Tôi biết anh Vương Đông Quân đây có rất nhiều mưu ma chước quỷ nên hôm nay tôi mới đến để chặn hết những điều bất ngờ có thể tìm tới với hai anh chị. 'Nhỡ' với cả 'đâu' gì ở đây, dù chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi tôi cũng phải dập cho bằng hết."
"Ồ thế à?" Trông Vương Đông Quân có vẻ khá là mong chờ: "Tôi cũng muốn rửa tai lắng nghe xem cậu ấm nhà họ Hạ định đập hết những tia hy vọng đó thế nào đây?"
Hạ Huy ngước đầu lên, hắng giọng: "Khụ khụ. Lúc này người nào đó vừa mới nhận được điện thoại từ phía đối tác cung ứng nguyên vật liệu đúng không, tất cả các hợp đồng đều bị hủy rồi chứ gì? Ha ha, không ngại nói cho hai người biết tôi chính là người đứng phía sau loạt sự cố đó. Người ta thường nói không bột chẳng gột nên hồ, cắt đứt tất cả các nguồn cung cấp nguyên vật liệu thì hai đứa bay có chạy đi mua vé số trúng giải độc đắc cũng chả làm gì được. Đống tiền đó chẳng giúp hai đứa bay sản xuất ra đống vật liệu xây dựng đó trong ba ngày."
Nghe thế, mặt Hạ Niệm Chân bỗng chốc tái nhợt: "Thì ra anh là người giở trò."
"Ừ tôi đấy, thì sao nào? Không phục thì cô lại đây cắn tôi đi." Hạ Huy cười đê tiện.
"Đồ đê tiện." Hạ Niệm Chân tức nghiến răng nghiến lợi.
Cô tưởng tối hôm qua Hạ Huy chạy tới đòi hai mươi mốt triệu là hành động trơ trẽn nhất trên đời rồi nhưng nào ngờ anh ta còn dùng cả những trò ma mãnh này. Anh ta đang muốn đẩy họ vào chỗ chết.
Hạ Huy giơ tay lên: "Đây là luật ngầm của những người làm kinh doanh, không có trơ trẽn nhất và chỉ có trơ trẽn hơn. Thật ra anh mày làm cũng đơn giản thôi, chỉ cần báo tình hình thực tế của công ty này với các nhà cung ứng là được. Người ta là dân làm ăn, là người có đầu óc nên thường phải cân nhắc lợi và hại để tránh rủi ro lớn nhất. Trong những thời khắc quan trọng thế này, tất nhiên họ phải chọn từ bỏ hợp tác với cô và chuyển sang ôm đùi tôi rồi. Một công đôi chuyện. Bây giờ cô hiểu chưa? Ha ha ha ha."
Hạ Niệm Chân ngồi trên ghế với đôi mắt dại ra.
Hạ Huy đã cắt đứt mạch máu của công ty, bây giờ thì cô chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi.
Hạ Huy và Hạ Điệp thấy cô thể hiện nỗi tuyệt vọng ra mặt bèn thích thú cười như điên.
Bao ngày nay, hai người họ luôn là kẻ bị vả mặt bôm bốp và bây giờ đã đến lúc đổi vị trí cho Hạ Niệm Chân.
Hả hê thật sự.
Triệu Sương đứng giữa căn phòng với vẻ uể oải.
Cô ấy có tình cảm với công ty này, thường khi công ty gặp phải vấn đề gì khó khăn thì Triệu Sương lại xông xáo đứng ra giúp đỡ. Cô ấy không cách nào hiểu nổi lý do khiến một người xuất sắc như Hạ Niệm Chân phải chịu đủ mọi tủi nhục ở nhà họ Hạ bao năm qua. Chẳng lẽ mắt của đám người phía trên mù hết rồi hả?
Cô thật lòng thấy uất ức thay chị Niệm Chân.
Bấy giờ, Vương Đông Quân chợt đứng dậy: "Nếu hai người chạy đến đây để khoe khoang và hoàn thành việc đó rồi thì tới lúc hai người ra về rồi đấy nhỉ? Công ty vợ tôi còn phải làm ăn buôn bán nữa nên hai người đừng ở đây làm trễ nải công việc của mọi người."
Hạ Huy nhếch môi cười lạnh:"Vương Đông Quân ơi là Vương Đông Quân. Ai nói với cậu là chúng tôi khoe khoang xong rồi đấy nhỉ? Đây chỉ mới là sự bắt đầu thôi. Lại còn tiếp tục làm ăn buôn bán nữa hả? Ha ha. Thế thì cũng phải có nhân viên chịu ở đây làm việc cho hai đứa bay mới được chứ."
"Anh lại muốn nói gì nữa?" Đồng tử Vương Đông Quân chợt co rụt lại.
"Hình như cậu vẫn chưa biết gì hả, hôm nay khi vừa đặt chân đến đây tôi đã gửi một bức thư điện tử đến cho tất cả các nhân viên của công ty này, nội dung cũng khá là đơn giản và dễ hiểu đó là kể lại toàn bộ hoàn cảnh trớ trêu cái nơi họ làm việc đang gặp phải. Và tôi còn tiện thể gửi thêm cái thông báo tuyển dụng của mình: Chỉ cần hôm nay mọi người nghỉ việc ở công ty này và nhảy sang công ty tôi phụ trách để nhận việc thì lương sẽ được tăng năm mươi phần trăm. Những người cứng đầu cứng cổ ở lại thì hai ngày sau khi công ty này về tay tôi sẽ bị đuổi việc ngay tức khắc. Hai người có thấy bất ngờ không?"
Hạ Huy liếʍ môi cười đểu giả.