Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 46

Nhìn xe ngựa được đưa vào Kính vương phủ, Đào Lý cáo biệt quản gia nhiệt tình của Kính vương phủ, xoay người đi vào hẻm nhỏ, nhìn thấy chủ tử đang chờ ăn hoành thánh trước một quầy bán nhỏ.

Thân vương một thân lụa là sang quý, không hề ăn nhập với quầy hoành thánh cũ nát, nhưng khí chất quanh thân hắn tương đối trầm ổn, cộng thêm bản thân không có bất kỳ vẻ mặt khó chịu nào, thoạt nhìn cũng rất thích hợp.

Nếu sau này là Vương gia lên ngôi Thái tử, dân chúng sẽ sống tốt hơn sao? Đào Lý nghĩ, dù gì cũng tốt hơn để Thái tử làm Hoàng đế.

"Vương gia, đã làm xong rồi." Đào Lý thấp giọng nói với Thẩm Thanh Cẩn.

Thẩm Thanh Cẩn gật gật đầu, lẳng lặng nhìn lão hán nấu hoành thánh.

Những chiếc hoành thánh nhỏ bồng bềnh trong nước súp, thìa lớn khuấy qua khuấy lại bên trong, điều khiển vị trí của những chiếc hoành thánh theo ý muốn.

Nếu hoành thánh là người trong cục, thân bất do kỷ*, vậy ai là người duy nhất khống chế chiếc thìa kia?

*Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.*

Thẩm Thanh Cẩn vẫn cho rằng người đó là mình, nhưng đủ loại chuyện xảy ra trong Trùng Dương Yến khiến hắn phát hiện, có lẽ hắn cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác.

Trong lúc chờ đợi, khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng người đang đi về phía này.

Người đó mặc một bộ váy màu xanh lam, điểm chút hồng trắng, đôi mắt trong veo, trên búi tóc cài trang sức màu bạc, nhu thuận khiến người ta yêu thích.

Là cô nương mà hắn từng gặp ở Thiên Âm Quan trước đây, chỉ là ngắn ngủi mấy ngày không gặp, sao lại búi tóc rồi, nếu toàn bộ tóc đều búi gọn lên, thì đã là người có gia đình.

"Phụ cận này, có nhà ai làm hỉ sự sao?''

Ở gần Kính vương phủ đều là quan to hiển quý, theo lý thuyết, nếu nhà ai có chuyện vui, hẳn là sẽ thông báo cho hắn một tiếng.

Đào Lý theo tầm mắt Thẩm Thanh Cẩn nhìn qua, phát hiện tiểu bạch hoa như đang bị tàn phá chèn ép trong gió.

"Hồi vương gia, Dương gia gần đây có hỉ sự, chính là cưới thê tử cho Dương công tử, thê tử là con gái Lưu thị.''

Dương gia?

Thẩm Thanh Cẩn cười lạnh một tiếng, thân thể Dương Đống kia, cưới vợ chỉ là vô duyên vô cớ làm chậm trễ cô nương nhà người ta, cho dù là cưới vợ, thân thể của hắn đã bị Liễu Ám Hoa xâm nhiễm, còn có thể làm tròn trách nhiệm của một trượng phu sao. Nhìn nữ tử kia đã đi tới trước mặt, Thẩm Thanh Cẩn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, phối hợp với dung nhan như ngọc của hắn, quả nhiên là mê hoặc lòng người.

Lưu Oánh Nhi đối diện với đôi mắt quen thuộc kia, hơi đỏ mặt, nàng ta không dám chắc đối phương có nhớ mình hay không.

Cũng may vị công tử không để cho nàng ta chờ lâu, chủ động tiến lên, cùng nhau trò chuyện.

Ánh nắng giữa trưa từ đầu ngõ chiếu vào, lại bị tường cao trái phải ngăn trở, chỉ để lại một đường thẳng đứng, rơi trên mặt đất, khiến người ta có thể thấy rõ bụi bặm trôi nổi trên không trung.

Bọn họ đứng ở trong tia nắng bụi bặm kia, nhìn nhau mà cười, thân mật nói chuyện, mập mờ lưu chuyển.

Một khắc kia động tâm, khiến người ta thật sự khó có thể cự tuyệt.

Chuyện cây cổ thụ của Thẩm Thanh Cẩn nở hoa, không ai biết, Khúc quý phi mấy ngày nay rất phiền não vì chuyện Thẩm Thanh Cẩn chọn phi.

Vì thế bà còn cố ý kéo Thẩm Ngọc Diệu đến, tâm sự sầu muộn.

"Sớm biết chuyện gặp phải Thái tử, đáng lẽ ta phải sớm thay nó quyết định. Bệ hạ mở miệng, hứa cho Lục công chúa có thể ở lại trong cung thêm vài năm, lần này Trịnh gia để mắt tới nữ nhi Dương gia và Thạch gia, những tiểu thư trong kinh thành có thân phận tương đối cao gần như đều bị người Trịnh gia mời qua hết.''

Không riêng gì thiếu nữ đang trong độ tuổi kết hôn, còn có những công tử nhà giàu, cũng từng được người Trịnh gia tiếp xúc qua.

Trịnh gia vốn là dựa vào quan hệ thông gia mà leo lên, còn đang loạn thế, lúc đặt bậy bảo vật lung tung ngờ đâu trúng ngay tiên đế, lúc này mới một bước lên mây thành thế gia mạnh nhất.

Nếu như ở tiền triều, Trịnh gia nhiều nhất cũng coi như là một ngoại thích nổi danh.

Hiện tại Hoàng đế bất mãn với Thái tử, thượng thư Trịnh gia cũng không còn nữa, chờ Trịnh Trạch ngừng thở, không chắc Trịnh gia có thể chịu được áp lực to lớn từ Hoàng đế.

Giống như loại đại gia tộc này, lúc hưng thịnh thì người ngựa nhộn nhịp, lợi ích đan xen, khi thất bại cũng nhanh, trong nháy mắt có thể biến thành chốn tiêu điều.

"Không phải lúc trước nói là chọn Dương Khả Khanh sao?''

Ký ức của Thẩm Ngọc Diệu bị lời của Khúc Quý Phi đánh thức, sau đó chính là lời của Thạch Thải Văn, đường muội nàng ấy cho rằng Dương Khả Khanh sẽ gả cho Thẩm Thanh Cẩn, cho nên cũng tính toán bước chân vào Thân vương phủ.

"Chỉ là có tiếp xúc, một nhà gái trăm nhà cầu, vẫn chưa nắm chắc được gì." Khúc quý phi quả thật có chút vừa ý Dương Khả Khanh, nhưng chuyện Dương thượng thư này, có một cái không tốt đó là phạm tội lớn không bị tịch thu nhà cửa thì cũng bị xử tử.

Dương Khả Khanh là con gái trưởng của Dương Thành Nghiệp, nhất định sẽ bị liên lụy.

Nếu Dương Thành Nghiệp thật lòng yêu thương nữ nhi, chắc chắn sẽ gả nữ nhi ra ngoài trước khi bệ hạ định tội.

"Tam Hoàng huynh đã là người tốt nhất Dương gia có thể tìm được, nếu để Dương Khả Khanh gả vào Trịnh gia, chẳng phải ông ta vẫn sẽ lang thang trong vòng vây tịch thu gia tộc sao?" Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy Khúc quý phi có thể yên tâm, chỉ cần mắt đám người Dương gia đủ dài, liền biết nên chọn như thế nào.

Nhưng Khúc quý phi vẫn không yên tâm.

"Ngọc Dương, con và Dương Khả Khanh kia tuổi tác tương đương, hay là con thay mẫu phi đi tìm hiểu xem rốt cuộc là nàng ta có suy nghĩ gì đi?"

"Hả?" Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy Khúc quý phi đang làm khó nàng: "Mẫu phi, cho dù Dương Khả Khanh kia nhìn trúng Tam Hoàng huynh, hôn nhân đại sự cũng không phải chuyện nàng ta nói là được."

Nói trắng ra chính là Thẩm Ngọc Diệu không muốn đi, nàng cũng không muốn vô cớ làm bà mối cho Thẩm Thanh Cẩn.

"Ai nha, con đi hỏi một chút cũng có mất miếng da nào đâu, mấy ngày nay ngày nào con cũng nhốt mình trong cung, nhàm chán đến nỗi phải cầm sách sử lên đọc, sử sách khô khan tẻ nhạt con còn đọc được, cho con ra ngoài tìm người chơi, con lại không muốn.''

Khúc quý phi liếc mắt nhìn ra nữ nhi muốn lười biếng, không chút lưu tình vạch trần, hơn nữa đốc thúc Thẩm Ngọc Diệu ra trận.

Thẩm Ngọc Diệu không muốn, nhưng Khúc quý phi lại bày tư thế nếu hôm nay Thẩm Ngọc Diệu không đi, thì đừng mong có thể đọc sách trong yên tĩnh.

"Được rồi, mẫu phi, nhưng chúng ta phải nói rõ rước, dù kết quả có như thế nào, thì cũng không thể trách nữ nhi.''

Thẩm Ngọc Diệu cũng không muốn bản thân cố hết sức cuối cùng lại thành công cốc.

"Ta trách con làm cái gì, muốn đi thì mau đi đi." Khúc quý phi đã không đợi nổ nữa rồi: "Hôm qua ta đã lấy danh nghĩa của con, gửi bái thϊếp cho Dương phủ, con cứ trực tiếp cầm thϊếp tới cửa là được.''

Mẹ ruột à, nhìn thái độ quyết đoán tiền trảm hậu tấu này, tuyệt đối là mẹ ruột của con, không thể nghi ngờ gì nữa.

Thẩm Ngọc Diệu nga một tiếng, xoay người trở về thay xiêm y nhẹ nhàng, chuẩn bị xuất cung.

Lúc khởi hành đã gần trưa, Thẩm Ngọc Diệu thực sự không muốn tới ăn trưa, nhưng Khúc phi nhất quyết yêu cầu nàng rời đi nhanh, có lẽ là sợ trời đã xế chiều nàng lại lấy cớ đã muộn nên không đi được.

Thẩm Ngọc Diệu đối với chuyện này rất đau lòng, mẹ ruột từ khi nào lại trở nên thông minh như vậy, cũng không dễ lừa gạt như trước nữa.

Cuối cùng lúc Thẩm Ngọc Diệu xuất cung, lôi Lục công chúa không tình nguyện đi cùng.

Thẩm Mân Nguyệt ngồi đối diện Thẩm Ngọc Diệu, cảm thấy cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc.

"Ngày nào cũng ở trong cung buồn bực đến phát hoảng, chúng ta đều nhàm chán bắt đầu đọc lịch sử, đi ra ngoài chơi một chút hít thở không khí trong lành, tâm tình còn có thể tốt hơn một chút, Lục tỷ tỷ nói đúng không?''

Thẩm Mân Nguyệt rất muốn lắc đầu, nàng không hề thấy nhàm chán chút nào, ngay cả đọc sử sách cũng là bị ép, nhưng nàng không dám trực tiếp nói với Thẩm Ngọc Diệu, chỉ có thể gật đầu: "Muội nói đúng."

"Ta biết Lục tỷ hiểu ta nhất mà, hôm nay muốn tới Dương gia, cùng Dương gia đại tiểu thư Dương Khả Khanh tán gẫu một chút, ta còn kém Dương Khả Khanh hai tuổi, lúc trước chưa từng nói chuyện với nhau, hình như Lục tỷ và Dương Khả Khanh cũng có vài phần giao tình nhỉ.''

"Nói giao tình thì chưa đến, cùng lắm chỉ là gật đầu xã giao, nữ nhi xuất sắc của Dương gia chỉ có một mình Dương Khả Khanh. Mỗi lần trong cung có yến tiệc, nàng ta đều sẽ tới.''

Thẩm Mân Nguyệt nghe Thẩm Ngọc Diệu đưa ra một địa chỉ cụ thể, sau khi biết Thẩm Ngọc Diệu không có ý định lừa mình mới hơi buông lỏng cảnh giác.

Đúng vậy, Thẩm Ngọc Diệu xách người lên xe ngựa, lại không nói cho Thẩm Mân Nguyệt biết, các nàng muốn đến nơi nào.

"Dương Khả Khanh kia là người như thế nào vậy? Nàng ta có thích hợp làm tam tẩu của ta không?"

Thẩm Ngọc Diệu nâng cằm, nghiêm túc nhìn Thẩm Mân Nguyệt, chờ Lục tỷ giải đáp cho nàng, Thẩm Mân Nguyệt thì đột nhiên lộ ra khuôn mặt khϊếp sợ.

"Khúc quý phi muốn Dương Khả Khanh làm chính phi của Tam Hoàng huynh sao?"

Thẩm Mân Nguyệt không hiểu, hiện tại Hoàng đế muốn xuống tay với Dương gia xưa nay đều đi theo Thái tử, một lòng phục vụ Thái tử, các vây cánh của Thái tử, nếu thật sự bị thanh lý, thứ nhất là Trịnh gia, thứ hai chính là Dương gia.

Vào thời khắc mấu chốt, bà thay vì đứng nhìn ngọn lửa từ phía bên kia thì lại chủ động bước vào vòng xoáy, Khúc phi định hãm hại con trai mình sao?

Dù sao với tính cách của Thẩm Mân Nguyệt, tuyệt đối sẽ chạy được bao xa liền chạy, không muốn dính chút phiền toái nào.

Cho nên mới nói, Lục tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhát gan một chút.

"Người ta thường nói phú quý hiểm trung cầu, muốn có được thứ gì thì phải mạo hiểm để có được nó. Cho dù lần này Dương gia gặp nạn, thì cũng là lạc đà gầy hơn ngựa, sau này muốn khởi phục, chỉ cần thời gian một thế hệ.''

Mười mấy năm là có thể bồi dưỡng ra được người kế nhiệm tiếp theo, thậm chí không cần mười mấy năm, nếu Dương Đống không bị phế, Dương Thành Nghiệp vừa xảy ra chuyện, Dương gia liền có người đứng đầu.

Đáng tiếc Dương Đống bị phế, bên cạnh Dương gia lại chọn người thừa kế thích hợp, ít nhất cũng phải dùng vài năm, chờ dốc hết lực lượng gia tộc đẩy người nọ lên ngôi, lại mất vài năm nữa.

Thẩm Ngọc Diệu đối với thế gia kia coi như cũng hiểu rõ, nàng đọc được rất nhiều từ lịch sử.

Lịch sử tiền triều và lịch sử của triều đại, quả thực chính là ghi chép của đại thế gia hô mưa gọi gió, có một khoảng thời gian, danh tiếng của thế gia còn vượt xa hoàng thất.

Năng lực tập trung quyền lực của hoàng thất còn chưa đủ cao, chế độ triều đình còn chưa phát triển đến trạng thái hoàn thiện nhất, đây là nhược điểm.

Cũng may sau khi Đại Trang kiến quốc, vẫn tận lực hoàn thiện các loại hệ thống chính trị, hiện tại, loại chế độ này đã có thể từng bước áp chế lực lượng của thế gia, thậm chí còn bắt đầu phản chế.

Nếu Thẩm Sùng thật sự là loại Hoàng đế muốn lưu danh sử sách, vậy ông chắc chắn sẽ xuống tay với Dương gia.

Đám người Khúc quý phi sở dĩ còn có lòng tin đối với hai nhà Trịnh Dương như vậy, là bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng khi một thế gia bị lật đổ, ít nhất là chưa từng nhìn thấy qua, hoàng quyền tiêu diệt một thế gia.

''Phú quý hiểm trung cầu, vậy có nghĩa là kiếm tiền phải bỏ mạng mới tiêu được ư. Phụ hoàng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu." Thẩm Mân Nguyệt không có nhiều kiến thức như Thẩm Ngọc Diệu, nhưng nàng ấy hiểu Thẩm Sùng.

Chỉ cần hiểu rõ về người cha Thẩm Sùng này, Thẩm Mân Nguyệt đã biết, Dương gia không dễ dàng xoay người như vậy, thậm chí Thái tử có thể sẽ bị đánh vào địa phủ.

Tựa như Thái tử trong sử sách Thẩm Ngọc Diệu cho nàng xem lúc trước, không có cơ hội xoay người.

Hoàng quyền đấu đá là phải chết người, hiện tại người chết chỉ có vài người, chắc chắn là cơn bão chính còn ở phía sau.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã chạy ra khỏi tường cung, đi lên đường lớn, có thể nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lui tới của người khác lăn qua.

"Chúng ta đυ.ng phải các quan viên về nhà ăn cơm trưa rồi." Thẩm Ngọc Diệu vén rèm xe nhìn ra ngoài, xe ngựa từ nhà này đến nhà khác, chạy chậm rãi có trật tự trên đường lớn.

"Nghe nói thám hoa năm nay cực kỳ xinh đẹp, thật muốn nhìn một cái a.''

Thẩm Mân Nguyệt hiếm thấy cùng ý kiến với Thẩm Ngọc Diệu, đó chính là đều muốn xem xét tình huống bên ngoài.

Thám hoa là nam nhân mà, Thẩm Ngọc Diệu biết chứ, đầu năm nay muốn nữ giả nam trang thi cử là không có khả năng, bởi vì quan viên khoa cử khi điều tra thí sinh gian lận, yêu cầu thí sinh phải cởi sạch.

Trước đó có thí sinh viết đáp án lên người, nên lần này mới phải xét kỹ toàn thân.

Nhưng dùng từ xinh đẹp để hình dung nam nhân, bộ dáng đó là như thế nào?

Thẩm Ngọc Diệu nhớ tới minh tinh thần tượng từng thấy lúc ở hiện đại, chẳng lẽ là loại nam nhân dáng người tương đối nhỏ nhắn như nữ nhân?

Nghĩ đến nam sinh tinh xảo cao chừng một mét sáu, lại nhìn Thẩm Mân Nguyệt bên cạnh mới mười lắm mà chiều cao đã có xu thế đột phá vượt mét bảy, Thẩm Ngọc Diệu có chút hứng thú.

"Lục tỷ, có muốn đi xem không?''

"Xem?"

"Đúng vậy, quan viên mới thi đậu đều nhậm chức ở Hàn Lâm viện, chờ đợi bổ nhiệm, phỏng chừng phải đến năm sau mới quyết định là ra ngoài làm quan hay là ở lại giữ một chức vụ nào đó trong kinh thành. Quan viên Hàn Lâm viện phải biên soạn sách văn, bình thường đều là người ra về muộn nhất, hoặc là, buổi trưa không về nhà.''

Nói trắng ra, chính là gà trống vừa mới tiến vào quan trường sẽ bị cấp trên áp chế một đoạn thời gian, đoạn thời gian này nói một cách hoa mỹ thì là khoảng thời gian mài giũa tính tình người trẻ tuổi.

Đều là thiên chi kiêu tử được chọn lọc từ mấy vạn học sinh, thậm chí còn từng cưỡi ngựa cài trâm hoa, được vạn người theo đuổi, người trẻ tuổi khẳng định tâm khí rất cao, phi thường kiêu ngạo, loại tâm tính này trực tiếp tiến vào quan trường là đại kỵ, bọn họ sẽ cảm thấy mình không gì không làm được, vì thế mặc kệ sự tình lớn nhỏ cũng cứ nhận lấy mà làm.

Quả thật cần phải mài giũa tính tình, vì thế lão quan viên Hàn Lâm viện mặc định đem công việc khổ nhất mệt mỏi rườm rà nhất giao cho những người trẻ tuổi ở lại Hàn Lâm viện trong một thời gian ngắn.

Điều này dẫn đến, lương thấp việc nhiều.

Xong việc được nghỉ trưa có thể rời cung thành về nhà. Bởi vì phẩm cấp không đủ, nhà ở cũng không thể đi thuê gần cung thành, sau khi tan tầm phải đi đường thật xa về nhà, về đến nhà ăn không được mấy miếng cơm liền phải trở lại làm việc.

Cho nên thanh niên Hàn Lâm viện, đại đa số đều không về nhà ăn cơm.

Các nàng có thể vào xem các tiểu quan Hàn Lâm viện.

Ánh mắt Thẩm Mân Nguyệt khẽ động, trái tim cũng động.

Nàng ấy không có ý gì khác, chỉ là tò mò một nam nhân có bộ dáng như nào, mới có thể được những người khác khen ngợi là xinh đẹp, lúc trước trạng nguyên du ngoạn đường phố, nàng ấy liền muốn đi xem thám hoa, kết quả Thục phi nói thân là công chúa phải rụt rè, canh giữ không cho nàng ấy xuất cung.

Kỳ thật nếu không phải lần này Thẩm Ngọc Diệu tự mình đi tìm người, Thục phi cũng vẫn sẽ không cho Thẩm Mân Nguyệt tùy ý đi ra ngoài chơi.

Thục phi quản lý rất nghiêm ngặt.

Nhưng đại đa số mọi người đều có tâm lý phản nghịch, ngươi càng kỷ luật ta như nào, ta càng phải đối nghịch như thế.

"Nhưng mà không tốt lắm đâu, chúng ta dù sao cũng là công chúa chưa xuất giá.''

"Cái gì mà tốt với không tốt, chỉ là đứng ở xa liếc mắt một cái, hắn cũng chẳng mất miếng thịt nào, chúng ta lại càng không thùa miếng nào. Nhưng mà Lục tỷ này, nếu tỷ hoàn thành được mong muốn thì phải đồng ý giúp muội một chuyện đó nha."

Thẩm Ngọc Diệu trước đó đã tuyên bố, muốn nàng hỗ trợ là phải trả giá đắt.

Thẩm Mân Nguyệt lần này càng động tâm: "Không thể quá đáng."

Việc bình thường có thể tùy tiện giúp, nhưng vượt quá phạm vi năng lực của nàng, vậy xin thứ lỗi ta đây bất lực.

Thẩm Ngọc Diệu nặng nề gật đầu: "Một lời là định, đập tay xin thề.''

Nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Ngọc Diệu, Thẩm Mân Nguyệt gật gật đầu, dùng sức vỗ lên.

"Chát.''

"Á, đau."

Thẩm Mân Nguyệt cảm giác như mình vừa đập vào một tảng đá, bàn tay đau đến tê dại, nhìn lòng bàn tay mình đã đỏ lên, lại nhìn đôi tay bình thường của Thẩm Ngọc Diệu, còn có phần đẹp mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Khí lực của ta hơi lớn một chút, xin lỗi Lục tỷ nha.''

Thẩm Ngọc Diệu vô tội xin lỗi, Thẩm Mân Nguyệt cảm thấy có thể là bản thân mình tương đối yếu ớt, lắc lắc tay: "Không sao không sao, chúng ta xuống xe ở chỗ này sao?"

"Không được, sẽ ảnh hưởng đến những người khác, tìm một con hẻm nhỏ phía trước dừng lại một chút."

Bãi đậu xe trên đường lớn rất dễ gây ùn tắc giao thông, Thẩm Ngọc Diệu dặn dò người đánh xe đi vào ngõ nhỏ.

Nếu như chỉ là một chiếc xe ngựa đi vào trong ngõ nhỏ thì không vấn đề gì, mấu chốt là hai vị công chúa xuất hành, khẳng định không chỉ có một người đi theo, vì an toàn cũng có mười người, một đống người đột nhiên đường đẹp không đi, rẽ vào ngõ nhỏ, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.

Cũng may quan viên trong xe đi qua đều vội vã về nhà ăn cơm, không ai rảnh rỗi dừng lại quan sát cả.

Ngoại trừ Đinh Nguyên.

Lại nói đến Đinh Nguyên, hiện tại tính cách của hắn ta, rất phù hợp làm một nam phượng hoàng.

Rõ ràng là gà rừng, lại bay lên cành cây bám vào Phượng Hoàng, sau khi ăn cơm mềm của phượng hoàng vẫn không biết đủ, cho rằng thực lực bản thân ưu tú, muốn tiếp tục không từ thủ đoạn bò lên trên.

Con rể cổ đại có thể là con đường phù hợp nhất với hắn ta.

Nhưng hắn ta cố tình lại là một người đọc sách, còn là một người đọc sách đọc có thành tích nhất định.

Hắn ta muốn vinh hoa phú quý, nhưng hắn ta còn muốn thể diện hơn nữa.

Vì thế sau khi nhận lời xong hắn ta lại từ chối kết thông gia với Thạch gia.

Khi hắn ta muốn mặt mũi, không thể làm rể, vậy muốn leo lên trên cũng chỉ còn lại có một con đường, cưới một quý nữ địa vị đủ cao, nữ nhi Thạch gia vốn rất tốt, coi như là từ đích nữ đổi thành chất nữ, thì cũng là một sự tồn tại mà hàn môn tầm thường trèo không nổi.

Nhưng hắn ta tình cờ biết được sự tồn tại của đại tiểu thư Dương gia, thậm chí vị đại tiểu thư kia đến nay vẫn chưa thành thân, hắn là trạng nguyên khoa mới, chẳng lẽ không có tư cách tranh giành sao?

Vì thế Đinh Nguyên ném vừng đi nhặt dưa hấu.

Kết quả dưa hấu rơi vào trong ngực, lại là một đống rơm hỏng.

Điều này cũng làm Đinh Nguyên nóng nảy, hắn ta không muốn để mấy cọng rơm xấu xí ảnh hưởng đến mình, nhưng muốn quay đầu nào có dễ như vậy, Thạch gia nhị tiểu thư kia thật sự quá điêu ngoa tùy hứng, Đinh Nguyên chưa từng thấy quý nữ nào không nói lý lẽ như vậy, một lời không hợp liền động thủ, hung hãn như thế, may mắn lúc trước hắn ta không cùng Thạch gia định ra hôn sự.

Tuy rằng Thạch Thải Văn không chỉ một lần nói với Đinh Nguyên, sở dĩ nàng đánh Đinh Nguyên là bởi vì Đinh Nguyên di tình biệt luyến, cô phụ đường muội của nàng, nhưng Đinh Nguyên vẫn kiên định cho rằng, Thạch Thải Văn thích hắn ta, yêu mà không có được mới động thủ với hắn ta.

Cái gì đường muội, cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Đinh Nguyên đối với việc này phi thường tự tin, cho nên mới có thể đại phát từ bi buông tha cho việc Thạch Thải Văn động thủ với mình, nếu hắn ta thật sự truy cứu, cho dù là đích nữ Thạch gia, đánh mệnh quan triều đình, chuyện cũng không nhỏ đâu.

Đinh Nguyên cho rằng mình thật sự là một người tốt bụng.

Hiện tại chính là người tốt có báo ứng tốt, ông trời vẫn đứng về phía hắn ta.

Thanh danh Dương Khả Khanh bị tổn hại, không đủ tư cách làm phu nhân của Đinh Nguyên hắn ta, hiện tại để cho hắn ta gặp được công chúa, nếu hắn ta có thể làm con rể của Hoàng đế, về sau con đường làm quan không phải thuận buồm xuôi gió sao?

Đầu óc Đinh Nguyên vẫn dùng rất tốt, hắn ta vừa nhìn bố trí xuất hành kia, còn có cung nhân đi theo, liền biết trong xe ngựa kia tất nhiên không phải là người vô danh. Nguyên nhân chính khiến hắn ta phát hiện ra người bên trong là công chúa, là vì hắn ta nhìn thấy.

Nhìn thấy một góc rèm xe bị gió thổi bay, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp.

Thẩm Ngọc Diệu cùng Thẩm Mân Nguyệt lẳng lặng chờ, trong lúc chờ đợi, Thẩm Ngọc Diệu phát hiện có một chiếc xe ngựa đi được nửa đường, lại quay đầu trở về trong cung thành.

Chiếc xe ngựa có bề ngoài không mấy ấn tượng, chủ nhân không phải là quan lớn, chỉ là không biết vì sao lại lộn ngược trở về.

Chẳng lẽ là quên đồ ở trong cung, đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Thẩm Ngọc Diệu, thoáng xuất hiện liền bị vứt ra sau đầu.

Các quan viên về háo hức về nhà, tốc độ rời đi đều rất nhanh, không bao lâu sau, đường xá trở nên yên tĩnh.

"Đi vào xem một chút."

Thẩm Ngọc Diệu vén rèm lên, một bước nhảy nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, nàng xoay người hướng Thẩm Mân Nguyệt vươn tay.

Thẩm Mân Nguyệt do dự một chút, sau đó rất nhanh liền đặt tay lên tay Thẩm Ngọc Diệu.

"Lần đầu tiên ta dám làm loại chuyện không hợp quy củ này, muội ngàn vạn lần đừng làm bại lộ thân phận của ta đấy.''

Không nghĩ tới Thẩm Mân Nguyệt còn có gánh nặng thần tượng, Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu, tỏ vẻ nàng hiểu.

Hai người cùng đi vào trong cung thành vừa mới đi ra, nhưng các nàng không đi cùng một con đường với các quan viên, đây cũng là lần đầu tiên họ đến đây.

"Ta không biết mỗi ngày trên đường quan viên nhìn thấy cảnh tượng gì, cũng không biết buổi trưa bọn họ có về nhà ăn cơm, có một số quan viên sẽ ở lại, Ngọc Dương, muội biết nhiều thật đấy.''

Đi trên đường tiến vào cung thành, Thẩm Mân Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Cung thành là nhà của công chúa, nhưng nàng lại chưa từng đi qua từng mảnh đất trong nhà, nàng thậm chí cũng không biết hằng ngày có những ai ra vào ngôi nhà này.

"Nhìn nhiều một chút là biết, con đường này thật rộng rãi a." Thẩm Ngọc Diệu thậm chí có thể tưởng tượng được, cảnh mọi người đạp xe đi làm.

Xe đạp chắc là tương đối dễ chế tác, những quan viên kia quanh năm phục án công tác, đi làm còn ngồi xe ngựa ngồi kiệu, không bằng đạp xe đạp, cường thân kiện thể.

"Đúng vậy, cảm giác có thể chứa được cả tám con ngựa lớn đi cùng, muội có biết đường đến Hàn Lâm viện đi như thế nào không?''

Đến trước cửa cung, đã có thể nhìn thấy thủ vệ cấm quân, Thẩm Mân Nguyệt đột nhiên hỏi Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Ngọc Diệu lắc đầu, nàng cũng chưa từng tới, bản đồ trong hoàng cung lại không quá chi tiết, nàng chỉ mơ hồ nhỡ rõ vị trí đại khái.

Nhưng không sao, nàng có thể tìm người dẫn đường mà.

Thẩm Ngọc Diệu nhắm một trong hai cấm vệ vẫy vẫy tay: "Di huynh!"

Bởi vì Thẩm Ngọc Diệu và Thẩm Mân Nguyệt đều không mặc cung trang, một thủ vệ khác hoàn toàn không nhận ra thân phận của các nàng, còn đang nghi hoặc từ lúc nào mà Nguyên thống lĩnh lại có biểu muội xinh đẹp như vậy.

Nguyên Thạch Lục thấy Thẩm Ngọc Diệu, mặt mũi xanh mét.

Hắn, một người chưởng quản thủ vệ cửa cung, dưới tay có mấy ngàn thống lĩnh cấm vệ quân, làm thế nào mà từng bước từ ban đêm trông coi cửa cung, lưu lạc đến làm hộ vệ cho công chúa, rồi lại đến nỗi thành người đứng canh giữ cửa cung thành ban ngày, không phải tất cả đều nhờ vị tiểu biểu muội kia của hắn, Ngọc Dương công chúa ban tặng hay sao?

Nhìn thấy Ngọc Dương công chúa, cả người hắn hoàn toàn tê dại, luôn cảm thấy có hố lớn đang trực chờ ở phía trước,

Nhưng công chúa gọi hắn, chính là mệnh lệnh, hắn há dám không theo mệnh, chỉ có thể lê bước đi tới, khuôn mặt lạnh lùng hành lễ với Thẩm Ngọc Diệu.

"Thần, bái kiến Ngọc Dương công chúa.''

Bởi vì khoảng cách Thẩm Ngọc Diệu đứng tương đối xa, thêm nữa lúc gặp Nguyên Thạch Lục bị che bởi góc khuất, cho nên các cấm vệ trực thủ khác không có nhìn thấy một màn hành lễ của Nguyên Thạch Lục.

"Miễn lễ, không ngờ lại gặp được Di huynh ở chỗ này, đúng là có duyên ghê." Thẩm Ngọc Diệu cảm thán từ tận đáy lòng.

Thẩm Mân Nguyệt thì ngẩng đầu đánh giá Nguyên Thạch Lục, ánh mắt có chút kỳ quái.

Cũng may tất cả lực chú ý của Nguyên Thạch Lục đều đặt ở trên người Thẩm Ngọc Diệu, không phát hiện vẻ mặt kỳ quái mang theo bi thương của Thẩm Mân Nguyệt.

"Công chúa, thuộc hạ thật sự là không muốn nhận phần duyên phận này.''

"Ha ha ha, di huynh nói chuyện thật đúng là hài hước dí dỏm, tính tình di huynh sáng sủa lạc quan, thật khiến người ta hâm mộ. Ta cùng tỷ tỷ muốn đến Hàn Lâm viện trong cung thành xem một chút, có thể mời di huynh dẫn đường hay không?"

Chức vị không tụt xuống, nhưng công việc phụ trách lại càng ngày càng bị gạt ra ngoài lề, còn có tâm tư nói mấy lời kháng cự với Thẩm Ngọc Diệu, có thể thấy được Nguyên Thạch Lục thật sự không hề sốt ruột.

Không phải tính tình lạc quan thì là cái gì, nếu đổi thành người khác, phỏng chừng đã sớm tự kỷ rồi.

Nguyên Thạch Lục nghe Thẩm Ngọc Diệu nói tới tỷ tỷ, hắn liền biết nữ tử đứng phía sau Thẩm Ngọc Diệu là ai, tầm tuổi này chỉ có Lục công chúa thôi.

"Thần bái kiến Lục công chúa, Lục công chúa, cung thành là nơi các đại thần hàng ngày xử lý quốc sự, trong Hàn Lâm viện còn có không ít văn thư ghi lại những việc quan trọng trong triều, không thể tùy ý lui tới.''

Nguyên Thạch Lục đặt hy vọng Thẩm Mân Nguyệt có thể hiểu rõ lý lẽ, không nên tùy hứng như Thẩm Ngọc Diệu.

Loại địa phương như Hàn Lâm viện, hắn thân là thống lĩnh cấm quân cũng không thể tùy tiện tiến vào được.

"Nguyên thống lĩnh, ta cùng muội muội chỉ muốn đi xem một chút, cam đoan sẽ không đυ.ng vào bất cứ thứ gì, cũng sẽ không nhìn nhiều, càng sẽ không mang đồ vật bên trong ra ngoài, hoặc là tiết lộ với người khác chúng ta thấy được gì trong đó.''

Sự thật khiến Nguyên Thạch Lục thất vọng, Thẩm Mân Nguyệt đã bị Thẩm Ngọc Diệu dạy hư.

Cái gì mà hiểu lòng người, nàng muốn đi đâu thì đi, hoàng cung chính là nhà của nàng, nàng cứ muốn đi thì thế nào.

Nguyên Thạch Lục muốn nói lại thôi, nhìn Thẩm Ngọc Diệu, lại nhìn Thẩm Mân Nguyệt, cuối cùng dưới áp lực nặng nề của hai vị công chúa, cúi đầu, đồng ý.

Hắn hoài nghi sau khi trở về, có được phân công đến lãnh cung canh gác hay không.

đồng nghiệp thấy Nguyên Thạch Lục muốn dẫn hai nữ tử tiến vào cung thành, khó hiểu nhíu nhíu mày, Nguyên Thạch Lục chờ mong nhìn hắn ta, hy vọng đồng nghiệp có thể dựa theo quy định, kiên quyết từ chối cho những người còn lại vào.

Sau đó hắn có thể thoát thân, nói với Thẩm Ngọc Diệu, nhìn đi, không phải là ta không muốn giúp, mà đây là trách nhiệm.

Kết quả thời gian đồng nghiệp cùng hắn canh gác với nhau chưa được bao lâu, chưa đủ ăn ý, ánh mắt nhỏ mong đợi của Nguyên Thạch Lục rơi vào trong mắt hắn ta, biến thành một loại uy hϊếp.

Dường như đang cảnh báo hắn ta, không được nói năng linh tinh.

Nghĩ đến Nguyên Thạch Lục tuy rằng được an bài đến bên này canh cửa, nhưng chức quan trên người vẫn còn, bản thân lại xuất thân cao quý, tương lai nhất định sẽ có tiềm lực vô hạn.

Trong sự lựa chọn tận trung chức vụ và cho đồng nghiệp tiền đồ sáng ngời một chút mặt mũi, cấm vệ yên lặng lựa chọn vế sau, nhắm mắt ngáp một cái, xoa xoa bụng nói: "Đói bụng quá, Nguyên thống lĩnh, tạ hạ đi dùng bữa trước, một khắc sau trở về, kính xin Nguyên thống lĩnh giúp ta canh giữ một lát a."

Nguyên Thạch Lục đưa tay phải ra để tự cứu mình, hắn liền thấy đồng nghiệp của mình hóa thành một cơn gió, thân ảnh đã biến mất.

"Phàm là lúc bình thường ở trường huấn luyện, ngươi cũng có tốc độ này, thì không đến mức được an bài đi canh cửa ban ngày rồi." Nguyên Thạch Lục tức giận bất bình chửi bới.

"Tiềm lực của con người là vô hạn, nếu như không dồn ép một chút, ai cũng không biết mình có thể làm được gì đâu." Thẩm Ngọc Diệu thu hết những hành động nhỏ giữa Nguyên Thạch Lục và đồng nghiệp vào mắt, cười khẽ nói: "Di huynh, đi thôi."

Nguyên Thạch Lục có thể gì nữa, hắn chỉ có thể đáp ứng, kiên trì đi vào trong.

Khi đặt chân vào cửa, cảm giác đó hoàn toàn khác với bình thường.

Con đường này là con đường thế tục không cho phép nữ nhân đi.

Thẩm Ngọc Diệu mặt không chút thay đổi cúi đầu, không cho nàng đi, nàng không thể đi sao?

Nàng không chỉ muốn đi, còn muốn quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận đi trên con đường này.

"Ngọc Dương.''

Thẩm Mân Nguyệt phát hiện Thẩm Ngọc Diệu dừng bước, quay đầu lại gọi một tiếng.

"Đến rồi. Lục tỷ tỷ xem, ngưỡng cửa nơi này cao thật đấy."

"Dù sao cũng là nơi các quan to hiển quý ngày ngày đặt chân đến, ngưỡng cửa đương nhiên phải cao hơn một chút rồi."

Thẩm Mân Nguyệt cũng có chút cảm xúc, nàng ấy cũng không có dã tâm như Thẩm Ngọc Diệu, nàng ấy có thể đi một chút là đã rất thỏa mãn rồi.

Các công chúa còn lại có thể cả đời này cũng chưa từng đi qua con đường này, công chúa vào hậu cung, đi một con đường khác, không gặp các đại thần, chỉ có trên con đường kia mới gặp thôi.

Trong lúc nói chuyện, xuyên qua hành lang thật dài cùng tầng cửa cung thứ hai, bước vào một mảnh quảng trường rộng lớn, đi theo con đường quảng trường, nghiêng nghiêng xuyên qua, liền có thể nhìn thấy nhà cao tầng và các tòa nhà riêng biệt.

"Bên kia chính là chỗ của học sĩ Hàn Lâm Viện, công chúa, thuộc hạ không thể đi qua đó được.''

Nguyên Thạch Lục dừng tại chỗ, nếu hắn tiếp tục đi vào trong sẽ biến thành lơ là nhiệm vụ, vượt quá chức vị.

Thẩm Mân Nguyệt nóng lòng muốn thử nhìn tòa nhà kia, muốn đi qua nhìn tận mắt.

"Lục tỷ đi qua trước đi, ta muốn nói mấy câu với di huynh.''

Thẩm Ngọc Diệu thấy mục đích gần trong gang tấc, muốn tạm thời tách ra khỏi Thẩm Mân Nguyệt.

Thẩm Mân Nguyệt không suy nghĩ nhiều, gật đầu cất bước đi, nàng cũng không phải tiểu hài tử, làm gì cũng phải có người đi cùng, hơn nữa Thẩm Ngọc Diệu không đuổi kịp mới tốt, như vậy nếu nàng thẹn thùng, bớt được người trêu chọc nàng.

Nếu bị Thẩm Ngọc Diệu trêu chọc, Thẩm Mân Nguyệt thật sự sẽ thẹn quá hóa giận.

Chờ thân ảnh Thẩm Mân Nguyệt biến mất trước mắt, trên bãi đất trống chỉ còn lại hai người Thẩm Ngọc Diệu và Nguyên Thạch Lục.

Vừa rồi Nguyên Thạch Lục còn không có cảm giác gì, nhưng khi bốn phía không có người, hắn đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Ngọc Diệu giống như một kẻ săn mồi ẩn nấp chờ tấn công, ngụy trang thành động vật nhỏ yếu, nàng đang nhìn chằm chằm một mục tiêu, quan sát bốn phía, chờ một cơ hội, sẽ trực tiếp nhào tới, gϊếŧ chết con mồi.

Nguyên Thạch Lục không biết người khác có cảm giác giống hắn hay không, những người khác theo hắn thấy, hầu hết đều cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu thật sự ôn hòa vô hại.

Nguyên Thạch Lục chỉ muốn nói, hắn mới ôn hòa vô hại này, lần đó bị Thẩm Ngọc Diệu đá một cước, giờ vẫn còn ẩn ẩn đau.

Khi trong yến tiệc đoạt đao, cổ tay như bị người bóp nát, chẳng lẽ đều là ảo tưởng của hắn?

"Hình như di huynh rất khẩn trương nhỉ, đổ mồ hôi suốt kìa." Thẩm Ngọc Diệu có chút nghi hoặc, hình như nàng chưa từng nhắm vào Nguyên Thạch Lục mà ta: "Di huynh sợ ta à?"

"Không phải, không phải, sao có thể chứ, tại thuộc hạ mặc quá nhiều y phục, hôm nay lại nắng nóng, hay công chúa tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi đi.''

Nguyên Thạch Lục muốn nói, xin đấy, tha ta đi.

"Đều nói người tập võ, không sợ nóng, không sợ lạnh, công phu di huynh luyện không đúng rồi. Nghe nói, lão tướng quân đưa Nhị di huynh Nguyên gia vào cấm quân, hắn cũng giống như di huynh, được an bài ở bên ngoài, chống chịu ánh nắng chói chang, trông coi cửa cung phải không?"

Nguyên Thạch Lục nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, thấp giọng trả lời: "Thuộc hạ chưa từng gặp nhị đệ, tạm thời không biết hắn được an bài tới chỗ nào."

Nguyên Thạch Lục là trưởng tử Nguyên gia, hay là thống lĩnh cấm quân, lại không biết nhị đệ ở nơi nào, chắc chắn là có người cố ý gạt hắn.

Muốn gạt được Nguyên Thạch Lục, một người chắc chắn không đủ sức, hơn nữa gạt hắn chuyện này thì có chỗ tốt nào chứ, chuyện này đáng để suy nghĩ sâu xa đây.

Thật ra lại rất đơn giản, bởi vì Nguyên Thạch Lục và đệ đệ của hắn tuy rằng đều là con trai trưởng, nhưng lại khác mẫu thân.

Chủ mẫu cũ của Nguyên gia sau khi sinh hạ muội muội Nguyên Thạch Lục Nguyên Thanh Ảnh không bao lâu liền buông tay rời nhân thế, về sau gia chủ Nguyên gia lại cưới người khác, người kia từ thϊếp được đỡ lên thành chính, vốn dĩ là con trai thứ, đảo mắt liền thành con trai trưởng.

Vì vậy, một số người có những suy nghĩ khác.

Đây cũng là một loại tranh đoạt quyền lực, giống như hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Thái tử vậy.

Nhưng làm Thái tử cần có thanh danh tốt, cho nên vô luận âm thầm tranh đấu ác liệt đến mức nào, bề ngoài vẫn phải giữ hình tượng.

Nhưng những người thừa kế đại gia tộc kia, lại không chú ý nhiều như vậy.

Điều này có liên quan đến việc có người đi trước làm gương hay không, điểm mấu chốt của con người là từng bước bị kéo xuống. Lúc Chiến Quốc, mọi người tuân thủ minh ước, coi trọng lời hứa, nếu ký kết văn thư, sẽ thật sự tuân thủ khế ước.

Nhưng sau đó thiên hạ đại loạn, xuất hiện mấy tên gia hỏa đặc biệt đê tiện, biết lừa gạt người.

Vì thế cái gọi là minh ước, liền thành một tờ giấy nói suông, hứa hẹn cũng chỉ là to mồm nói cho sang thế thôi.

"Di huynh đã từng nghe nói đến Công Tôn gia tiền triều chưa?"

Nguyên Thạch Lục rõ ràng cũng khá chật vật với sử sách, dù sao tiền triều ba bốn trăm năm, trừ phi là văn nhân thật sự có hứng thú với việc này, nếu không chẳng ai rảnh mà đi đọc sách sử cả.

"Xin Công chúa cứ nói.''

Trái tim Nguyên Thạch Lục đập thình thịch, hắn có linh cảm, những gì Thẩm Ngọc Diệu sắp nói sẽ rất quan trọng với hắn.

Có lẽ khi một quyết định quan trọng của số phận đặt ra trước mắt, chính con người cũng có thể cảm nhận được điều đó.

Thẩm Ngọc Diệu dùng giọng điệu không nhẹ không nặng, đơn giản trình bày một vài chuyện về con cháu của Công Tôn Du, một trong những công thần khai quốc của tiền triều.

Công Tôn gia cùng Nguyên gia có chút giống nhau, vốn đều là Hàn môn, về sau dựa vào công lao phò trợ vua, trên chiến trường liều mạng lập công, nhảy vọt trở thành một trong những đại gia tộc.

Nhưng một gia tộc như vậy có quá ít nền tảng, con người không có bản lĩnh dàn bị ăn mòn, vì thế đến đời thứ ba liền chết.''

"Đời thứ ba chết, toàn tộc đều chết.''

Nguyên Thạch Lục không nghĩ tới hậu duệ của Công Tôn tướng quân tiền triều lại không có thực lực như vậy.

"Đúng, bởi vì gia chủ đời thứ hai của bọn họ, tức là con trai thứ của Công Tôn Du, ông ta tự tay đầu độc huynh trưởng, chiếm lấy tẩu tẩu, ngồi vững vị trí gia chủ, về sau, ông ta bị cháu trai tự tay gϊếŧ chết, mà cháu trai của ông ta đi theo Trung Thái tử lúc đó, khởi binh giúp Thái tử mưu phản, cuối cùng hại người hại mình, Trung Thái tử mưu phản thất bại, bị Trung Vũ Đế lúc đó ban chết, kéo theo Công Tôn gia của hắn, cả nhà đều bị trảm.''

Thẩm Ngọc Diệu dứt lời, mặt Nguyên Thạch Lục khô như giấy vàng.

Con trai thứ hai độc sát huynh trưởng, chiếm đoạt tẩu tẩu, nuôi cháu trai lớn, lại bị cháu trai gϊếŧ chết.

Giống như lời tiên tri về tương lai của hắn.

"Di huynh làm người quang minh lỗi lạc, nhưng trên đời này nhiều tiểu nhân thiếu quân tử, sau này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn đấy."

"Đa tạ công chúa chỉ điểm.'' Nguyên Thạch Lục thừa nhận phần tình cảm này của Thẩm Ngọc Diệu.

Hắn không phải không hề cảm thấy, chỉ là hắn không muốn tin, đối với thứ mẫu tốt đẹp ngày xưa của hắn mà nay là mẹ cả, còn có đệ đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thậm chí phụ thân yêu thương hắn, tổ phụ đặt mọi kỳ vọng lên hắn, đều khiến hắn nặng lòng.

Thật ra cũng rất bình thường, ở trong lòng Nguyên lão tướng quân, gia đình hòa hợp mới là quan trọng nhất, nếu thật sự muốn so sánh, con trai quan trọng hơn cháu trai.

Chỉ cần cha Nguyên Thạch Lục có ý nghĩ đổi người thừa kế, Nguyên lão tướng quân kia khẳng định phải ủng hộ nhi tử.

Đây chính là chân tướng, khiến người ta thống khổ lại không thể làm gì được, chỉ vì trái tim con người là bằng xương bằng thịt, trời sinh đã có bản tính thiên vị.

Cũng may hôm nay có Thẩm Ngọc Diệu nói một phen, Nguyên Thạch Lục không đến mức chết rồi mà vẫn còn ngơ ngác.

"Đúng rồi, di huynh biết Liễu Ám Hoa là gì không?"

Nguyên Thạch Lục vừa rồi còn cảm động trong đám thân thích còn có người tốt, người nhà mẹ hắn rất đáng tin cậy, sau đó chợt nghe Thất công chúa hỏi hắn chuyện không nên hỏi.

Liễu Ám Hoa, đương nhiên là hắn biết.

"Công chúa, sao ngài biết tới Liễu Ám Hoa?"

Thẩm Ngọc Diệu không trả lời câu hỏi này, mà là nói: "Di huynh cần lập công lớn, hay là, ta cho huynh nha.''

Nếu chuyện này có liên quan đến Liễu Ám Hoa, vậy quả thật là công lao một bước lên trời.

Chỉ cần cầm trong tay phần công lao này, sau này hắn nắm chắc sự tồn tại của mình ở trước mặt Hoàng Đế, đến lúc đó, không phải Nguyên Thạch Lục dựa vào thế lực Nguyên gia để đứng vững trong triều, mà là Nguyên gia cần Nguyên Thạch Lục, dát vàng lên mặt cho Nguyên gia.

Nguyên Thạch Lục đối diện với ánh mắt của Thẩm Ngọc Diệu, đột nhiên cảm thấy ánh mắt kia rất quen thuộc.

Trong mắt rất nhiều người, hắn đã nhìn thấy loại ánh mắt này, Hoàng đế, Thái tử, Thân vương, thậm chí là phụ thân và tổ phụ của hắn.

Loại ánh mắt đó, chính là tham vọng đối với quyền lực.

Một công chúa, sao lại có ánh mắt như vậy?

"Công chúa, dám hỏi, thần phải trả cái giá nào?"

Bánh ngon thì chẳng bao giờ từ trên trời rơi xuống, nhưng hắn có thể trả giá để ăn được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đó.

Dù cho cái giá này, là muốn mạng của hắn, hắn cũng nguyện ý.

"Ta chỉ đơn thuần muốn giúp di huynh thôi, muốn báo đáp thì nếu có một ngày ta cần di huynh hỗ trợ, di huynh nhất định phải ra tay đấy.''

Nguyên Thạch Lục cũng không bởi vì những lời nói nhìn như thân thiện của Thẩm Ngọc Diệu mà yên lòng, thậm chí trái tim hắn còn treo cao hơn.

Nợ nhân tình không trả kịp mới là món nợ lớn nhất.

"Thần, nhất định sẽ tận lực."

Nhưng Nguyên Thạch Lục không có lựa chọn nào khác, tài nguyên nhân mạch từ nhỏ đến lớn hắn có khả năng sử dụng, đều tập trung ở trong tay Nguyên gia, tuy nói Khúc gia cũng có thể giúp hắn, nhưng phần trợ giúp kia có hạn, hơn nữa cần phải trả nợ nhân tình, không chắc sẽ ít hơn Thẩm Ngọc Diệu.

Đã như vậy, vì sao không lựa chọn tin tưởng Thẩm Ngọc Diệu, coi như là đánh cuộc một lần, hắn tin tưởng Thẩm Ngọc Diệu không tầm thường.

Nguyên Thạch Lục tính toán bình tĩnh lại suy nghĩ cẩn thận, ngẫm lại vị biểu muội nhỏ tuổi này của hắn, rốt cuộc muốn làm cái gì, mà hắn lại phải trợ giúp đối phương như thế nào.

Thẩm Mân Nguyệt rất nhanh mặt lạnh đi ra, cùng Thẩm Ngọc Diệu lên xe ngựa rời đi, Thẩm Ngọc Diệu để một lời nhắn cho Nguyên Thạch Lục.

Lên xe, Thẩm Ngọc Diệu cẩn thận quan sát Thẩm Mân Nguyệt, phát hiện nàng ấy thật sự đang tức giận.

Kỳ lạ nha, chẳng lẽ là nhìn thấy người so với tưởng tượng kém hơn rất nhiều, cho nên cảm thấy bị lừa gạt trắng trợn mới tức giận

"Lục tỷ nhìn thấy mỹ nhân, mất hứng sao?"

"Mỹ nhân đương nhiên có thể làm ta cao hứng, nhưng người có dụng tâm khác, liền khiến người ta ghê tởm.'' Thẩm Mân Nguyệt nghĩ đến cái tên kia hướng về phía mình gãi đầu tạo dáng, liền cảm thấy nhờn nhợn, gần như nôn ra hết bữa ăn đêm qua.

Ngẫm lại mỹ nhân xinh đẹp như hoa, vừa nghĩ đến mỹ nhân cùng tên kia ngày ngày quanh quẩn trong cùng một phòng. Thẩm Mân Nguyệt liền cảm không thể chịu nổi.

Cảm giác mỹ nhân cũng bẩn.

"Ngọc Dương, những người mới được chọn kia, nhất định phải ở lại Hàn Lâm viện đến tết sao? Có thể rời đi sớm không?"

"Trừ phi là thần tử phụ hoàng cực kỳ thích và coi trọng, nếu không đại đa số đều phải tuân theo lệ cũ."

"Thần tử được yêu thích coi trọng, thần tử không được yêu thích thì sao?''

Thẩm Ngọc Diệu nghe xong lời này, liền biết trong lòng Thẩm Mân Nguyệt có một người cụ thể muốn nhắm vào, trong đám quan viên mới được chọn, là ai xui xẻo như vậy, đắc tội với Thẩm Mân Nguyệt.

Thẩm Ngọc Diệu là một người có lòng hiếu kỳ cực cao.

"Thần tử không được yêu thích, sẽ bị giáng chức quan, nếu không thì bị đoạt đi công danh, cả đời không được thi lại nữa, nhưng loại trường hợp này rất ít xuất hiện. Đại Trang thiếu người, sẽ không tùy ý xử trí quan viên thông qua thi cử đàng hoàng đâu."

Nếu như là tiền triều, vậy những người thông qua thi cử đó cũng chẳng được để ý mấy, ngươi không muốn làm quan thì còn đầy người muốn làm.

Nhưng tiền triều có hàng lô nhân tài để chọn không cần gấp gáp, Đại Trang kiến quốc đến nay chưa củng cố được sức mạnh, đương nhiên là tương đối yêu quý nhân tài.

"Vậy chẳng phải mỗi lần ta đi thăm mỹ nhân, đều phải nhìn thấy hắn à."

"Thấy ai vậy?"

"Hắn nói hắn tên là Đinh Nguyên.''

Thẩm Mân Nguyệt không có ý giấu diếm, Thẩm Ngọc Diệu hỏi, nàng ấy liền nói.

"Tân Trạng nguyên Đinh Nguyên kia, nghe nói hắn tuổi không lớn, tướng mạo đoan chính, tiền đồ như gấm a. Lục tỷ vì sao lại ghét hắn vậy?"

"Ta thấy hắn là kẻ nghèo khổ, tham lam vô độ, mặt như dạ xoa.''

Thẩm Mân Nguyệt kể tiếp những gì mình gặp phải ở Hàn Lâm viện.

Thẩm Ngọc Diệu lúc này mới biết được, thì ra là Đinh Nguyên chết không đổi tính, lại đến đây để dụ dỗ nữ tử nhà lành.

Nam tử phần lớn đều trăng hoa, nhưng giống như Đinh Nguyên thấy một người yêu một người, hơn nữa mỗi một người lại có xuất thân tốt hơn, Thẩm Ngọc Diệu thật sự là không biết hắn ta yêu sắc, hay là yêu tiền nữa.

Đại khái là đều yêu, đều muốn.

Đầu óc xứng danh trạng nguyên, học vấn không tê, nhân phẩm lại quá thấp.

Xe ngựa lảo đảo rất nhanh đã đến trước Dương phủ, Thẩm Mân Nguyệt kể hết mọi chuyện với Thẩm Ngọc Diệu, tản đi không ít uất ức trong lòng, lúc xuống xe, miễn cưỡng mang theo khuôn mặt tươi cười.

Dương Khả Khanh nghe nói công chúa đến, cố ý ra cửa nghênh đón.

"Tham kiến Ngọc Dương công chúa, Tham kiến Lục công chúa."

"Miễn lễ, mấy ngày nay Dương phủ rất bận rộn, ngươi đi theo Lưu phu nhân lo liệu mọi chuyện, người cũng xuống cân không ít. Đây là mẫu phi cố ý dặn dò, phó thác ta mang thuốc bổ tới, để cho ngươi chú ý bồi bổ thân thể nhiều hơn.''

Thẩm Ngọc Diệu cùng Dương Khả Khanh không quen biết nhau, lại còn phải dùng ngữ khí tha thiết quan tâm nói chuyện, Thẩm Ngọc Diệu nói rất không được tự nhiên.

"Đa tạ Quý phi nương nương, đa tạ Ngọc Dương công chúa nhớ nhung. Hai công chúa, xin mời vào trong.''

Giai đoạn gặp mặt lúng túng chấm dứt, một hàng ba người vào phủ.

Vừa mới tiến vào, ánh mắt Thẩm Ngọc Diệu đã bị giấy dán màu đỏ trên cửa sổ hấp dẫn.

"Không ngờ Dương thượng thư cũng rất coi trọng Trùng Dương tiết, lại còn trang hoàng cho cả phủ như vậy." Thẩm Mân Nguyệt cũng chú ý tới, bình thường đều vào năm mới hoạc lúc có hôn sự mới dán cửa sổ.

Nhưng thành thân sẽ dán chữ hỷ.

Trừ khi ai đó bị bệnh, chữ chúc phúc lại quá nổi, mới được thay thế bằng giấy dán cửa sổ màu đỏ bình thường.

Dương Khả Khanh có chút xấu hổ cúi đầu cười cười: "Là cửa sổ hoa huynh trưởng thần nữ mấy ngày trước cưới tẩu tẩu giữ lại, không phải từ Trùng Dương tiết, cửa sổ hoa này phải dán đến cuối năm, để công chúa chê cười rồi."

"Có gì mà chê cười, trong phủ có hỉ là chuyện tốt.''

Thẩm Mân Nguyệt giả vờ vô tội, chạm mắt với Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Ngọc Diệu có thể nhìn ra khi nói chuyện Thẩm Mân Nguyệt chỉ giả vờ bình tĩnh, kỳ thực đã khẩn trương đến đổ mồ hôi, hiển nhiên là choáng váng nhớ đến nguyên nhân Trùng Dương Yến khiến con trai của Dương thượng thư thành thân mà không thể dán chữ Hỷ.

"Tiền sảnh nhiều người, Dương cô nương, không bằng tìm một chỗ thanh tịnh, tán gẫu một chút đi.''

Thẩm Ngọc Diệu mở miệng giải vây cho Thẩm Mân Nguyệt, nhận được ánh mắt cảm kích của Lục tỷ.

Dương Khả Khanh nhìn ra hai vị công chúa không có ý tứ tới cửa cười nhạo, thoáng thả lỏng một chút, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Công chúa cứ gọi tên thần nữ là được. Mời công chúa đi theo thần nữ.''

Rẽ trái rẽ phải, các nàng rốt cuộc cũng đến một cái đình giữa hồ ngồi xuống, Dương Khả Khanh phân phó nha hoàn pha trà, lại bưng điểm tâm chiêu đãi công chúa, chính mình thì cúi đầu không nói một lời.

Trạng thái hiện tại của nàng ta khiến Thẩm Ngọc Diệu thấy hoàn toàn trái ngược với người đánh nhau với Thạch Thải Văn trước đó.

Không còn hùng hổ linh động như lúc trước nữa, cả người giống như bị phủ một tầng bụi bặm, đầu cũng không ngẩng lên được.

Cẩn thận ngẫm lại, lần trước ở Thiên Âm Quan Dương Khả Khanh đã thay đổi, nếu là trước kia, sau khi cùng Thạch Thải Văn cãi nhau, nàng ta rất có thể sẽ chẳng quan tâm gì mà động thủ với Thạch Thải Văn, tuy nói nhìn thì có vẻ tính tình ôn nhu, nhưng kỳ thực lại rất là hung hãn.

Nhưng lần trước nàng ta nhịn, tránh được mũi nhọn của Thạch Thải Văn.

Trước kia Dương Khả Khanh là một con dao, hiện tại đã bị rỉ sét.

Thứ khiến nàng ta rỉ sét là tin đồn, một thanh kiếm gϊếŧ người vô hình.

"Huynh trưởng ngươi..."

Thẩm Mân Nguyệt mở miệng nói ba chữ, liền khiến Dương Khả Khanh căng thẳng sống lưng, giống như một loại phản ứng theo bản năng.

"Thành thân, ta lại hoàn toàn không biết, nếu biết, nhất định sẽ gửi quà chúc mừng tân hôn, lại nói tiếp, ngoại tổ mẫu của mẫu phi, là nữ nhi Dương gia, chúng ta cũng có chút thân thích."

Nghe được Lục công chúa không hỏi chuyện khác, Dương Khả Khanh thở phào nhẹ nhõm, cũng dám ngẩng đầu nói chuyện.

"Công chúa nói phải, theo lý thuyết, thần nữ hẳn phải gọi công chúa một tiếng biểu tỷ. Huynh trưởng thần nữ thành thân khá gấp gáp, hơn nữa thân thể không khỏe, không thể tiếp khách, nên chỉ tổ chức đơn giản, chỉ mời thân hữu trong nhà, hàng xóm cũng không biết.''

Bất kỳ một quý nữ nào xuất thân cao, trông rộng ra một chút thì họ hàng trải dài gần như hết cả kinh thành, cho nên họ hàng hơi xa một chút liền không tính.

Theo đề tài thân thích, Thẩm Mân Nguyệt và Dương Khả Khanh tán gẫu hai câu, sau đó lại im lặng.

Cũng hết cách, mấy người không quá thân thiết, đề tài có thể tán gẫu quá hạn chế.

Thẩm Ngọc Diệu thấy loại khách sáo giả tạo này rất phiền, nàng suy nghĩ một chút, đưa ra một đề tài ba người ở đây đều cảm thấy hứng thú.

"Ngày đó sau khi Dương công tử trở về, người của Đại Lý tự có tới cửa hỏi thăm không?"

Thẩm Mân Nguyệt không hổ là tiểu đồng bọn ăn dưa do Thẩm Ngọc Diệu lựa chọn, nghe được chuyện này, lỗ tai liền dựng đứng lên.

Đáng tiếc Dương Khả Khanh biết quá ít, nàng ta gật gật đầu: "Có tới, thế nhưng rất nhanh liền rời đi, mẫu thân nói, đã định án."

Chuyện bên trong Đại Lý tự "định án", Thẩm Ngọc Diệu không rõ lắm, bởi vì người của nàng tạm thời vẫn chưa chân chính thẩm thấu vào hoạt động của triều đình.

Nhưng mặc kệ là có ai hay không, Thẩm Ngọc Diệu đều hiểu, vụ án liên quan đến Liễu Ám Hoa, không có khả năng lặng yên không một tiếng động mà định án.

Trừ phi Liễu Ám Hoa căn bản cũng không được trình đến trước mặt Hoàng đế.

Quan viên không nói, ám vệ chẳng lẽ cũng không nói sao? Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, trở về nàng phải hỏi Vu Tam mới được.

Nếu chuyện này lại lại là sắp xếp của Hoàng đế, vậy thì lại càng hay, vụ án Tả Châu, Hoàng đế đang chờ mài đao, lại thêm Liễu Ám Hoa, chỉ là để tiêu trừ hết nghiệp chướng mà thôi.

"Vâng, Đại Lý tự nói, thái y chẩn trị cho huynh trưởng ở Thiên Âm Quan, trên đường hồi kinh đột nhiên qua đời, y án trong lúc hoảng loạn bị mất tích. Sau đó lại mời một thái y tới bắt mạch cho huynh trưởng, thái y kia nói huynh trưởng không phải trúng độc, chỉ là thân thể tương đối suy yếu, uống rượu ăn cua thu quá nhiều, hàn tính quá mạnh, nên mới đột nhiên phát bệnh, hiện tại đã không sao nữa, từ từ điều dưỡng là khỏe.''

Dương Khả Khanh nói xong, lại cúi đầu, mặt nấp dưới bóng tối, biểu tình phá lệ lạnh như băng.

Hai người đột nhiên bị bệnh ác tính, một người chết giữa đường, một người nửa sống nửa chết.

Người bình thường nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Dương thượng thư và phu nhân, đều đồng ý với lời của thái y kia."

"Vâng, sau đó huynh trưởng liền thành thân.''

Thẩm Ngọc Diệu và Thẩm Mân Nguyệt liếc nhau một cái, sự tình không đơn giản như vậy.

Luôn cảm thấy có một đám người làm chuyện ác, ngoại trừ đám người kia, còn ai có thể có thủ đoạn thông thiên, to gan lớn mật như thế.