Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 18

Thẩm Ngọc Diệu khiêm tốn nhường phòng thiên tự số 1 cho Tần Thục Quân, Tần Thục Quân cũng không từ chối, thứ nhất là đêm đã khuya, vẫn nên nhanh chóng đi ngủ mới tốt, thứ hai là hai gian phòng này gần như là giống nhau như đúc, chỉ là trong tên gọi khác số 1 với số 2 mà thôi.

Nhưng đêm nay chắc chắn sẽ không bình yên.

Thẩm Ngọc Diệu vừa mới ngủ không lâu, mơ hồ nghe được âm thanh sột soạt sột soạt rất dồn dập, giống như có con chuột nào đó đang gặm nhấm xà phòng, lại giống như là tiếng người đi lại, tiếng áo vải thô ma sát.

Trong bóng đêm yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.

Tiếp theo là tiếng giấy bị chọc thủng, trong lúc hô hấp Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên ngửi thấy một mùi thuốc mê.

Nàng theo bản năng liền nhớ tới những tên trộm trong phim truyền hình thổi mê hương vào trong phòng, giờ phút này rồi mà nàng thậm chí vẫn có thời gian rảnh rỗi nghĩ linh tinh, nếu như nàng hô to một tiếng, đối phương có thể sẽ bị dọa chết kiếp đến mức trực tiếp hít một hơi khí lạnh, hút ngược mê hương lại.

Đương nhiên, đây chỉ là một chút suy nghĩ lung tung không được trưởng thành thực tế cho lắm khi người ta đã thức quá lâu mà thôi.

Thẩm Ngọc Diệu nín thở, đợi một lát, lại nghe được tiếng quần áo ma sát, nhưng lần này cách khá xa.

Nàng lặng lẽ rời giường, thừa dịp mình còn chưa bị ngạt chết, lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, theo khe hở thở hổn hển hai hơi, chóp mũi vẫn ngửi thấy mùi khói kỳ quái.

Người bắt đầu có phần mơ hồ.

Thẩm Ngọc Diệu tàn nhẫn véo mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy cấm vệ ngồi xổm trên cây cách đó không xa.

Nàng thân là một công chúa xuất hành, phía sau làm sao có thể không mang theo người bảo vệ mình được, bên ngoài không có, thì trong bóng tối sẽ có.

Chỉ là hơi cực khổ, nửa đêm trực đêm, ở trên cây, mùa đông sợ là có thể chết vì cóng mất.

Nhưng vào mùa đông, chắc hẳn chẳng có quý nhân nào úng đầu, mai danh ẩn tích chạy ra ngoài đâu ha.

Thẩm Ngọc Diệu suy nghĩ lung tung, tận lực nâng cao tiến độ hoạt động của não bộ, không để bản thân bị cơn buồn ngủ bất hợp lý kia đánh gục.

Cấm vệ kia cũng nhìn ra tình huống của Thẩm Ngọc Diệu không đúng, mấy người nhảy lên nóc nhà dưới cửa sổ Thẩm Ngọc Diệu, động tác rất đẹp, thân hình giống như chim yến trên không trung.

"Công chúa." Cấm vệ chắp tay hành lễ.

Giọng nói có chút khàn khàn, tương đối trung tính, không giống như là một nam tử.

Nhưng vóc người rất cao, gần một mét tám, dáng người gầy gò, cả người chẳng được mấy cân thịt.

Chỉ có nhẹ như vậy mới có thể dễ dàng nhảy lên nhảy xuống.

"Thông báo cho những người khác, vây quanh khách điếm này, tập trung bảo vệ sự an toàn của Lương Đệ, còn có vị tiểu thư Thạch gia kia nữa."

Thẩm Ngọc Diệu thấp giọng phân phó, sau đó cấm vệ lại nhanh chóng rời đi, không đến mấy cái chớp mắt đã trở về.

Hơn nữa còn xoay người vào cửa sổ, muốn bảo vệ bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu.

Giờ phút này Thẩm Ngọc Diệu mới phát hiện, cấm vệ nói chuyện có chút khàn khàn trầm thấp này, lại là một nữ tử.

"Trong cấm vệ quân mà cũng có nữ tử cơ à? Ngươi tên là gì?"

Cấm vệ kia cúi đầu, nếu không phải tình huống đặc biệt, nàng ấy thậm chí còn muốn ngồi xổm xuống nói chuyện với Thẩm Ngọc Diệu, bởi vì nàng ấy quá cao. Lúc nói chuyện Thẩm Ngọc Diệu toàn phải ngửa đầu lên nhìn nàng ấy.

Làm sao có thể để cho công chúa nói chuyện với mình như vậy được: "Tiểu nhân họ Vu, tên Tam."

Không có tên chính thức, chỉ có họ và thứ hạng.

Thẩm Ngọc Diệu nhớ tới một loại người, không phải cấm vệ, mà là ám vệ.

Người vĩnh viễn âm thầm bảo vệ an toàn của quý nhân, phần lớn đều là cô nhi, tên là mã hiệu của bọn họ, đồng thời cũng là biểu tượng thực lực của bọn họ.

"Ngươi là người phụ hoàng phái tới bảo vệ ta?"

"Vâng."

Thẩm Ngọc Diệu biết nguyên chủ rất được sủng ái, nhưng nàng không nghĩ tới Thẩm Sùng lại cố ý phái một ám vệ tới bảo vệ nàng, nàng cùng lắm cũng chỉ là xuất cung thăm Thái hậu mà thôi, một đống cấm vệ quân còn chưa đủ ư, mà còn nhét thêm cả một ám vệ quý giá như vậy nữa, Thẩm Sùng cũng quá coi trọng an nguy của nàng rồi.

Thẩm Ngọc Diệu cũng có chút ngượng ngùng nói Thẩm Sùng là tra cha.

Nhưng điều này cũng không sửa được vấn đề Thẩm Sùng quả thật rất tra, chỉ là nói một cách tương đối thì Thẩm Sùng không có ý định khắt khe với nàng mà thôi.

Ám vệ rất khó bồi dưỡng, đều là nhân tài cao cấp, mỗi một người đều là bảo bối đó, Thẩm Ngọc Diệu nhìn Vu Tam liền cảm thấy thèm thuồng, nàng quyết định chờ sau khi hồi cung, nhất định phải thu Vu Tam vào tay áo.

"Lần sau ngươi có thể đến phòng ta bảo vệ ta, không cần ở bên ngoài nữa." Bên ngoài lạnh như nào, khổ ra sao a.

"Ngươi là nữ hài tử, phải để ý thân thể của mình một chút."

Loại lời này chỉ đơn thuần là quan tâm, thật ra khả năng phát huy tác dụng rất thấp, đối với chức nghiệp ám vệ này mà nói, vốn không có khả năng bảo vệ bản thân.

Nhưng lọt vào tai Vu Tam, lại cảm thấy cực kỳ ấm lòng.

Ánh mắt Vu Tam nhìn Thẩm Ngọc Diệu cũng hoàn toàn thay đổi, lúc trước là một vũng nước chết không hề có sức sống, nhìn Thẩm Ngọc Diệu cũng không khác gì nhìn những nhân vật phú quý khác.

Nhưng từ giờ phút này trở đi, Thẩm Ngọc Diệu ở trong mắt Vu Tam, biến thành "Ngọc Dương công chúa".

Không giống như những người khác.

Vu Tam miệng lưỡi vụng về, cũng không biết nên ứng đối với phần ấm áp nhỏ nhoi chưa từng gặp qua này như thế nào, có chút cứng ngắc trả lời: "Đa tạ công chúa quan tâm."

Thẩm Ngọc Diệu theo bản năng muốn đáp lại là không cần khách khí, lời vừa đến bên miệng lại dứt khoát nuốt trở về, đây không phải hiện đại, trong giới các vị công chúa không thịnh hành kiểu nói với hạ nhân không cần khách khí.

Thẩm Ngọc Diệu đi vào trong phòng hai bước, đi đến bên cạnh bàn, rót một chén trà lạnh: "Ngồi xuống đi, chờ bọn họ tới đây là được. Trong phòng này của ta vẫn còn mê hương, ngươi có cảm thấy không thoải mái không?"

"Chỉ là khói mê rất bình thường, liều lượng không lớn, không sao ạ." Vu Tam không nói, cho dù liều lượng mê hương có lớn hơn nữa, nàng ấy cũng sẽ không bị choáng váng.

Mỗi một ám vệ đều phải trải qua vô số cực hình, cũng thích ứng được với rất nhiều dược vật.

Cơ thể của họ bị giày xéo đồng thời cũng cứng như thép.

Thẩm Ngọc Diệu vẫn còn hơi choáng váng, nàng rót trà lạnh vào lòng bàn tay, vỗ lên mặt và trán, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thanh tỉnh của chính mình.

Nàng nghe Vu Tam nói xong, yên lặng phóng một ánh mắt tán thưởng về phía Tam: "Chờ ta luyện võ rồi, không biết có thể giống như ngươi hay không, vượt nóc băng tường, bách độc bất xâm."

Vu Tam nào dám đáp lại những lời khen ngợi này, vội vàng nói: "Công chúa quá khen, tiểu nhân không có bản lĩnh lớn như vậy."

Nàng ấy chỉ là nữ tử, trời sinh thân thể nhẹ nhàng, bởi vậy khinh công so với người khác có tốt hơn một chút.

Bách độc bất xâm lại càng khoa trương, nếu cho nàng ấy uống huyết phong hầu, nàng ấy cũng chỉ có thể chống đỡ nhiều hơn người thường vài hơi thở mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, lối đi truyền ra một chút âm thanh.

Thẩm Ngọc Diệu và Vu Tam đồng thời thả nhẹ hô hấp, ngưng thần lắng nghe.

"Đồ ngu xuẩn này, ta bảo ngươi chuốc thuốc mê người, ngươi thổi mê hương làm quái gì, bây giờ người chúng ta cũng không vào được."

"Chưởng quầy đừng tức giận a, trong tay tiểu nhân cũng không có thuốc tốt, mê hương này phải lục lọi mãi mới tìm ra được, đã rất lâu rồi chúng ta không có động thủ."

"Ngươi còn dám cãi, nếu những người đó không bị hôn mê, chạy mất vài người, lại báo quan, đừng nói đắc thủ, mạng nhỏ của ngươi có thể bảo toàn hay không cũng là một vấn đề đấy."

Thẩm Ngọc Diệu có thể nghe ra thân phận người nói chuyện, chính là chưởng quầy và tiểu nhị mà mình nhìn thấy ở đại sảnh.

Không nghĩ tới, nơi này lại thật sự là một nhà trọ gϊếŧ người cướp của, thế hóa ra nàng đây là nhân vật chính may mắn, ra ngoài du ngoạn gặp phải người đang đánh nhau, buổi tối tới một khách điếm qua đêm lại gặp ngay khách điếm đen à.