Editor: Tuitui
Thẩm Ngọc Diệu không rõ đáp án, hiện tại số chuyện mà nàng biết thật sự là quá ít, thiếu căn bản thì không thể dựa vào tình báo hiện tại để suy đoán ra chân tướng là vì sao.
Cũng may thái độ của Hoàng hậu khiến Thẩm Ngọc Diệu xác định được một phần đáp án của nàng.
Thẩm Ngọc Diệu nói xong yêu cầu xuất cung của Thái tử, Trịnh Uyển Uyển mặt đỏ lên tức giận, son phấn cũng không che giấu được phẫn nộ của bà, thậm chí so với mức độ đau đầu lúc trước nằm mốc meo trên giường nhìn có sức sống hơn nhiều.
"Thứ hỗn trướng này! Nó dám làm trái lệnh của Hoàng thượng, chẳng lẽ nó lại không biết hiện tại nó đang bị Bệ hạ cấm túc sao?"
Trịnh Uyển Uyển quả thực không thể tin được, lúc này người có chủ ý muốn xuất cung, lại là nhi tử Thái tử mà bà tự hào.
Thái tử trong trí nhớ của bà không phải bộ dáng này, rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan tráo đổi con trai của bà!
Mau trả lại con trai cho bà đi mà!
Thẩm Ngọc Diệu nhìn ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của Trịnh Uyển Uyển, trong đầu vang lên tiếng lòng của Trịnh Uyển Uyển, có thể trong mắt Trịnh Uyển Uyển, bà tình nguyện tin tưởng Thái tử là bị người ta đập vào đầu, hoặc là bị đánh tráo thành người khác hay mắc bệnh não tàn giai đoạn nguy kịch gì gì đó.
Dù sao bà cũng không muốn tin nhi tử ưu tú của mình, hiện tại lại vì yêu đương mà si cuồng, thời kỳ phản nghịch đến muộn, vì một cung nữ và đứa con còn chưa sinh ra, đối nghịch với bà và Hoàng đế.
Có thể nói vĩ đại hơn một chút, là đối nghịch với xã hội phong kiến tràn ngập thành kiến dòng dõi chi thứ này, đối nghịch với quy tắc thâm căn cố đế của thế gian.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ đến đây, có hơi muốn vỗ tay, Thái tử thật đúng là rất khó lường nha, nàng phi thường tán thành Thái tử một lòng một dạ đi theo con đường của chính mình, làm một người dũng cảm cô độc.
Như vậy nàng mới có kịch hay hơn để xem.
Bởi vì Thẩm Ngọc Diệu đã nói trước là đừng tức giận, Hoàng hậu mắng hai câu, liền bình tĩnh lại.
Ăn cơm xong, Thẩm Ngọc Diệu không nán lại lâu, trực tiếp cáo lui.
Trịnh Uyển Uyển có tâm sự, không giữ nàng lại, lại ban thưởng cho nàng một đống bảo vật. Buổi sáng Thẩm Ngọc Diệu chỉ mang theo một cung nhân rời khỏi điện Vĩnh Khang, chờ buổi tối trở về, phía trong cái rương nhỏ là một đống bảo bối.
Thẩm Ngọc Diệu thích tiền nhỏ, mẹ ruột ở thế giới này của nàng cũng thích, nhìn những bảo bối kia, kéo Thẩm Ngọc Diệu ôm vào trong ngực liền gọi vài câu tiểu tâm can nọ tiểu tâm can kia, thân mật đến mức không thể thân mật hơn.
Trầm Ngọc Diệu âm thầm nhớ kỹ, sau này có thể lấy những thứ màu vàng rực rỡ này dỗ Khúc Yên Nguyệt vui vẻ.
Đại cung nữ Tô Tửu bên cạnh Khúc Yên Nguyệt tiến lên, mang theo cung nhân kiểm kê những ban thưởng kia rồi cất vào kho, chính điện náo nhiệt đã yên tĩnh hơn rất nhiều, người cũng ít đi.
Khúc Yên Nguyệt lôi kéo Thẩm Ngọc Diệu đi về phía sau điện, nơi đó là tẩm điện của bà, bên trong chỉ có một hai tâm phúc đứng hầu, có thể thì thầm được.
Một điều hiển nhiên có thể nhìn thấy ở đây chính là, cho dù là Thái tử Lương Đệ hay là Hoàng hậu, đều cho lui trái phải, không lưu lại bất kỳ một cung nhân nào bên cạnh, điều này có thể được coi là cẩn thận, cũng có thể được coi là không tin tưởng bất kỳ một người nào trong cung.
Thẩm Ngọc Diệu đem tất cả những gì nàng nhìn thấy và nghe thấy hôm nay nói với Khúc Yên Nguyệt, nàng phát hiện mình tựa như một cái loa truyền thanh, đi đến đâu liền truyền lời đến đó.
Cũng khá tốt, vừa ăn dưa vừa tạo ra dưa mới.
Nàng quả là một người có trình độ ăn dưa mà.
Trong quá trình tự thuật, Thẩm Ngọc Diệu cũng hỏi vấn đề mình giấu suốt cả một ngày, đó chính là vì sao Trung cung và Đông cung lại tín nhiệm nàng như vậy.
"Khi còn bé con từng được ôm đến dưới gối Hoàng hậu nuôi dưỡng một đoạn thời gian, sau đó ta được phong làm Quý phi, con mới được ôm trở về, con quên rồi à?" Khúc Yên Nguyệt nói đến chuyện này, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, nhìn không ra là vui hay buồn.
Thẩm Ngọc Diệu chỉ có thể xác định, chuyện này đối với Khúc Yên Nguyệt mà nói, là một chuyện khiến cho tâm trạng của bà trở nên không tốt.
"Nữ nhi khi đó mới một vài tuổi mà, sao có thể nhớ rõ được, mấy năm nay cũng không có người ở bên cạnh nữ nhi nói đến chuyện này, chỉ là cho tới nay, Hoàng hậu và Thái tử đều đối xử với nữ nhi đặc biệt tốt."
Thẩm Ngọc Diệu chắc chắn mình không nhìn thấy đoạn quá khứ này từ trí nhớ của nguyên chủ.
Khúc Yên Nguyệt nghe vậy cũng không hoài nghi: "Quả thật, lúc con bị ôm đi mới vừa sinh ra, lúc đưa về ngay cả nói cũng chưa biết, không nhớ được bọn họ là rất bình thường. Chỉ là bởi vì đoạn tình nghĩa này, trong lòng Hoàng hậu gần như đã coi con là nữ nhi của mình, cho dù con là ta sinh ra, nàng vẫn yêu thương con như trước. Lại nói tiếp, từ nhỏ con đã thân thiết với Thái tử, Thái tử còn giống ca ca ruột của con hơn là Tam Hoàng huynh của con."
"Bọn con đều là hài tử của phụ hoàng, hơn nữa Tam hoàng huynh từ nhỏ đã không thích con, con cũng không thích huynh ấy." Thẩm Ngọc Diệu nói xong, giả vờ tức giận cúi đầu, liên tục lục lọi ký ức trong đầu.
"Lúc con bị ôm đi, nó đã nhớ rõ cảnh đó, trong lòng nó vẫn luôn không thích việc này, liền chui vào mũi trâu, con đừng trách nó."
Khúc Yên Nguyệt không nói tiếp, cũng không giải thích cho Thẩm Ngọc Diệu tại sao lúc trước vừa sinh con đã bị ôm đi.
Khúc Yên Nguyệt quả thật ngay từ đầu không phải Quý phi, nhưng bà vào cung với thân phận Chiêu Nghi, lẽ ra phẩm cấp cũng rất cao, không đến mức ngay cả hài tử cũng không được giữ.
Khi ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến Thẩm Ngọc Diệu không thể ở lại bên cạnh bà.
Cũng may Khúc Yên Nguyệt không vì chuyện này mà sinh ra lòng phòng bị với Thẩm Ngọc Diệu, càng không vì việc này mà ghen tị với quan hệ thân thiết giữa Thẩm Ngọc Diệu và Hoàng hậu Thái tử.
Đối với Khúc Yên Nguyệt mà nói, lúc trước vị trí Thái tử Đông cung rất ổn định, bà và nhi tử của bà không có bất kỳ cơ hội nào, nếu tương lai Thái tử kế vị Hoàng đế, Thẩm Ngọc Diệu và Thái tử có quan hệ tốt, ngược lại nửa đời sau của nàng sẽ được bảo đảm.
Dù sao thân là mẫu thân, nhưng bà không có khả năng che chở Thẩm Ngọc Diệu cả đời.
Nhưng bây giờ thì khác.
Khúc Yên Nguyệt nghĩ đến một loại khả năng, hô hấp của bà nặng nề, đầu ngón tay như thể bị rút gân run rẩy hai cái.
"Sao con có thể trách huynh trưởng ruột thịt của mình được, mẫu phi người yên tâm đi. Thật ra Tam Hoàng huynh đối với xử với con rất tốt, lúc trước sinh nhật con, huynh ấy còn tặng con một con ngựa nhỏ, đáng tiếc gần đây không có thời gian cưỡi ngựa đi săn bắn. Đúng rồi mẫu phi, người nói xem đêm nay con có nên đến cửa Nam Cung nhìn một cái hay không.""
Trầm Ngọc Diệu quả thật có chút ngứa ngáy, nàng hiện tại một thân sức lực cường đại, nhưng không có đất dụng võ, cũng không có thể mỗi ngày chỉ ngồi trong điện bẻ gỗ được.
Nếu cưỡi ngựa luyện võ, có lẽ có thể giải phóng nguồn lực khổng lồ này, về sau có thể quang minh chính đại lấy ra sử dụng, sẽ không phải đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Rất tốt, vấn đề này trước tiên đề cập đến lịch trình trước mắt là chuyện quan trọng nhất, vẫn là buổi tối có kịch lớn, rốt cuộc là nàng có nên đến hiện trường xem hay không.
"Đi chứ, sao lại không đi!"
Khúc Yên Nguyệt dứt khoát đưa ra quyết định: "Con không những nên đi, mà còn phải nghênh ngang giày vò một phen, con càng ra sức, bọn họ càng không thể nói gì con."
Khúc Yên Nguyệt không có ý muốn để Thẩm Ngọc Diệu rời xa vòng xoáy, ở trong hoàng cung này, không sợ bị người giày vò, chỉ sợ người không thèm giày vò ta.
Tất cả mọi thứ trong hoàng cung đều tùy thuộc vào sở thích của Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng cũng là một con người, lòng ông rất nhỏ, chỉ có thể chứa được vài người, nếu không giày vò nhiều chút, có lẽ Hoàng Thượng sẽ quên sự tồn tại của các nàng.
Khúc Yên Nguyệt quá rõ ràng, nếu như không có Hoàng Thượng sủng ái, bà ở trong cung này, căn bản không thể sống thoải mái, cho nên bà phải tranh sủng, không chỉ phải tự mình tranh, mà còn phải huy động nữ nhi đi tranh, Thái tử không muốn gánh áp lực do phần sủng ái này tạo ra nhưng nhi tử của bà thì có thể.