Ngày rời đi, tiểu Diêm Vương ôm bình sữa đứng ở trước điện Diêm Vương, bên cạnh là Tô Văn hai tay trống không, một lớn một nhỏ lại không có một chút hành lý nào.
Không biết tại sao, thấy hình ảnh này, Cấm Văn lại cảm thấy lòng có chút chua xót.
Khổng Lẫm cầm ra một cái cặp sách nhỏ đưa đến: "Đây là ta dùng thùng công đức của miếu Thành Hoàng mua được, các người tạm thời dùng trước, bên trong còn đựng đồ cúng mới cúng nữa."
Hình dạng của cặp sách nhỏ rất dễ thương, màu hồng phấn, bên trên còn có hai cái lỗ tai.
Tiểu Tê Vô còn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, nhón chân nhéo lỗ tai nhỏ một cái: "Lỗ tai này rất mềm nha."
Tô Văn nhận lấy, cúi đầu nhìn trái cây, bánh bích quy bên trong, quả thật... Là đồ cúng.
Hắn hằng năm không ăn uống lần đầu tiên cảm thấy, Địa phủ thật sự là nghèo rớt mồng tới.
"Đế Thính cũng đi theo đi, dù sao cũng là vật cưỡi của đại nhân, cũng có thể bảo vệ được đại nhân." Cấm Văn kêu Đế Thính đi vào, nói: "Chỉ là đi lên Nhân giới, ngươi đổi hình dạng, biến thành chó đi."
Có thể đi cùng với Diêm Vương đại nhân đến Nhân giới, Đế Thính cầu còn không được, cũng không để ý chuyện biến thành chó, lập tức biến hình vây quanh Tiểu Tê Vô.
Khổng Lẫm dặn dò xong tất cả mọi chuyện: "Chỗ ở của các ngươi cũng đã tìm xong rồi, chúng ta sẽ thường đi thăm các ngươi."
Tô Văn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt âm trầm, cũng không nói gì.
Tiểu Tê Vô đã từ chỗ Mạnh bà bà biết, mình phải đi Nhân giới học tập, cho nên vào lúc này lòng tràn đầy tự tin, muốn làm một Diêm Vương tốt, thấy Phán Quan bất động, bé ngẩng đầu tràn đầy nghi ngờ.
Tô Văn đeo cặp sách nhỏ của bé trên vai, ngồi xổm xuống: "Đại nhân, sau này ngài phải sống ở Nhân giới với ta, ngài nguyện ý sao?"
Tiểu Tê Vô không chút suy nghĩ nói: "Nguyện ý."
Tô Văn: "... Ngài không do dự chút nào sao? Không lo lắng ta chăm sóc ngài không tốt sao?"
Tiểu Tê Vô suy nghĩ một chút: "Bổn vương là Diêm Vương nha, ta biết, ừ... Không đúng, Diêm Vương lợi hại, phải học tự chăm sóc mình."
Lại kiên định nhìn hắn: "Cũng có thể học chăm sóc ngươi, ngươi không cần sợ."
Cấm Văn đã bắt đầu lau nước mắt vì tiểu Diêm Vương hiểu chuyện rồi.
Tô Văn nhìn bé gái nho nhỏ trước mặt, trong lúc nhất thời, không biết nói cái gì, hắn suy nghĩ Đông nghĩ Tây, nhưng không có sự kiên định giống như đứa bé này.
Cuối cùng hắn ôm tiểu Diêm Vương vào lòng: "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Sau khi chờ Tô Văn mang theo tiểu Diêm Vương rời đi, Cấm Văn giống như lúc này mới nhớ ra, hỏi: "Này? Không đúng, sao ngươi ở Nhân giới lại có thể tìm được chỗ ở cho bọn họ?"
Khổng Lẫm yên lặng một chút, cuối cùng nói: "Có một miếu Diêm Vương lâu năm, nơi đó đã không có người thờ cúng nữa."
Cấm Văn: "... Ngươi không sợ Tô Văn trở về đánh ngươi một trận sao?"
"Ngươi không biết, tiền thuê phòng của Bắc thành quá đắt, bây giờ chỉ có vào ngày lễ truyền thống, miếu Thành Hoàng mới có công đức, mà thùng công đức của ta lật qua lật lại cũng không gom đủ số tiền, nếu thuê phòng cho bọn họ thì sẽ hết tiền không có tiền sinh sống." Khổng Lẫm ho nhẹ một tiếng: "Miếu đó cũng đã quét dọn rồi, trước tiên cứ chịu gian khổ, không phải có câu phấn đấu trong gian khổ sao."