Lúc này giọng nói khàn khàn của ác quỷ từ bên trong cửa U Minh truyền đến: "Buồn cười, đường đường là Phán Quan đại nhân, còn để cho một đứa con nít chưa dứt sữa làm chỗ dựa cho mình?"
Sắc mặt của Tô Văn trầm xuống, nụ cười biến mất, lạnh lùng nhìn về phía cửa U Minh: "Ngươi cảm thấy Nghiệp hỏa bên trong cửa U Minh cháy không đủ mạnh?”
Hắn đứng sau lưng tiểu Diêm Vương cách bé nửa bước, hơi rũ mi mắt, tay giơ lên, bút Phán Quan vẽ xuống một đạo phù văn trên cửa U Minh, giọng nói tràn đầy áp bức: "Ngươi còn chưa đủ tư cách mở miệng trước mặt đại nhân."
Tô Văn nói năng có khí phách: "Đại nhân, tên là Tê Vô, là thần để cho các ngươi vĩnh viễn bị nhốt trong cửa U Minh này.”
Nốt chu sa trên mi tâm của tiểu Tê Vô cũng biết thành đỏ thẫm, thân thể nhỏ bé dần bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, trôi lơ lửng trên không trung.
Sau lưng, Cấm Văn và Khổng Lẫm cũng có chút lo lắng, dù sao đây là lần thứ ba tiểu Diêm Vương đến cửa U Minh, hai lần trước còn chưa hiểu chuyện, nhưng lần này đã có chút hiểu chuyện, lại bị ác quỷ giễu cợt, cũng không biết những thứ mà nàng dạy còn có thể hay không.
Ngay lúc hai người muốn tiến lên, tiểu Tê Vô đột nhiên hành động.
Bé nhìn về phía trong cửa U Minh, pháp bào Diêm Vương bị gió thổi tung bay, giọng nói cũng chậm rãi phiêu tản trong gió: "Ta, là vua âm tào Địa phủ, vua của vạn quỷ. Người, đừng càn rỡ!"
Tiểu Tê Vô vừa nói xong, ánh sáng màu đỏ trên người quấn quanh bên trong cửa U Minh, bên trong không còn phát ra tiếng động nào cả.
Đám quỷ thần đều sửng sốt một chút.
Sau khi ngừng công kích, ánh sáng đỏ trên người tiểu Tê Vô cũng tan biến, chậm rãi hạ xuống, ba quỷ thần vội vàng tiến lên.
Tô Văn cách gần nhất, theo bản năng giơ tay ôm tiểu Diêm Vương đang rơi xuống vào lòng, một đoàn mềm nhũn, trắng nõn mềm mại, thật giống như dùng một chút lực sẽ có thể bóp chết, cũng không biết bé làm thế nào nói ra những lời kia.
Hắn còn chưa mở miệng, tiểu Diêm Vương trong lòng đột nhiên giật giật, Tô Văn rũ mắt chỉ thấy tiểu Diêm Vương núp ở trong lòng hắn, len lén vỗ ngực một cái, sau đó ôm bình sữa uống mấy ngụm lớn, dùng giọng nói nhỏ không có mấy người nghe được: "Bổn vương không sợ không sợ..."
Tô Văn: "..."
Sau khi uống xong, tiểu Diêm Vương còn vỗ cánh tay của hắn: "Bổn vương đã hung dữ giúp ngươi rồi."
Cấm Văn và Khổng Lẫm đã vọt đến trước mặt nghe vậy nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng che kín mặt.
Tô Văn: "... Tạ ơn đại nhân."
Nếu chuyện chỗ này đã được xử lý xong, thì cần phải trở về, Tô Văn ôm tiểu Diêm Vương đi lên trước, đặt lên trên lưng Đế Thính, lại cẩn thận kiểm tra cái ghế nhỏ, luôn cảm thấy không an toàn.
Hắn vịn cái ghế nói: "Sao không tìm một cái đệm mềm, tính tình của Đế Thính không tốt, đi bộ không ổn định, lỡ như đại nhân bị té thì làm sao?"