"Ta không muốn xuống xe, ta đưa bạc, dựa vào cái gì để cho ta đi a!" Vương quả phụ không vui, đỏ mặt mắng.
“Ngươi nói dựa vào cái gì, còn không phải miệng thối của ngươi gây sự! Đây là tiền xe của ngươi trả lại cho ngươi, ta không cho ngươi ngồi.”
Người đánh xe cũng rất tức giận với Vương quả phụ, kéo nàng ta từ trên xe xuống, đặt đồ đạc của nàng ta xuống đất, thái độ cứng rắn nói.
Lúc này vừa vặn có một người đến ngồi xe, vừa vặn bổ sung chỗ trống của Vương quả phụ, người đánh xe lại càng không vui khi nàng ta ngồi, bảo người Diệp gia nhanh chóng đi lên, vội vàng lái xe bò đi.
Vương quả phụ xách đồ, chỉ vào xe bò đi xa, mắng chửi đĩnh đạc hơn nửa ngày.
Tức chết nàng!
Nửa canh giờ sau, Diệp Thanh Vũ bọn họ rốt cục về đến nhà.
“Cha, chúng ta về rồi!”
“Gia gia, chúng ta về rồi!”
Vừa về đến nhà, Diệp Đại Hà cùng Diệp Thanh Phong vừa bước nhanh về phía nhà chính, vừa cười hô.
“Ai u, Thanh Thư cũng đã trở lại? Lão bà tử, đây là chuyện gì xảy ra?”
Diệp gia gia nhìn thấy đại tôn tử, kinh hỉ lại kinh ngạc, chống người, cố sức từ trên giường đứng lên, hai mắt lóe ra quang mang hỏi.
“Gia gia, ông ăn cơm chưa? Liễu thẩm đưa cơm cho ông chưa? "Diệp Thanh Vũ xen miệng hỏi trước.
“Ăn rồi ăn, Liễu thẩm tử của ngươi vừa trở về không lâu. "Ông Diệp mở miệng nói," Bà ấy nói ngươi ngủ rồi, Thanh Phong lên núi rồi, các ngươi lừa gia gia.”
“Hắc hắc, gia gia, ông đừng giận nha. Ta và đại tỷ vội vã lên thị trấn bán đồ cưới chuộc đại ca ta, là sợ ông lo lắng nên mới bảo thẩm Liễu đừng nói thật với ông.”
Diệp Thanh Phong chen lên, cười hì hì mở miệng nói.
“Phong tiểu tử, ngươi nói cho gia gia ngươi biết, các ngươi hôm nay đã làm chuyện gì, ta đi nấu cơm. " Diệp Lưu thị cười ha hả nói.
“Nãi nãi, cháu giúp bà. "Diệp Thanh Vũ nói.
Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngươi bệnh nặng là vừa vặn, cả buổi sáng đều mệt mỏi, ngươi là muốn bệnh lại đau lòng muốn chết nãi nãi a. "Diệp Lưu thị xụ mặt, hung hăng nói với Diệp Thanh Vũ.
"Nãi nãi, ta không sao..." Diệp Thanh Vũ mới vừa mở miệng, đã bị Diệp Thanh Thư cắt đứt, "Đại tỷ, tỷ đừng cậy mạnh, nên đi nghỉ ngơi, ta thấy tỷ mấy lần lặng lẽ lau mồ hôi."
Diệp Đại Hà cũng để cho nàng đi nghỉ ngơi, cơm trưa hắn tới nhóm lửa, không cần nàng hỗ trợ.
Bị người một nhà nói như vậy, Diệp Thanh Vũ cũng không kiên trì, bởi vì nàng quả thật rất mệt mỏi, cần nằm nghỉ ngơi một chút, "Vậy phiền Nhị thúc giúp ta đem túi vải vụn này để trong phòng ta đi.”
Diệp Đại Hà lên tiếng, lập tức chuyển qua cho nàng, Diệp Thanh Vũ ôm hai khối vải vóc cùng thêu thùa nhận từ phường thêu, cùng nhau trở về phòng.
“Thanh Vũ, ngươi lên giường nghỉ ngơi một lát, chờ làm cơm xong sẽ gọi ngươi. "Diệp Đại Hà buông túi vải xuống, cười nói với nàng.
“Cám ơn nhị thúc. "Diệp Thanh Vũ cảm kích đưa mắt nhìn hắn rời đi, sau đó lập ngã xuống giường, không muốn động đậy.
Mệt mỏi a!
Diệp Thanh Vũ bên này nằm nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, mặt khác một bên đồ ăn cũng làm xong, gọi nàng đi ra ăn cơm.
Hôm nay trong nhà hỉ sự liên tục, mặc dù không có thịt, bất quá, Diệp Lưu thị đi sát vách mua ba cái trứng gà xào một đĩa, cho mọi người thêm đồ ăn, cán mì sợi cũng đủ mọi người ăn no.
Cả nhà ăn bữa cơm đầm ấm, vui vẻ, gương mặt ai cũng nở nụ cười, niềm vui cứ thế tỏa ra.
Chờ dùng cơm xong, Diệp Đại Hà nghỉ ngơi một lát, liền cõng l*иg trúc lên núi, chuẩn bị nhặt chút củi lửa, hái chút trái cây dại, đào chút rau dại các loại.
Hiện giờ trong đất còn không bận, hắn có thể đi làm những thứ này, chờ bắt đầu thu hoạch vụ thu, sẽ không có thời gian đi vào núi.