Cô Nông Dân Có Chút Ngọt Ngào

Chương 16: Tâm tư của bà mối

Chưởng quầy nghe vậy sửng sốt, lập tức phá lên cười:

"Cô nương cũng là một người tuyệt sắc, vậy thì, đồ cưới đúng như cô nương nói, sáu lượng bạc, ta thấy chăn bông cũng tốt, ta cho ngươi bốn lượng, làm tròn lại, mười lượng bạc như thế nào?"

“Cám ơn chưởng quầy, ngươi thật là một người lương thiện, còn có ánh mắt, cửa hàng của ngươi nhất định sẽ bội thu, ngày một hưng thịnh."

Diệp Thanh Vũ lập tức nở nụ cười, những lời chúc phúc tốt đẹp vừa mở miệng đã đến, dù sao cũng không tốn bạc, có thể tạo thành mối quan hệ tốt..

Chưởng quầy nghe vậy, cười tủm tỉm hướng Diệp Khuynh Vũ nói: “Nhận lời tốt lành của cô nương.”

" Cô nương, tiếp theo nói về công việc thêu thùa này đi, ngươi am hiểu thêu cái gì? Bức tranh thêu này ngươi muốn trả thế nào?"

Ta gần đây thân thể không tốt, không thể nhận việc thêu lớn, trước tiên nhận một ít hà bao, thêu hoa, cây cỏ, côn trùng và cá ta đều am hiểu. Tiền công do chưởng quầy quyết định, ngươi thiện tâm như vậy, cũng sẽ không lừa ta.”

Diệp Thanh Vũ mỉm cười nói, lý do thoái thác này, vẫn là đi theo tiểu đệ học, dùng rất tốt.

"Cô nương thật biết nói chuyện. ngươi nhận công việc nhỏ, ta cũng không có lợi nhuận gì nhưng nếu thêu có thể đẹp như chiếc váy cưới này, một cái hà bao ta cho ngươi mười lăm văn, một phương khăn tử mười văn tiền, như thế nào?"

“Được, cứ quyết định như vậy đi. "Diệp Thanh Vũ gật gật đầu.

Nàng cũng ở trong lòng tính toán sổ sách, khi nàng thêu thùa thành thạo, bằng trình độ nguyên chủ, một ngày có thể thêu hai đến ba cái hà bao, cũng chính là ba mươi văn đến bốn mươi văn tiền, cũng coi như công việc không tệ.

Diệp Chu thị thấy Diệp Thanh Vũ cũng không cần mình hỗ trợ, dăm ba câu, đã thương lượng hai giao dịch trong vài lời và không gặp trở ngại nào, không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, trái tim nàng đã sống lại.

Với bản lĩnh của cháu gái nàng, có thể thêu thùa kiếm tiền, cũng có thể đọc và viết chữ, tuy rằng khuôn mặt bị biến dạng nhưng dáng người của nàng vẫn rất đẹp, chỉ cần dụng tâm tìm, vẫn có thể gả ra ngoài!

Cháu gái nàng một chút cũng không kém!

Diệp Chu thị lần này tới trấn trên, chính là vì tìm Vương bà mối, làm mai cho tiểu nhi tử nàng .

Nàng hiện tại cảm thấy cũng có thể đem chuyện cháu gái cho bà mối nói ra, để cho bà mối lưu tâm có người tốt hay không, không chê dung mạo nguyện ý cưới.

Chờ Diệp Thanh Vũ đi theo chưởng quầy xem hà bao thêu cùng khăn tay thêu, Diệp Chu thị liền vỗ vỗ cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói:

“Thanh Vũ, đồ cưới của ngươi bán rồi, đại nương ở đây cũng vô dụng, đi làm chút việc đi, ngươi ở đây đừng đi, chờ cha ngươi đến.”

“Ai, đại nương cám ơn ngươi. " Diệp Thanh Vũ gật đầu," Chúng ta ở đây chờ ngươi trở về?”

"Không cần ở đây chờ ta, chờ Thiết Thụ trở lại, ngươi nói cho hắn, để hắn đi mua đồ, sau đó đến phía đông cây liễu dưới chờ ta." Diệp Chu thị dặn dò.

Diệp Thanh Vũ gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó nhìn theo bước chân Tam đại nương vội vàng rời đi.

Không lâu sau, lại có khách đến, Diệp Thanh Vũ cũng đã lấy được bạc, chỉ thêu, còn có khan tay và hà bao, liền ngồi ở một bên chờ đợi phụ thân và nhị thúc bọn họ, không chậm trễ việc buôn bán của chưởng quầy.

Khuê nữ! Thanh Vũ!

Một lát sau, Diệp Thanh Vũ cha nàng, Diệp Đại Sơn còn có nhị thúc, vẻ mặt lo lắng, đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài chạy vào, phía sau đi theo Diệp Thanh Phong cùng Diệp Thiết Thụ.

“Cha, Nhị thúc, các ngươi tới thật nhanh." Diệp Thanh Vũ từ trên ghế đứng dậy, xách túi đi lên đón, trên mặt mang theo nụ cười..

Cha nàng cùng nhị thúc, đều lớn lên không kém dung mạo không tệ, nét mặt tuấn tú, thân hình cường tráng, làn da ngăm đen, tràn đầy sức lực, lại vừa làm ruộng vừa làm việc.

Diệp Thanh Vũ nhìn bọn họ, liền cảm thấy trong lòng một trận kiên định an tâm.