Cô Nông Dân Có Chút Ngọt Ngào

Chương 14: Bán Của Hồi Môn 1

“Tam đại nương giáo huấn rất đúng. " Diệp Thanh Vũ cúi đầu nghe, thái độ rất kính cẩn, khiến Diệp Chu thị cũng không giáo huấn nổi nữa.

Diệp Chu thị lại nhìn bộ dáng đeo khăn che mặt của nàng, nhớ tới nàng bị hủy mặt, phỏng chừng đời này cũng không gả được, đối với nàng lại sinh ra vài phần thương tiếc.

“Đợi lát nữa đến trấn trên, các ngươi đi theo ta và Thiết Thụ. Ngươi là một cô nương, Thanh Phong tiểu tử còn nhỏ, không có người cùng các ngươi không được. " Diệp Chu thị còn nói thêm.

Diệp Thanh Vũ nghe vậy ấm áp, có Tam đại nương cùng đường ca Diệp Thiết Thụ đi cùng, nàng an tâm hơn nhiều.

Dù sao bọn họ cũng mang theo của hồi môn đi bán, nếu đám lưu manh nhìn bọn họ là cô nương tiểu tử, có thể sẽ sinh ra tâm tư xấu đoạt bao phục của bọn họ, bọn họ lại đánh không lại, vậy thì xong rồi.

"Cám ơn Tam đại nương" Diệp Thanh Phong giành cảm ơn trước, còn từ trong ngực lấy bánh ra, cười hì hì hỏi, "Tam đại nương, đây là Liễu thẩm cho ta bánh bột ngô, ngươi ăn không?"

“Tiểu tử nhà ngươi, có hiếu tâm là được, tự mình ăn đi, nhìn ngươi gầy như khỉ, làm cho người ta đau lòng muốn chết nha. "Tam đại nương khóe miệng nhếch lên, khoát tay cười nói.

Diệp Thanh Vũ cũng cười nhìn về phía đệ đệ, thật thích hắn thực sự thông minh, khả năng hiểu biết còn hiểu chuyện.

“Xe bò đi gần nửa canh giờ, đến thị trấn.”

Tỷ đệ Diệp Thanh Vũ từ trên xe bò xuống, đi theo phía sau Tam đại nương và Thiết Thụ ca, đi đến chân tường phía trước , thương lượng nên làm chuyện gì trước.

“Tam đại nương, Thiết Thụ ca, thực không giấu diếm, đại đệ vì chữa bệnh cho ta, đến nhà Lý địa chủ làm công lâu dài, ta cùng tiểu đệ là tới trấn trên bán đồ cưới, sau đó muốn cầm tiền chuộc đại đệ của ta từ nhà Lý địa chủ ra.”

Diệp Thanh Vũ ôm bao phục, đè nặng thanh âm nói.

"Chuyện lớn như vậy, làm sao chỉ có hai tỷ đệ các ngươi, cha ngươi và nhị thúc đâu?!" Diệp Chu thị vừa nghe, liền nhíu mày hỏi.

Diệp Thanh Vũ nói: “Cha và Nhị thúc còn có nãi và nương ta, đều đến trấn làm việc.”

Ta cùng tiểu đệ tới đây, là muốn tìm cha và nhị thúc ta trước, sau đó cùng đi bán đồ cưới, lại đi chuộc đại đệ.

"Ngươi có thể nghĩ đến bán đồ cưới chuộc đại đệ ngươi, xem ra là thật không ngốc!" Diệp Chu thị nghe vậy, nhìn Diệp Thanh Vũ ánh mắt lại ấm áp vài phần, mở miệng nói:

“Như vậy ta thấy thân thể ngươi còn rất yếu, ngươi và ta đi Văn Tú phường bán đồ cưới trước, để tiểu tử Thanh Phong mang theo Thiết Thụ đi tìm cha và Nhị thúc, hai mẹ con ta sẽ không chạy theo nữa.”

“Ai, Tam đại nương nghe lời ngươi. Ngươi suy nghĩ thật chu đáo, hôm nay gặp phải ngươi, thật sự là ta gặp vận, có phúc khí. " Diệp Thanh Vũ mặt mày mang theo nụ cười, miệng cũng rất ngọt nói.

Diệp Chu thị nhất thời nở nụ cười, nếp nhăn trên khuôn mặt đều chen chúc cùng một chỗ, nàng nhìn ánh mắt xinh đẹp linh động của Diệp Thanh Vũ, vừa vui mừng vừa chua xót.

Cô gái tốt như vậy, thay đổi tốt như vậy, sao có thể làm cho người ta không thích chứ!

Đi được một nén nhang, Diệp Thanh Vũ mệt mỏi thở hồng hộc, rốt cục đến phường Văn Tú, nếu không đến nơi, nàng có thể mệt mỏi ngất đi, thân thể nàng thật sự là quá yếu.

Chờ vào cửa cơ hồ là Diệp Chu thị nửa đỡ nửa kéo nàng đi vào, sau đó Diệp Thanh Vũ đặt mông ngồi xuống băng ghế của ai đó, mệt mỏi khom lưng thở dốc.

Diệp Chu thị ở một bên nhìn chính là đau lòng thở dài, lại nhỏ giọng răn dạy nàng: "Sau này đừng có ngốc, tội còn phải chính mình chịu!"

Diệp Thanh Vũ nghe liên tục gật đầu, mệt mỏi nhất thời nói không ra lời.

"Khách quan, các ngươi muốn cái gì?" chưởng quỹ nhìn thấy hai người bọn họ, ở phía sau quầy cười chào hỏi.