Diệp Thanh Vũ vừa nghĩ như vậy, nóng lòng muốn trở nên tốt hơn, kiếm tiền và cải thiện điều kiện sống người trong nhà.
Nàng kiếp trước là bác sĩ, trung tây y đều biết, thường xuyên đi vùng núi xa xôi tiến hành chữa bệnh viện trợ, cho nên hái thảo dược nàng biết, cũng am hiểu.
Diệp Liễu thôn chỗ dựa vững chắc hơn nữa còn là núi sâu, bình thường người trong thôn chỉ ở bên ngoài núi đào chút rau dại gì đó, bởi vì trong núi có mãnh thú ngoại trừ thợ săn thôn dân bình thường không dám đi vào.
Diệp Thanh Vũ biết, núi lớn bên trong tất nhiên sẽ có không ít thảo dược thậm chí nhân sâm cũng có.
Chờ thân thể nàng khá hơn nàng sẽ đi hái thảo dược bán lấy tiền, đây là một con đường ra.
Nhưng hái thảo dược không phải kế lâu dài, nàng còn muốn nghĩ biện pháp kiếm tiền khác......
Diệp Thanh Vũ suy nghĩ bởi vì tinh lực không đủ liền ngủ thϊếp đi. Chờ mở mắt tỉnh lại, đã đến sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Thanh Vũ sờ sờ trán của mình mừng rỡ phát hiện sốt đã hạ, trên người cũng có chút khí lực, nàng xốc chăn lên từ trên giường ngồi dậy có chút xa lạ dùng phương thức cổ quái mặc áo khoác, buộc lại mớ hỗn độn cùng rất nhiều thắt lưng.
Diệp Thanh Vũ âm thầm nghĩ, "Thật không quen.”
Diệp Thanh Vũ mang giày xong đứng lên hơi giãn ra một chút thân thể, liền mệt mỏi nàng thở gấp hai tiếng, Diệp Thanh Vũ nhíu mày thân thể này cũng quá suy yếu.
Bất quá, đây cũng là bình thường, nguyên chủ đã lâu ăn không đủ no, nhảy sông phát sốt cao đi qua quỷ môn quan mới trở về, có thể tốt mới là lạ đây!
Diệp Thanh Vũ vịn bàn ngồi xuống, đem gương đồng ở trên bàn cho dựng lên muốn nhìn xem thân thể này bộ dáng như thế nào.
Gương đồng không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt, không thể hiện rõ tàn nhang, ổ gà hay mụn trên mặt, giống như trải qua nhiều quá trình xử lý lọc, dung mạo của một người được cải thiện một số cấp độ, và nó có thể được gọi là một tạo tác của cái đẹp. Vì vậy, cho dù sau khi khuôn mặt của nguyên chủ bị biến dạng, nàng cũng không vứt bỏ chiếc gương đồng, bởi vì soi gương nếu không nhìn kỹ, nàng thật sự nhìn không thấy những sợi tơ đen hay đốm đen trên mặt và nàng trông như thể không bị biến dạng.
“Đúng là một mỹ nhân a." Diệp Thanh Vũ nhìn mình trong gương, huôn mặt như đĩa bạc, đôi mắt trong như nước mùa thu, hai hàng lông mày lá liễu như trăng khuyết, mũi thanh tú, khuôn miệng thanh tú như màu đỏ son.
Ai, thật đáng tiếc, mỹ mạo như vậy đã bị hủy, nữ tử cổ đại coi mỹ mạo cùng hôn sự vô cùng trọng yếu, cũng khó trách nguyên chủ hủy dung còn bị từ hôn, tính tình thay đổi chóng mặt, thậm chí còn tìm sống chết. Bất quá, Diệp Thanh Vũ tâm tính rất bình tĩnh, không cảm thấy dung mạo nửa hủy này là vấn đề lớn.
Đương nhiên nàng cũng yêu cái đẹp, nhưng bây giờ, cái đẹp so với cái quan trọng hơn chính là để bản thân cùng gia đình lấp đầy bụng, trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Về phần chuyện chữa bệnh khôi phục dung mạo, chỉ có thể tạm gác lại.
Diệp Thanh Vũ cầm lấy lược chải tóc cho mình mặc dù động tác của nàng vẫn còn hơi thô, nhưng nàng vẫn có trí nhớ và thói quen của nguyên chủ, vì vậy nàng làm rất trôi chảy.
Thu dọn xong, Diệp Thanh Vũ đẩy cửa đi vào trong sân, nhìn thấy mấy căn nhà đất đổ nát, thậm chí còn có một căn nhà tranh.
Hai năm trước, trong nhà bán căn nhà ngói lớn gạch xanh trước kia, dùng một lượng bạc mua một căn nhà cũ nát nhất trong thôn.
Nhưng nhân khẩu trong nhà nhiều, khi đó trời đông giá rét không kịp xây nhà, liền sửa lại chuồng gia súc dựng cỏ tranh xây thành một gian phòng để cho đại đệ cùng tiểu đệ ở.