"Đồ ngốc! Vì một tên cặn bã, ngay cả người thân của mình cũng không cần!" Diệp Thanh Vũ sắp xếp lại trong đầu, phổi gần như suýt nữa cũng bị tức giận "Thân ở trong phúc không biết phúc!"
Kiếp trước nàng là một cô nhi, hâm mộ nhất, khát vọng nhất chính là người nhà yêu thương và quan tâm.
"Két!"
Đúng lúc này cửa phòng cũ nát truyền đến một tiếng vang nhẹ, một phụ nhân trung niên mặc quần áo vải thô màu lam bưng một chén thuốc, mặt đầy sầu khổ đi vào.
Diệp Thanh Vũ nghe tiếng quay đầu nhìn về phía bà ấy, từ trong trí nhớ biết được đây là nương của nguyên chủ, Diệp Tần thị.
"Vũ, Vũ nhi, con tỉnh rồi?!" Diệp Tần thị đối diện với hai mắt nữ nhi đang mở, giật mình sửng sốt một cái, lập tức vui mừng cười toét miệng, vội vàng bước nhanh tới đặt chén thuốc ở một bên, ngồi ở đầu giường.
Diệp Thanh Vũ nhìn bà ấy, thấy hai mắt bà ấy bao hàm nước mắt, mặt đầy từ ái cùng vui mừng. Đây là lần đầu tiên nàng thực sự cảm nhận được tình yêu thương từ người thân, lòng không khỏi bị xúc động, khẽ mở miệng, khàn khàn hô một tiếng: "Nương....."
"Ai, nương ở đây! Ô ô ô...... Nương ở đây, ở đây......"
Diệp Tần thị nghe tiếng nương này của nữ nhi, lại nhìn bộ dạng yếu ớt đáng thương của nàng, trái tim đau đớn đều muốn nát, nước mắt rơi xuống. Bà ấy đưa tay ra với đôi mắt đỏ hoe, vốn muốn chạm vào gò má nữ nhi, bà ấy đã đưa tay ra một nửa, nghĩ đến sự phản kháng của nữ nhi, bà ấy lại vội vàng rụt trở về, đổi thành cầm tay Diệp Thanh Vũ.
"Vũ nhi, con hôn mê gần một ngày rồi, coi như tỉnh rồi! Con, con hù chết nương rồi! Con sao có thể nghĩ ra nhảy xuống sông tìm cái chết chứ! Nếu con chết, nương, cha con, còn có gia con, nãi con sống như thế nào a! Ô ô ô....."
"Con cái đứa nhỏ ngốc, tên Lưu Tuấn Sinh không phải là nam nhân tốt, lúc trước các con đã định hôn kỳ, hắn ta bởi vì con bị hủy dung đã kiên quyết từ hôn, quả thực là bội tín!"
"Đừng nói hắn ta chỉ trúng cử nhân, trở về làm chủ bộ, cưới nữ nhi huyện thừa, hắn ta cưới công chúa làm phò mã cũng cùng chúng ta không quan hệ!"
"Nữ nhi, nương van cầu con quên hắn ta đi, đừng nghĩ đến hắn ta càng đừng vì hắn ta muốn chết muốn sống được không?"
"Được." Diệp Thanh Vũ nặng nề gật đầu, nàng choáng váng đầu, nhưng thấy nương ngẩn người, nàng vẫn cười, lại gật đầu, khàn giọng nói: "Được!"
"Vũ nhi, vừa rồi thật sự là con nói được sao? Con thật sự không bướng bỉnh? Con đáp ứng?" Diệp Tần thị bối rối trong chớp mắt, kinh hỉ nắm chặt tay nàng, đỏ mắt hỏi đi hỏi lại xác nhận.
"Ân, nương, con đi một lần ở Quỷ Môn Quan, thật sự suy nghĩ cẩn thận." Diệp Thanh Vũ yếu ớt nói: "Lưu Tuấn Sinh, không đáng để con nhớ thương."
"Đúng đúng đúng, không đáng! Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, nương thật sự là quá cao hứng."
Diệp Tần thị lại cao hứng mà khóc, mừng rỡ nữ nhi rốt cục không để tâm vào chuyện vụn vặt, càng cao hứng nữ nhi rốt cục lại nở nụ cười, nói chuyện lại ôn nhu hữu lễ giống như trước.
Từ sau khi nữ nhi bị hủy dung, nàng liền ủ rũ và ảm đạm, không còn có vẻ tươi cười nữa, trở nên đặc biệt cáu kỉnh thường xuyên nổi giận, nói chuyện cũng chua ngoa.
Người trong nhà biết nàng từ nhỏ được sủng ái trước sau như một tâm cao khí ngạo, lập tức bị hủy dung, bị từ hôn trong lòng khổ cho nên cũng không trách nàng, chỉ là đau lòng nàng lại không biết nên khuyên giải an ủi nàng như thế nào?
Diệp Tần thị kích động lau nước mắt, nghiêng người chạm trán nữ nhi: “Còn nóng, trước tiên đừng nói nữa, nào, còn nóng uống thuốc đi, hạ sốt sau sẽ khỏe lại."
Nói xong, Diệp Tần thị đỡ nữ nhi dậy, để nàng ngồi.
"Nương, trong nhà lấy đâu ra bạc xem bệnh mua thuốc cho con? Không lẽ đem hai mẫu ruộng còn lại trong nhà bán đi sao?!"