Đối mặt với sự cáu kỉnh đột ngột của Biên Nguyệt, quản lý viên run lên vì sốc, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng buông thả bản thân —— Phản bội Phật môn, nhặt lại đồ đao. Nhưng không ngờ sau câu "bà đây không làm" lại là câu "tôi muốn làm đồ búp bê"!
Quản lý viên: Cô ta không sao chứ? Có phải cô ta bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?
"Nếu tôi nhớ không lầm thì chưa lâu trước đây cô từng nói sẽ không làm đồ búp bê, sẽ không làm chuyện ấu trĩ tẻ nhạt như vậy."
Biên Nguyệt nhíu mày, "Chỉ là nói đùa thôi mà."
"Nhưng lúc đó cô nói rất nghiêm túc."
"Thì nói đùa một cách nghiêm túc mà."
Quản lý viên:...
Đối mặt với sự im lặng của quản lý viên, thật ra Biên Nguyệt cũng biết hình tượng của mình có chút mâu thuẫn, dựa theo tính cách của cô, tuyệt đối không thể chạm vào búp bê, kể cả bây giờ cô cũng không chút hứng thú với việc may quần áo búp bê.
Nhưng cô muốn làm búp bê à? Không, thứ cô muốn chính là thu hút sự chú ý của Bùi Bản Nùng, làm cô ấy tránh xa kẻ hại đời thiếu nữ Lộc Chi Hoa kia.
Nhìn thấy sự thân thiết của Bùi Bản Nùng và Lộc Chi Hoa, Biên Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu. Trước đây, Bùi Bản Nùng đối với cô rất nhiệt tình, lúc ăn cơm đi tìm cô, lúc tan học gần như dính lấy cô, ngay cả trước khi đi ngủ cũng luôn chúc cô ngủ ngon, tạm biệt muah muah muah, lúc đó buồn vui của thiếu nữ lạnh lùng và em gái đáng yêu không tương thông, Biên Nguyệt chỉ thấy cô ấy thật ồn ào.
Thế nhưng bây giờ tự dưng đâm bang ra một tên Lộc Chi Hoa, có thể nói đã giúp Biên Nguyệt thu hút "hỏa lực", dời đi sự chú ý của Bùi Bản Nùng, làm cho cuộc sống "ồn ào" của cô về với bình yên. Nhưng sau khi trở lại yên tĩnh, Biên Nguyệt bỗng cảm thấy chẳng biết làm sao, muốn khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.
Cô nghĩ, Bùi Bản Nùng gọi cô là đàn chị, mời cô ăn cơm, giữa hai người có thể xem như bạn bè. Còn Lộc Chi Hoa là kẻ thù truyền kiếp của cô, ngang nhiên tới trường Trung học Tử Hòa, ngang nhiên bắt Bùi Bản Nùng đi, làm bộ làm tịch, dối trên gạt dưới để chiếm lấy sự ưu ái và tin tưởng của Bùi Bản Nùng.
Cho dù là từ góc độ bảo vệ bạn bè hay từ góc độ tranh chấp bang phái đều phạm vào cấm kỵ của cô, vì thế cô tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải đưa Bùi Bản Nùng trở về, để Lộc Chi Hoa chết ngắc cái ý đồ xấu xa này.
Biên Nguyệt không có điểm tốt nào ngoại trừ năng lực hành động mạnh mẽ, nói phải làm quần áo cho búp bê là lập tức biến thành hành động.
Cô nhảy vài mảnh vải vụn không ai dùng đến, tìm một hộp kim chỉ, lướt qua vài video trên mạng, xem đi xem lại, thanh tiến trình video sắp bị cô kéo đến ma sát sinh nhiệt, nhưng xem xong cô vẫn không biết bắt tay từ đâu.
Trong đầu có tiến bộ, nhưng hai tay không biết nghe lời.
Cô vốn cho rằng thứ khó nhất chính là học hành, chính là phương trình hàm số Toán học, thế nhưng khi đối diện với một đống kim chỉ thì mới phát hiện, hóa ra núi sau còn cao hơn núi trước, thứ nhiều nhất trên đời này chính là chuyện cô không biết.
Không rầu rĩ bao lâu, Biên Nguyệt tức thì có kế hoạch mới. Cô nghĩ bản thân là người đứng đầu một bang, trong tay nắm giữ nhân lực, vật lực phong phú, thế là ngay tối đó, cô nhắn tin vào nhóm, yêu cầu mọi người chuẩn bị kĩ càng nguyên liệu, sáng ngày mai gặp mặt tại lớp 11 ban 3, ai tới trễ —— chém.
Bọn đàn em hoàn toàn mù tịt về thông báo này, tin nhắn Biên Nguyệt phát ra gần đây, hoặc là làm chính sự —— chơi game, hoặc là làm nhân sự —— học tập, nhưng yêu cầu mang vật liệu làm quần áo búp bê thế này đã vượt quá khả năng hiểu biết của bọn họ, thậm chí có người còn băn khoăn, có phải mình bỏ sót môn học nào không, trong kì thi còn có môn thi thiết kế quần áo búp bê à?
Nói về hiểu biết quần áo búp bê, bang chúng Tinh Nguyệt Bang không biết nhiều hơn Biên Nguyệt bao nhiêu. Biên Nguyệt cũng biết trình độ của họ, thế là đào ra mấy chục tấm ảnh búp bê trong vòng bạn bè của Bùi Bản Nùng, chia sẻ lại trong nhóm, yêu cầu mang theo đầy đủ vật liệu để có thể hoàn thành giống cấp độ trên ảnh.
Buổi sáng, nắng chói chang, ve kêu liên hồi, rèm cửa sổ phòng học bị kéo lại, đèn huỳnh quang được bật lên. Tinh Nguyệt Bang tập trung tại lớp học đúng giờ, thân mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, nhưng trên mặt bàn lại bày ra một đống đồ may vá. Mọi người đều im lặng, mới đầu bọn họ còn nghi hoặc, muốn gặp mặt Biên Nguyệt hỏi rõ ràng, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt cô, tất cả đều biết sự tình không đơn giản.
Biên Nguyệt ngồi vào vị trí đầu não, ánh mắt nghiêm nghị giống như hai hòn đá đen, phân tán nhưng không tách rời. Sự nghiêm túc của cô cũng trực tiếp kéo thấp áp suất không khí trong lớp, tiếng hít thở trở nên nặng nề, ngay cả những chiếc kim mỏng trên bàn cũng như nặng hơn, chẳng khác nào dao thật súng thật.
"Gần đây rất nhiều lần Hắc Dạ Bang xông vào địa bàn của chúng ta, các bạn đều biết chứ?"
"Biết." Mọi người đồng thanh nói.
Chờ tiếng nói lắng xuống, Biên Nguyệt lại mở miệng, "Vậy các bạn có biết việc chúng lừa gạt dụ dỗ đàn em lớp 10 của trường chúng ta không?"
Nhất thời mọi người không kịp phản ứng, Lăng Duyệt gãi gãi đầu, "Đàn em Bùi?"
Sắc mặt Diệp Linh Lung đông cứng lại, "Thật sự không biết, sao cô ta lại bị Hắc Dạ Bang để mắt tới?!"
Vì liên quan đến Diệp Linh Lung nên người trong bang đều biết tới nhân vật Bùi Bản Nùng này, chỉ là không mấy ấn tượng, lúc này nghe nói cô ấy bị lừa gạt, mọi người chần chừ hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào.
"Cô ấy... chính là người hồi trước hay đi tìm anh Huy nói chuyện?"
"Bây giờ lại chạy tới Hắc Dạ Bang?"
"Là bị lừa đi à?"
Biên Nguyệt: "Giữa cô ấy và anh trai tôi không có chuyện gì, tôi đã thăm dò cô ấy rồi, thật sự chỉ là tìm người nói chuyện thôi. Bởi vì phải thăm dò nên gần đây tôi tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, có thể xem như là bạn của tôi."
Biên Nguyệt liếc Diệp Linh Lung, hắng giọng một cái, "Trước đó tôi đưa cô ấy cùng anh trai và Linh Lung ra ngoài ăn cơm, ở quán ăn gặp người của Hắc Dạ Bang, tôi và Hắc Dạ Bang phát sinh xung đột, chính vào lúc đó cô ấy bị nhắm tới. Hơn nữa, người của Hắc Dạ Bang trắng trợn tới trường chúng ta, dụ dỗ bạn của tôi, các bạn cảm thấy chuyện này hợp lý không?"
"Không hợp lý!"
"Không quá hợp lý!"
Mọi người vốn chưa có quyết định với chuyện này, vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng sau khi nghe Biên Nguyệt dẫn dắt đã lập tức ngộ ra: Nếu Bùi Bản Nùng đã được lão Đại xem như bạn bè, vậy là nằm trong phạm vi che chở của cô ấy, bây giờ người của Hắc Dạ Bang lại thò tay vào vòng bảo hộ của cô ấy, thế này đã không còn là dụ dỗ đơn thuần mà còn liên quan đến thể diện bang phái, tầm quan trọng không thể xem thường!
Vương Khiêu Khiêu tính tình nóng nảy, "ngoi lên" khỏi chỗ ngồi: "Lão Đại, hay là đánh bờm đầu chúng nó xem chúng có còn dám vi phạm không!"
Nếu là bình thường, Lăng Duyệt và Thư Hào nhất định sẽ ngay lập tức đứng ra ủng hộ, nhưng dù gì họ cũng đi theo Biên Nguyệt ra tuyến đầu, trong quán trà sữa chứng kiến phản ứng của Bùi Bản Nùng, vậy nên cũng biết nếu lần này dựa vào vũ lực e là không giải quyết được.
Biên Nguyệt cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, không chút khinh suất, đuôi lông mày bị kéo thẳng, "Đánh thì cũng đã đánh nát trong game rồi, bọn chúng đều chết thảm, nhưng cũng không thay đổi được gì, tên họ Lộc kia láo lếu thành quen đã để lại ấn tượng tốt cho Tiểu Bùng, xây dựng được hình tượng người tốt, bây giờ còn trở thành bạn của Tiểu Nùng nữa."
Quách Nhất Văn nhìn thấu suy nghĩ của cô, chêm theo, "Vì vậy, nếu chúng ta sử dụng vũ lực chẳng hóa ra chúng ta thô bạo vô lý, ngược lại sẽ làm nổi bật hình tượng tốt đẹp của Lộc Chi Hoa?"
"Đúng, lần này họ Lộc kia thông minh biết ngụy trang thành người tốt, vậy chúng ta cũng phải thông minh hơn —— Phải dùng trí. Hôm qua tôi xem vòng bạn bè của hắn, để khiến Tiểu Nùng vui vẻ hắn còn may quần áo búp bê cùng cô ấy, còn học được cách làm nữa."
Nghe tới đây, mọi người hít vào một hơi, khó có thể tưởng tượng cảnh tượng đó —— Lộc Chi Hoa, một thiếu niên đại hán, ngón tay thô như bao cát, cầm theo kim may, xỏ xỏ xuyên xuyên, vừa may vá vừa đùa giỡn cùng Bùi Bản Nùng. Mọi người nghĩ tới đều nổi da gà toàn thân, đây không phải "Lỗ Trí Thâm chôn hoa" phiên bản hiện thực ư!
Sau khi kinh ngạc qua đi, bọn họ nhìn thấy vật liệu đầy bàn, từ kinh ngạc biến thành tỉnh ngộ ——
"Lão Đại, chúng ta may đồ búp bê là để lấy được lòng tin của Tiểu Nùng sao?"
Ánh mắt Biên Nguyệt thâm thúy, gật đầu, cô đúng là có ý này!
Cô muốn chứng minh, bây giờ cô chẳng những không bài xích búp bê mà còn có thể làm chuyện Lộc Chi Hoa làm được. Vì vậy cuối tuần này cô có thể may quần áo búp bê cùng Bùi Bản Nùng, muốn làm kiểu nào thì làm kiểu đó.
Cuối cùng các đàn em cũng hiểu đầu đuôi sự việc, nhưng sau khi hiểu rõ, bọn họ vẫn ôm nghi hoặc. Mọi người nhìn nhau, do dự.
—— Tuy nói Hắc Dạ Bang không biết xấu hổ, tuy nói Tinh Nguyệt Bang muốn trút giận, nhưng phải làm y phục búp bê thì có phải hơi quá không?
Bọn họ chính là Tinh Nguyệt Bang đó, là tổ chức bá vương học đường đó, đi trong trường cũng có thể quét ra gió làm người ta lạnh run đó, sao một đám có thể tập hợp lại... để may quần áo cho búp bê?
Lộc Chi Hoa có thể không cần sĩ diện, nhưng thể diện của họ sao có thể nói vứt là vứt đây?
Vừa rồi trong phòng học còn ồn ào sục sôi, nhưng bây giờ đối mặt với ngọn núi "làm quần áo búp bê" này, bầu không khí lập tức xìu xuống. Biên Nguyệt thấy không ổn, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, giọng nói trầm xuống quãng tám: "Có ý kiến gì không, nói ra?"
Mọi người lập tức cúi đầu cụp mắt, cầm nắm loạn xạ trên bàn, lập tức bắt tay vào việc —— Dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng hơn thể diện.
Biên Nguyệt thấy bọn họ loay hoay một lúc, động tác vừa vụng về vừa lộn xộn, cô thở dài, lấy iPad ra, bấm vào mục yêu thích, mở video hướng dẫn làm y phục búp bê cho mọi người xem.
Các loại búp bê BJD khác nhau phù hợp với các loại quần áo khác nhau, mà các loại khác nhau lại có thể làm nhiều kiểu quần áo.
Biên Nguyệt biết hiện tại Bùi Bản Nùng thích nhất là em gái Lucy, Lucy có dáng vóc mảnh mai, dáng điệu uyển chuyển, thích hợp mặc váy hoàng gia châu Âu, vừa tao nhã lại không mất đi vẻ xinh đẹp. Biên Nguyệt vốn muốn chọn một chiếc váy lolita công chúa có nhiều lớp ren xếp chồng lên nhau, nhưng cân nhắc đến trình độ có hạn, cuối cùng cô sưu tập được một chiếc váy yếm thông thường, phù hợp với người không có nền tảng.
Mấy chiếc bàn được quây lại, máy tính bảng đặt ở giữa, vài cái đầu kề sát nhau, nhìn chòng chọc vào màn hình. Đây có thể nói là lĩnh vực hoàn toàn mới đối với bọn họ, nhưng dưới uy quyền của Biên Nguyệt, họ không dám mảy may phân tâm, nghiêm túc hơn bất kì môn học nào.
Sau khi xem ba lần, nhóm người coi như đã nhập môn, Biên Nguyệt làm "chuyên gia" xem ba mươi lần, bắt đầu phân công —— Quách Nhất Văn và Trần Dao Đông phụ trách vẽ các bản vẽ, Thư Hào và Lăng Duyệt phụ trách cắt vải, Diệp Linh Lung và Đỗ Ngải phụ trách vắt sổ, Vương Khiêu Khiêu phụ trách may dây đeo vai, cuối cùng là diễn viên chính Biên Nguyệt phụ trách ghép dây đeo và chân váy lại với nhau, thêu cúc áo và khuy cài.
Công việc cần sự tỉ mỉ như vắt sổ hẳn nên để máy may làm, một phút là xong, nhưng thiết bị của nhóm người Biên Nguyệt có hạn trong khi thời gian eo hẹp và nhiệm vụ cấp bách, chỉ có thể trực tiếp thực hiện công việc bằng tay, như thế càng thể hiện giá trị tinh thần đáng quý.
Phòng học ban 3 đèn đuốc sáng rực, chiếu sáng căn phòng đầy những học sinh chịu khó, chịu khó đến sắp phát điên —— Có Trần Dao Đông vẽ bản mẫu xem như thuận lợi, nhưng Thư Hào và Lăng Duyệt lại cắt hư hết mười mấy miếng vải. Ban đầu Biên Nguyệt còn mềm mỏng động viên, nhưng thấy số vải còn lại ngày càng ít, cô cầm lấy cây kéo, yên lặng đứng sau lưng hai người.
Lăng Duyệt và Thư Hào toát mồ hôi lạnh, dưới áp lực tuyệt đối rốt cuộc cũng cắt ra được sáu miếng vải, cho những vải vóc đã chết kia một lời giải thích.
Khi bọn họ muốn sống không được thì bên phía Diệp Linh Lung và Đỗ Ngải lại muốn chết không xong —— Cái chuyện vắt sổ này, khoảng cách giữa các mũi kim còn nhỏ hơn con kiến, cặp mắt họ như muốn lòi ra ngoài, khó khăn lắm mới nhìn thấy đâu là sợi chỉ thì lại không thấy mũi kim nằm đâu, nhìn thấy mũi kim ở nơi nào thì lại chẳng thấy ngón tay nằm nơi mô, kim đâm đâm, đâm vào móng tay, "làm lại quần áo" được tiến hành song song với "làm lại đời người".
Biên Nguyệt thấy trận tuyến của hai người họ quá mức khốc liệt, rốt cuộc cũng cảm thấy xót xa cho đàn em, đề nghị hoán đổi phân công, cô sẽ vắt sổ, nỗi đau đứt tay cô chịu đựng được.
Hôm đó vì vận động tay quá nhiều nên cuối cùng, ngón tay Biên Nguyệt thủng lỗ chỗ, khi rút kim thì run lẩy bẩy, khi đâm kim thì run lập cập, vì không thể nhắm chuẩn vị trí nên công việc chỉ có thể kéo dài bất đắc dĩ.
Thế là một tuần sau đó, thành viên Tinh Nguyệt Bang sẽ tụ tập lại với nhau, cúi đầu tiến về phía trước, đứng ở giai đoạn sơ cấp trong công cuộc "chế tạo quần áo búp bê" trường kỳ.
Trải qua bốn ngày làm việc, bốn phân đoạn trung gian, bốn đôi tay sắp bị phế bỏ, một chiếc váy hoa nhăn nheo rốt cuộc cũng tập tễnh ra lò.
Tuy dây áo không đối xứng, đường vắt sổ không đều, cúc áo không thẳng hàng, y phục chẳng ra hình dạng, nhưng thoạt nhìn không đến nỗi quá xấu, còn có vẻ lanh lợi của bé gái.
Mọi người quây quần quanh bàn, ánh mắt lưu luyến trên y phục, bỗng nhiên có cảm giác nước mắt lưng tròng. Bộ váy này tuy rằng vừa nhỏ vừa thô nhưng đong đầy tâm huyết, là kết tinh tinh thần của họ, cũng là minh chứng cho khả năng phá hoại của họ.
Diệp Linh Lung lấy hộp quà ra, đặt váy yếm lên cỏ khô, thật cẩn thận đưa cho Biên Nguyệt, xem chừng còn quý giá hơn kim cương châu báu, "Lão Đại, chúng tôi giao nó cho cô, cô hãy cố gắng tận dụng nó!"
Hộp quà màu xanh, được thắt ruy băng, hoa văn trang nhã, Biên Nguyệt cầm trong tay cũng không dám dùng sức.
Giờ tự học buổi tối, dãy phòng học lớp 10 và lớp 11 đều sáng đèn, Biên Nguyệt đi xuyên qua hành lang trung gian tới ngoài cửa lớp 10 ban 16, Trần Dao Đông thoáng thấy bóng người cô, vội chạy ra tiếp giá.
"Lão Đại, chị tới tìm em sao?"
Trần Dao Đông thấy Biên Nguyệt căn bản không nhìn mình, nương theo ánh mắt của cô nhìn lại, thấy bóng dáng kia. Bên trong cửa sổ kính, Bùi Bản Nùng đang cúi đầu giải đề, như để tập trung suy nghĩ nên cô ấy vén mái tóc dài sang một bên, gò má bầu bĩnh, hàng mi buông khẽ rung trên sống mũi, khép mở theo hướng nhìn của cô ấy.
Biên Nguyệt nghiêm túc nhìn, cuối cùng đáp, "Tôi đến tìm cô ấy."