Chân Chu tỉnh lại, khóe mắt còn dính nước mắt.
Sau khi anh đi ra khỏi Minh Giới, cơ thể nhanh chóng già yếu, chưa được mấy ngày đã nằm trong l*иg ngực cô rồi nhắm mắt.
Trước khi chết, anh mỉm cười hẹn với cô kiếp sau hai người sẽ gặp lại. Sau khi đau khổ qua đi, chuyện này có lẽ là sự an ủi lớn nhất với cô. Bởi vì hai người may mắn hơn người khác, mặc dù xa nhau nhưng đời sau vẫn còn có thể gặp lại.
Bây giờ cũng đã tỉnh, hốt hoảng nhận ra mọi thứ đều như giấc mơ, cô cảm thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ ẩm ướt, không khí ướŧ áŧ nhưng lại ấm áp, xung quanh yên lặng, không có một âm thanh nào.
Cô mở choàng mắt ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh, lập tức sợ ngây người.
Đây là cái thế giới gì vậy?
Cô thấy mình đang nằm trên một dải đất bằng phẳng ở một ngọn núi, dưới người là cỏ xanh dày và cây dương sỉ, xung quanh cũng như vậy, khắp nơi đều mọc đầy những cây dương xỉ, dương xỉ ẩm ướt, phiến lá to lớn, tươi tốt không gì sánh được, to vượt quá tưởng tượng của cô, cây cối xung quanh cũng như vậy.
Ngoại trừ các loại dương sỉ, còn có cây bạch quả cao ngất trời, cây cọ giống như cây tô thiết, cao thấp xen vào nhau, khắp nơi rậm rạp.
Phía xa xa là một thảm thực vật giống như trên núi, xanh biếc um tùm, nhìn không thấy điểm cuối.
Chân Chu đang kinh ngạc về thế giới này, chưa kịp phản ứng, trên đỉnh đầu phát ra tiếng kêu bén nhọn. Cô ngửa đầu, thấy một con vật to lớn, cái mỏ rất dài, là một con chim khổng lồ đang bay liệng trên bầu trời xanh thẳm cách Chân Chu mấy chục mét, dưới móng của nó đang kẹp một con mồi to như con dê, dưới móng vuốt của chim, con vật đó cố gắng dãy giụa, tiếng gào thét vang lên, cuối cùng, nó thoát được móng vuốt con chim lớn, rơi xuống đất tựa như một tảng đá, nằm trong bụi dương xỉ cách Chân Chu mấy chục mét.
Con chim khổng lồ thấy con mồi của mình chạy trốn, hình như cũng rất tức giận, lập tức lao xuống muốn bắt nó lần nữa.
Con vật kia vô cùng dẻo dai, rơi từ trên cao xuống mà vẫn chưa chết, giãy dụa mấy lần đã đứng lên, nhưng có lẽ là do đầu óc choáng váng, đứng lên lại ngã xuống. Nó thấy Chân Chu đang ngồi dưới đất, trong miệng thét gào, khập khễnh chạy về phía cô rồi nhào vào l*иg ngực cô, rụt đầu vào sâu bên trong, bờ mông vểnh lên, run lẩy bẩy.
Con vật này không quá lớn, thế nhưng sức cũng chẳng vừa, Chân Chu suýt nữa đã bị nó đâm cho ngã trên mặt đất, may là đầu nó tròn tròn, không có sừng dài, ngoại trừ bộ ngực đau nhói cũng chẳng có vết thương gì, chưa ngồi vững đã thấy con chim khổng lồ trên không trung thắng gấp, vỗ cánh thay đổi hướng bay, giận dữ lao về phía Chân Chu, càng ngày càng gần, cái cánh vỗ vỗ tạo ra cơn gió lớn khiến tóc cô bay bay. Chân Chu tỉnh táo lại, vội vàng ôm lấy con vật đang nằm trong l*иg ngực mình, quay đầu nhanh chân chạy vào mảnh rừng nhỏ bên cạnh.
Trước khi móng vuốt con chim kia đυ.ng phải đỉnh đầu cô, Chân Chu đã chui vào trong rừng, dùng một cành cây che chắn cho mình mới thoát khỏi nguy hiểm, nghe tiếng cành cây bị gãy cũng không dám quay đầu lại, chỉ lo cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, tới một rừng cây rậm rạp bên cạnh mới dừng lại, trên đỉnh đầu của cô phát ra âm thanh, lá cây liên tục kêu xào xạc, hạt sương đọng trên phiến lá rơi lộp ba lộp bộp xuống đất giống như một trận mưa rào, trên mặt Chân Chu dính đầy nước, biết con chim khổng lồ kia không chịu vuột mất con mồi của mình, theo cô tới đây để bắt mồi, bị lá cây rậm rạp cản lại, một lát sau, âm thanh trên đỉnh đầu cũng dần biến mất, trời đã hết mưa, ngọn cây không lay động, con chim khổng lồ kia đã đi rồi. Bây giờ Chân Chu mới cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, ném con vật chết bầm đang rúc đầu vào ngực cô xuống đất, còn cô đặt mông ngồi xuống thở hổn hển.
Con thú nhỏ kia cũng biết nguy hiểm đã qua đi, đứng bên cạnh cô nhảy nhót vài cái rồi cất bước đi tới trước mặt cô, chân sau ngồi xuống, trợn đôi mắt tròn vo thoạt nhìn có chút buồn cười, nghiêng đầu đi, tò mò nhìn cô chằm chằm.
Bây giờ Chân Chu mới thấy rõ hình dáng của con thú này. Cái đầu tròn trịa, hai con mắt, mũi miệng, cái cổ thật dài, trên người không có lông, làn da trần trụi với thiên nhiên, không có cánh, móng vuốt nho nhỏ cũng không sắc nhọn giống như chim, chân sau cũng mạnh mẽ.
Hình như là một chủng thú đi bộ có thể đứng thẳng.
Cô cứ ngồi như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ với con thú mà mình mới cứu, nghĩ tới hoàn cảnh ở đây, lại nghĩ tới con chim khổng lồ mới sải cánh trên trời cao...
Lẽ nào, cô tới một thế giới giống như Kỷ Jura?
Cô suy nghĩ một lát, sợ ngây người.
Bản năng của cô không cho phép cô chấp nhận điều này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô thử đi qua rừng lá kim ở bên cạnh, trên đường đi không ngừng gặp những loài động vật chỉ có thể tồn tại ở viện bảo tàng hoặc trong phim viễn tưởng, trong lòng cô nơm nớp lo sợ, lần nào cũng phải trốn sau cây lớn, tránh cho chúng phát hiện ra bản thân mình, giây kế tiếp, cô quay đầu lại thấy con rắn lớn đang trườn qua trườn lại, mới hiểu ra.
Tất cả đều là sự thật.
Đây là kiếp số mà cô phải trải qua, phải chấp nhận, thích ứng, sinh tồn cho tới khi rời khỏi thế giới này. Cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô tới đây vì anh, nhưng cô có cảm giác, trong mảnh đất xa lạ rộng lớn này, tạm thời gọi là lục địa Jura có một không hai đi, rất có khả năng cô là động vật linh trưởng duy nhất có trí tuệ và cái tôi của riêng mình.
Vậy anh đang ở nơi đâu? Hướng Tinh Bắc và Thanh Dương Tử, cô lần lượt nhìn từng người chết đi, vậy lần này anh sẽ dùng thân phận gì để xuất hiện trước mặt cô đây?
Làm sao cô mới tìm được anh?
Chân Chu nhịn xuống cơn sợ hãi đang dâng trào, lấy lại tỉnh táo, liên tục đi lung tung không có mục đích trong mảnh đất xa lạ này nửa ngày, cả người chỉ toàn mồ hôi, vừa đói vừa mệt, nhưng đáng sợ hơn, cảm giác cô độc của cô càng ngày càng mãnh liệt hơn, cảm giác cô đơn một mình đối mặt với cả trời đất, tựa như một đại dương mênh mông, còn cô lại đang vùng vẫy dưới đáy biển, chèn ép khiến cô không thở nổi.
Thứ có thể an ủi cô là thằng nhóc con mà cô từng cứu, vẫn luôn đi theo cô, bám chặt lấy cô. Cô đi đâu, nó cũng đi theo đó, kêu chi chi oa oa, hình như vô cùng vui vẻ.
Thời gian ban ngày ở đây cũng giống như thời gian mùa hè mà Chân Chu biết, hôm nay sau khi mở mắt, mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, giờ là giữa trưa, năm, sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua. Tới chạng vạng tối, trời vẫn còn rất sáng nhưng mặt trời đã bắt đầu lặn, phía chân trời xa, hoàng hôn dần xuất hiện, bầu trời xanh thẳm biến thành đỏ ửng, từng đám mây xanh cũng biến thành màu hồng, nhuốm đầy ánh nắng chiều, trong bóng tà dương có bầy chim đang sải cánh bay về tổ, đẹp đẽ khôn cùng, xinh đẹp rung động lòng người, giống như một hình ảnh trong mơ.
Nhưng Chân Chu không có lòng dạ để ngắm hoàng hôn.
Cô đang trong tình trạng kiệt sức, ngồi cạnh một đầm nước, tắm mấy phút rồi hái mấy quả dại trên cây, hình như là quả táo dại.
Vì ban đầu cô tưởng thằng nhóc kia là con đà điểu, thế nên tạm thời gọi nó là Tiểu Đà! Hai hàm răng bằng phẳng, hình như chỉ là thú ăn cỏ, không có tính uy hϊếp đối với cô. Trên đường, Chân Chu thấy nó ăn loại trái cây này, bây giờ bụng cô kêu vang, theo chân nó hái mấy quả ăn cho đỡ đói.
Cô cắn một miếng, quả này có vị chua chua ngọt ngọt, rất mọng nước.
Chân Chu ăn vài quả dại, cảm thấy mình đã khỏe hơn, cúi đầu nhìn cái bóng của mình trên mặt nước.
Mặt nước soi rõ khuôn mặt của cô, quần áo trên người cũng là bộ đồ ngủ mà cô mặc khi tỉnh giấc giữa ban đêm nói chuyện cùng mèo đen, chất cotton, rộng rãi, chỉ dài tới bắp đùi, từ bắp đùi trở xuống không có cái gì che đậy, chân trần không đi giày, trên đường tới đây, mặc dù đã cẩn thận nhưng làn da bị lộ ra bên ngoài vẫn có mấy vết xước hình răng cưa, chảy một ít máu, không biết là bị cây gì cứa trúng.
Chân của cô cũng chảy máu, hơi đau nói.
Đầm nước này rất mát, cô rửa mặt, sau đó rửa chân rồi kiểm tra vết thương, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cô cũng không dám lơ là.
Bây giờ chuyện cần thiết nhất là tìm một thứ bảo vệ mình không bị tổn thương để có thể đi lại dễ dàng hơn, trước khi trời tối sẽ tìm một nơi an toàn nghỉ tạm một đêm.
Cô đứng lên, nhìn ngắm xung quanh, cách đó không xa có một cái cây giống như cây chuối, phiến lá rất dày lại mềm dai. Cô đi tới đó, đáng ra sức rút phiến lá xuống, cửa sơn cốc ở không xa phía sau cô đột nhiên vang lên một tiếng rống, âm thanh này vừa lớn lại trầm, tràn đầy cảm giác tức giận và uy hϊếp, vang vọng trong không gian rất lâu, khiến mấy con rồng ăn cỏ ở bốn phía vội vàng chạy trốn, đảo mắt một cái đã chẳng thấy bóng dáng.
Sau này Tiểu Đà sẽ rất cao, Chân Chu không ước lượng được, bây giờ nó cao tới bắp đùi Chân Chu, hai cái chân trước lại ngắn, hái trái cây cũng có chút vất vả, mới rồi Chân Chu giúp nó hái một đống trái cây để dưới đất. Cơ thể nó không lớn nhưng sức ăn lại khổng nhỏ, nhét trái cây đầy miệng, vừa nhai vừa nhe răng, bỗng nhiên nghe được âm thanh này, hình như là bị dọa cho sợ, ngậm trái cây trong miệng không dám nuốt xuống, ánh mắt hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
Chân Chu quay đầu nhìn, cũng bị dọa sợ ngây cả người.
Ngoài cửa sơn cốc mà cô mới ghé qua, xuất hiện hai con khủng long đang cắn xé lẫn nhau, một con màu xám, một con màu đen, hình nhưng không phải cùng một loại, thế nhưng quanh thân đều có vảy cứng, răng nhọn, vuốt sắc, hung mãnh không gì sánh được.
Nếu như phải nói thêm, thật ra, con khủng long màu xám kia hẳn là đang trong độ tuổi trung niên, khi nó đứng lên, phải cao ít nhất bằng hai tầng của một căn nhà, cơ thể to lớn không gì sánh được, mỗi lần nó giậm chân sau, mặt đất đều rung lên. Mà con khủng long còn lại, cơ thể nhỏ hơn con khủng long kia, đầu cũng hơi thấp, hình như vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng nó rất hung hãn, không thua kém con khủng long màu xám kia, tiếng gầm giận giữ mới rồi phát ra từ nó.
Trong lúc vật lộn, hình như nó bị con khủng long màu xám kia vồ một lúc, chỗ cổ máu me đầm đìa, trốn tới đây nhưng con khủng long kia lại không bỏ qua cho nó, hình như bây giờ cũng đã bị chọc giận, giận dữ gầm lên một tiếng, xoay người nhào tới, một xám một đen lao vào cắn xé nhau.
Tiếng "lạch cạch" vang lên, trái cây trong miệng Tiểu Đà rơi xuống đất, chạy lại phía Chân Chu, hai cái tay ngắn ngủn ôm chặt lấy chân cô, run người.
Sau khi con khủng long màu đen kia xuất hiện, trong lòng Chân Chu cảm giác nó chính là một nửa kia mà mình đang muốn tìm trong thế giới này.
Thế nhưng nó quá hung hãn, thật sự rất đáng sợ.
Trong thế giới này, nó chỉ là một con khủng long hung dữ, là con thú hoang không có trí khôn.
Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, dưới hoàn cảnh bây giờ, cô chưa kịp vui vẻ đã phải tìm nơi tránh bão kẻo lại tự rước họa vào thân.
Ai ngờ toàn thân cô nhũn ra, chân bị Tiểu Đà ôm chặt, không nhúc nhích được.
Huống hồ cô và Tiểu Đà cũng không biết phải đi đâu. Sơn cốc trước mặt đã biến thành chiến trường, phía sau lại là một cái đầm nước lớn, tuy cô biết bơi, bơi cũng rất giỏi nhưng với thể lực bây giờ, có thể bơi qua cái đầm nước đó cũng khó khăn, hơn nữa cô cũng sợ dưới nước có sinh vật kỳ lạ mà cô không tưởng tượng nổi - trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cuối cùng, cô kéo Tiểu Đà đang run lẩy bẩy núp sau một tảng đá lớn, ngồi chồm hổm dưới đất, run sợ chờ cuộc chiến này kết thúc.
Nơi to lớn này là các đại lục nối liền nhau, bị những con khủng long đứng đầu chuỗi thức ăn phân chia địa bàn, mỗi con thống trị một nơi. Đối tượng đi săn của bọn chúng là những loài động vật ăn cỏ và bò sát cấp thấp trong địa bàn, chỉ khi cảm thấy địa bàn của chúng bị đe dọa hoặc khi tìm bạn giao phối, đám khủng long mới đấu đá với nhau.
Chuyện bây giờ thuộc về phần trước. Nơi này là địa bàn của con khủng long màu xám, thế nhưng gần đây đột nhiên lại xuất hiện một con khủng long đen còn trẻ, tuy nó chưa trưởng thành nhưng lại rất cường tráng, đồng thời cũng không phục tùng mệnh lệnh của con khủng long màu xám, cuối cùng khiến khủng long xám không vừa ý, hôm nay gặp nó nên quyết định cho nó một bài học.
Tuy khủng long đen khỏe mạnh, thế nhưng dù là hình thể hay kinh nghiệm chiến đấu cũng không sánh bằng con khủng long xám. Khủng long xám chiếm thế thượng phong, đuổi theo nó tới nơi này, nghe mùi máu tanh, quyết định xé xác con khủng long dám xông vào lãnh địa của nó, thách thức uy quyền của nó, lại không ngờ, kèm theo một tiếng rống giận giữ, nó quay đầu lại phản công mình, càng đánh càng hăng, tận dụng dáng người và thể lực tránh thoát những lần cắn xé trí mạng của đối thủ, lựa chọn thời cơ thích hợp để phản công, thể lực của khủng long màu xám không còn nhiều, liên tiếp bị con khủng long đen cắn trúng, một nhát cắn cuối cùng, khủng long màu đen dùng hàm răng bén nhọn của nó xé rách yết hầu của đối phương.
Kèm theo một tiếng kêu gào thảm thiết, con khủng long màu xám ngự trị vài chục năm trên mảnh đất này hoảng hốt chạy trốn tới phương hướng mà Chân Chu đang núp, sau đó ngã xuống như một ngọn núi, khiến mấy cây cổ thụ bật gốc.
Tứ chi của nó co quắp lại, da thịt ở yết hầu bị xé rách, lộ ra một lỗ hổng lớn như cửa hang, không ngừng rên la, chảy máu.
Trận chiến của hai con khủng long làm bao nhiêu cây cối đổ xuống, kèm theo tiếng gầm rú thảm thiết đinh tai nhức óc, Chân Chu trợn to mắt nhìn con khủng long màu xám bị thua trận lao về phía mình, cô cúi đầu xuống, không dám thở mành. Tiểu Đà ở bên cạnh cô sợ hãi đi qua đi lại, không cẩn thận đạp lên hòn đá cuội, ngã sấp xuống, phát ra một âm thanh nho nhỏ.
Bây giờ xung quanh đã yên tĩnh lại, tai của con khủng long màu đen kia rất nhạy cảm, hiển nhiên cũng đã nghe được âm thanh nho nhỏ này, quay đầu nhìn ngó xung quanh.
Mặt trời chiếu xuống đầm nước, phản chiếu lên người khủng long đen, máu me đầm đìa, cặp mắt của nó cũng nhuộm đầy máu khiến người ta sợ hãi.
Nó nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng tìm được vị trí của âm thanh phát ra, nâng hai cái chân cường tráng đi về phía tảng đá lớn mà Chân Chu đang trốn, đi một bước lại phát ra âm thanh một lần.
Tiểu Đà sợ hãi kêt chít chít, kéo Chân Chu, Chân Chu tỉnh táo lại, lăn một vòng dưới đất, chạy trốn dọc theo đầm nước, Tiểu Đà nhanh nhẹn chui vào trong bụi cỏ rậm rạp, bóng dáng thoắt cái đã biến mất, Chân Chu đi chân trần giẫm lên một tảng đá, đau nhức óc, cô hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Nó đã tới gần cô.
Cơ thể Chân Chu cứng ngắc, chạy cũng không được, quay đầu trơ mắt nhìn nó đạp cái tảng đá kia, tảng đá nhanh chóng lăn xuống đầm nước, bọt nước bắn tung tóe.
Nó cúi đầu xuống, hai mắt lạnh lẽo mang theo vẻ khát máu dư lại của cuộc chiến vừa rồi, nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù nó không lớn như con khủng long xám mới bị gϊếŧ kia, thế nhưng khi hai chân sau đứng thẳng cũng cao chừng một tầng lầu, Chân Chu có đứng lên cũng chỉ cao tới ngực nó, huống chi bây giờ cô đang ngồi dưới đất, nó chỉ cần há mồm ra cũng xé cô thành hai nửa.
Cô lại suy nghĩ, trong hoàn cảnh như vậy lại có một sự tự tin kỳ lạ, rằng nó có thể nhận ra cô là ai mà thương hoa tiếc ngọc
Cô chỉ mong sao bây giờ nó không đói bụng, huống chi nó mới chiến đầu với con khủng long xám kia, chắc chắn đã đói rồi.
Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lùng kia.
Nó vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau cuộc đi săn cửa mình, cô biết chỉ cần mình khiến nó tức giận hoặc khiến nó cảm thấy nguy hiểm, nó nhất định sẽ nhào lên, cắn xé cô thành những mảnh nhỏ giống như con khủng long xám đã chết kia.
Trong khi nó và cô đang nhìn nhau, mồ hôi toàn thân cô toát ra, lúc sắp ngất đi, chợt nhớ tới trong phim King Kong, Ann Darrow từng khiêu vũ trước mặt King Kong.
Dưới hoàn cảnh như bây giờ, cô cũng không có dũng cảm đứng lên khiêu vũ trước mặt nó để thể hiện thiện ý, không khiến nó vừa mắt, nó có thể nhào tới xé nát cô. Nhưng cô nhớ tới chuyện vừa rồi, hình như thính giác của nó rất nhạy cảm, cô có thể thử hát, dùng tiếng ca để thăm dò phản ứng của nó, xem có thể khiến nó bình tĩnh lại hay không, cố gắng biểu đạt thành ý của mình với nó.
Mắt thấy nó đã không chịu được nữa, cất bước đi về phía mình, Chân Chu không do dự nữa, hoảng sợ vội vã mở miệng hát một bài hát, là một bài nhạc nhẹ mà cô thích.
Giọng hát của cô dịu dàng, vì sợ hãi nên giọng hơi run lên nhưng cũng không quá khó nghe.
Khi cô vừa mở miệng hát bài hát, nó còn có hơi khó hiểu, dừng lại bước chân muốn lại gần cô, một lát sau, Chân Chu để ý, hình như nó đang nghe cô hát.
Nó đang nghe! Đúng là đang nghe cô hát!
Chân Chu được cổ vũ, nở nụ cười tiếp tục ngân nga, hát không ngừng, từ bài này sang bài khác.
Có lẽ nó vốn không có ý muốn gϊếŧ cô, có lẽ nó cũng cảm nhận được thiện ý tới từ cô, dần dần, đôi mắt nhìn cô chằm chằm đã không còn lạnh lẽo như ban đầu nữa.
Mới vừa rồi khi nó bước về phía cô, Chân Chu phát hiện vị trí gần ngực của nó không có vảy bảo vệ, hình như là đâm vào một cái cây lớn chừng chiếc đũa, bị thương cũng đã lâu, xung quanh sưng tấy, thối rữa, thảo nào khi vật lộn với con khủng long xám kia, bên chân trái không nhanh nhẹn lắm, chắc hẳn đối với nó, đây cũng là một nỗi đau không bao giờ biến mất.
Chân Chu chắc chắn không khí lạnh lẽo xung quanh nó đã biến mất, thế nên cô dừng hát, bò dậy, thử thăm dò, mang theo nụ cười bước về phía nó, cuối cùng đi tới trước thân thể cao lớn của nó, ngừng lại một lát, lấy hết dũng cảm, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nó, cô nhón chân lên, rút cành cây dài hơn ba mươi centimet đang cắm sâu vào cơ thể nó ra, giơ lên trước mặt nó.