Khô Thiền Cư là nơi vắng vẻ nhất ở phía tây bắc, dùng làm nơi giam giữ, lâu rồi vẫn chưa có ai tới đây, bên trong giăng đầy tơ nhện.
Chân Chu bị giam trong phòng tối nhỏ, ngoại trừ Thính Phong mỗi ngày đưa cơm tới đây, nói chuyện dăm ba câu với nàng thì chẳng có ai khác xuất hiện, sống một ngày bằng một năm, tới sáng sớm ngày thứ tư rốt cuộc cũng được thả ra ngoài, thấy Quảng Thành Tử tới, đang đứng trong đình viện, nàng vội vàng chạy tới trước mặt y, cung kính gọi một câu đạo trưởng.
Quảng Thành Tử bình tĩnh, mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái. "Yêu nữ, ngươi rời khỏi đây đi, không được bước vào Thượng Cảnh một bước! Nếu như ta biết ngươi về đây, khi đó đừng có trách ta vô tình."
Chân Chu ngẩn ngơ.
Mấy ngày bị giam trong phòng tối nhỏ, nàng vẫn chờ có người ghé qua tra hỏi nàng, ai ngờ bây giờ không hỏi chuyện gì, cứ thả nàng đi như thế sao?
Nếu như nàng chỉ là một con rắn tinh bình thường, làm ra chuyện như vậy, được người ta khoan dung độ lượng thả đi, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ, nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng vấn đề là...nàng không muốn đi, cũng không thể đi.
Nàng không muốn bị đuổi ra khỏi Thượng Cảnh, không có cách nào quay về, vậy Hướng Tinh Bắc phải làm sao?
Nàng không thể chấp nhận chuyện Hướng Tinh Bắc cứ mãi vùi mình dưới đáy biển sâu, không thể trở về.
"Yêu nữ! Thả ngươi đi sao ngươi không đi?"
Quảng Thành Tử thấy nàng không đi, ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Chân Chu, quát lên lần nữa.
Chân Chu giật mình, vội vàng cầu xin. "Đạo trưởng khoan hồng độ lượng thả ta đi, ta vô cùng cảm kích. Chẳng qua là ta một lòng hướng đạo, muốn xin đạo trưởng có thể để ta ở trong núi..."
Thấy y sắp lên cơn giận, vội vàng bổ sung thêm. "Ta cam đoan không bao giờ....bước vào sơn môn. Đạo trưởng đồng ý cho ta ở trong núi ta đã mãn nguyện rồi. Xin đạo trưởng!"
Nàng thật sự muốn ở lại trong núi, như vậy mới có cơ hội gặp lại Thanh Dương Tử, lo lắng lộ rõ trên mặt.
Quảng Thành Tử hừ một tiếng. "Nếu không phải dựa theo quy củ, mấy ngày trước sao ngươi có thể vào được sơn môn? Huống chi đây là ý của giáo trưởng sư thúc, ngươi có cầu xin bao nhiêu cũng vô dụng."
Chân Chu ngẩn ra, thành khẩn nói. "Xin đạo trưởng có thể để ta được gặp Thượng Quân một lần trước khi ta đi không?"
"Thượng Quân là ai chứ? Ngươi muốn gặp là gặp sao?"
Y liếc mắt nhìn đám đệ tử trẻ tuổi tụm năm tụm ba bên ngoài Khô Thiền, sắp đi về phía bên này, bắt đầu không nhịn nổi nữa. "Đi mau đi mau!"
Chân Chu biết đạo trưởng mặt đen này không thể tự mình quyết định, dù quỳ gối xuống cầu xin y cũng không thay đổi được chuyện gì, trong lòng nàng bối rối, y lại bắt đầu thúc giục, lệnh cho một người dẫn nàng ra khỏi sơn môn, người kia cũng trừng mắt nhìn nàng, ước gì có thể gói nàng lại rồi ném ra ngoài, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, không biết làm sao, chậm rãi xoay người, đi được mấy bước bỗng nhiên ngừng lại.
Quách Thành Tử thấy thể, thực sự nổi giận, đang định trách cứ nàng, Chân Chu đã xoay người. "Đạo trưởng, ta đồng ý lấy công chuộc tội! Không phải các ngươi luôn muốn biết kim quang ấy xuất hiện ở đâu sao? Thực ra ta mới là người rõ nhất, mấy ngày nay ta đợi các ngươi tới hỏi ta, nhưng các ngươi không tới."
Quảng Thành Tử lập tức nói. "Nói mau!"
"Chuyện quan trọng, ta chỉ có thể nói cho mình Thượng Quân nghe."
Chân Chu nói xong, đứng ở đó, không đi cũng không lên tiếng.
Quảng Thành Tử sửng sốt.
Luồng kiếm khí màu vàng xuất hiện trong buổi tối hôm đó có linh lực vô cùng cao, ai nghe cũng sợ cả người, dù tu vi cao bao nhiêu cũng không chịu nổi một chưởng của nó. Trong núi đột nhiên xuất hiện thứ kỳ lạ như vậy, lâu dần sẽ thành tai họa giáng xuống Thượng Cảnh, nếu như có thể tra được ngọn nguồn mới là chuyện tốt.
Y ngẫm nghĩ một lát, liếc mắt nhìn Chân Chu, biết nàng không chịu nói với mình, hừ một tiếng rồi vội vã chạy đi.
..
Chân Chu đợi một lát, tới khi Quảng Thành Tử quay lại, lạnh lùng nói. "Sư thúc đồng ý gặp ngươi, đi theo ta."
Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói cảm ơn với y.
Quảng Thành Tử đi trước, Chân Chu đi theo sau.
Cuộc sống sinh hoạt đã bắt đầu, trên con đường nàng đi, ngoại trừ vài tiểu đồng đang quét sân, không thấy ai xuất hiện nữa, băng qua một đại điện, Chân Chu đứng trong một cái sân cỏ cây xum xuê, ngước mắt nhìn thư phòng trước mặt.
Quảng Thành Tử ra lệnh cho nàng đứng ở đó, tự y đi vào trong, một lát sau lại đi ra, theo sau là tiểu đồng Thính Phong.
"Chu Chu, đi theo ta."
Thính Phong nở nụ cười.
Chân Chu gật đầu, đi lại gần Quảng Thành Tử đang lạnh lùng nhìn mình, khẽ nói cảm ơn, sau đó cúi đầu đi theo Thính Phong bước lên bậc thang.
Mới vừa đi vào, Chân Chu đã nghe được hơi thở nhàn nhạt giống như lần đầu gặp chàng.
Nàng bỗng nhiên hồi hộp, không dám thở mạnh, đi qua một gian mới tới trước bình phong màu xanh nhạt.
"Thượng Quân, Chu Chu tới rồi."
Thính Phong nói.
"Để nàng vào đi."
Chàng nói.
Thính Phong quay đầu, gật đầu với nàng, sau đó nói khẽ. "Ngươi vào đi, đừng sợ, Thượng Quân là người tốt, ta phạm sai lầm Thượng Quân cũng không mắng ta."
Chân Chu cười cảm ơn Thính Phong, đè chặt trái tim đang muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, chậm rãi đi vào bình phong, dừng lại.
Bên trong là một gian phòng lớn, cửa sổ bốn phía mở toang, tia sáng rọi khắp gian phòng, hai bên tường đối nhau có treo hai câu đối, dùng mực đỏ viết trên giấy dệt từ dây leo, bút tích mạnh mẽ, bên của sổ có một cái lưu hương, chàng ngồi ngay ngắn ở giữa, trên tóc cài trâm ngọc, y phục màu lam, dáng vẻ không màng tới khói lửa nhân gian.
"Quảng Thành Tử nói ngươi muốn gặp ta để nói rõ lai lịch của kiếm khí?"
Chàng buông sách giảng đạo trong tay xuống, đôi mắt nhìn về phía nàng, ghim chặt trên khuôn mặt nàng, giọng nói thoải mái nhưng lại tản ra một cảm giác khiến người khác không dám tới gần.
"Không dám gạt Thượng Quân, nguyên nhân xuất hiện kiếm khí kia cũng bắt nguồn từ ta, nhưng không phải do năng lực của ta, mà vì do có duyên nên ta gặp một vị cao nhân, y thấy đạo hạnh của ta thấp nên ban cho ta phù chú, nói lúc gặp phải nguy nan có thể niệm chú để bảo vệ mình. Đêm hôm đó bị Thái tử Kim Long gây khó rễ, hoang mang rối loạn nên ta mới niệm chú..."
"Đây là lần đầu tiên ta dùng, lúc đó ta chỉ muốn thoát khỏi Thái tử Kim Long, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện sức mạnh của nó quá lớn, chẳng những làm Thái tử bị thương mà còn phá hủy sơn môn..."
Nàng cắn môi, ngừng lại.
Hai hàng lông mày của Thanh Dương Tử hơi nhướng lên.
"Chuyện là như vậy, không giấu diếm nửa lời." Chân Chu bổ sung thêm.
"Nếu có nửa lời dối trá, ta cam tâm tình nguyện đầu một nơi thân một nẻo, hồn phi phách tán! Nhưng người cao nhân kia là ai, xin Thượng Quân đừng ép ta nói ra, y cũng không nói tên cho ta biết, ban đầu thấy đạo hạnh của ta thấp, không có nơi nượng tựa, thương xót nên ban phù chú cho ta, không cho phép ta rêu rao ra bên ngoài, xin Thượng Quân thứ lỗi. Ta nói ra chuyện này cũng chỉ mong Thượng Quân không nên lo lắng nữa, đêm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt tràn đầy sự chân thành.
Thanh Dương Tử nhìn nàng, yên lặng một lát, sau đó khẽ gật đầu. "Ngươi nói rõ ra là tốt rồi, đi thôi, ta tiễn ngươi rời khỏi đây, sau này đừng quay lại nữa."
Chân Chu ngớ người.
Nàng muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, giải trừ mối nghi ngờ, chứng minh nàng không có đồng đảng hay có gì mờ ám, xin chàng cho nàng ở lại trong núi.
Ai ngờ chàng vẫn muốn đuổi nàng đi, giọng nói ấy tuy dịu dàng nhưng nàng biết không thể trái lời hắn.
Nàng ngồi ở đó, không nhúc nhích.
Chàng nói xong không nhìn nàng nữa, cầm quyển sách giảng đạo lên, lật một trang khác. "Ngươi còn chưa đi?"
"Thượng Quân, ta muốn ở đây, ở lại sơn môn, xin Thượng Quân đồng ý." Chân Chu thật sự muốn khóc rồi.
Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn nàng.
"Thượng Quân muốn đuổi ta đi, ta biết ngươi là giáo trưởng, nói một là một, ta không thể làm trái lời, thế nhưng ta thực sự không muốn đi! Lần này chịu trăm nghìn cay đắng tới đây, còn vì một lý do khác..."
Chàng khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Ta tới núi này để tìm người yêu của ta ở kiếp trước, nối lại duyên với chàng."
Nàng chậm rãi nói.
Thanh Dương Tử ngạc nhiên, nhìn nàng không nói lời nào.
"Thượng Quân, ngài là tiên quân, sớm đã không vướng bụi hồng trần, nhưng ta thì khác. Ta không ao ước mình thành tiên, kiếp trước có một người yêu ta sâu đậm, lúc đó do ta không biết quý trọng nên mới để chàng chết đi, bây giờ hối hận cũng không kịp. Ta mang theo trí nhớ của kiếp trước, trải qua vòng luân hồi, rồi tới đây để tìm chàng. Ta từng bị nhốt năm trăm năm, cũng nhờ vị cao nhân kia chỉ dẫn, biết người yêu kiếp trước của ta đang ở trong Thượng Cảnh, vậy nên ta mới tới đây, nhất định phải tìm được hắn..."
Nàng nói, trong lòng bỗng nhiên thấy xúc động, viền mắt ửng hồng.
Thanh Dương Tử im lặng một lát, sau đó thản nhiên nói. "Người ngươi yêu là ai? Ta gọi hắn tới đây đi cùng ngươi là được."
Chân Chu nhìn chàng, chậm rãi lắc đầu. "Ta chỉ nhớ mối dây duyên giữa ta và chàng ở kiếp trước, nhưng kiếp này, chàng là ai ta cũng không biết. Lúc đó vị cao nhiên kia chỉ nói với ta, chàng đang ở trong Thượng Cảnh. Vậy nên ta phải ở đây tìm chàng, chàng vẫn còn trong núi này, chỉ cần để ta gặp chàng, ta nhất định sẽ nhận ra chàng..."
Đáy mắt Chân Chu phiếm hồng, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, đọng ở khóe mắt của nàng.
Ở kiếp trước, khi chàng vẫn là Hướng Tinh Bắc, chỉ cần khóe mắt nàng đỏ ửng, bất kể dù đúng hay sai, Hướng Tinh Bắc sẽ mềm lòng, ôm nàng vào ngực, dỗ dành nàng.
"Xin Thượng Quân khai ân, tạm thời để ta ở lại đây, chỉ cần ta tìm được người yêu ta ở kiếp trước, ta sẽ đi ngay."
Khóe mắt không giữ nổi giọt nước mắt ấy, khẽ lăn xuống.
Trong phòng không có âm thành nào nữa, nàng quỳ trước mặt chàng, cúi đầu chờ chàng quan tâm.
Có cơn gió thổi qua gốc thông già, lá xanh khẽ đung đưa phát ra âm thanh khe khẽ lại càng khiến cõi lòng người ta trống rỗng hơn.
Một lát sau, bả vai chàng khẽ động đậy, chần chờ một lá rồi miễn cưỡng nói. "Nếu đã như vậy, ngươi cứ tạm thời ở lại đây đi. Nhớ kỹ, không được chạy lung tung, không được gây chuyện, tìm được người mình muốn tìm thì nhanh chóng rời khỏi sơn môn, không được quay về."
Chàng mềm lòng, rốt cục cũng mềm lòng rồi!
Chân Chu nhịn cười, chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt cảm kích nhìn chàng, nói cảm ơn với chàng, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ánh lệ.
Trên khuôn mặt chàng đột nhiên lộ ra vẻ khó xử, không nhìn nàng nữa, chỉ nói. "Đi ra ngoài đi."
Chân Chu đứng lên, lúc sắp ra khỏi cửa, dừng lại một lát, nhìn chàng, nói rằng. "Ta sẽ không ăn cơm không của các ngươi. Ta có thể □□ Thượng Quân, có thể quét tước đình viện..."
Thanh Dương Tử lạnh nhạt nói. "Không cần, chuyện ngươi cần nhớ chính là: Nếu ngươi vi phạm, ta sẽ sai người đưa ngươi ra khỏi sơn môn!"
Chân Chu nhìn vẻ mặt của chàng đã khôi phục lại như thường, không dám được voi đòi tiên, đạt được mục đích rồi, ngoan ngoãn gật đầu. "Ừm, ta nhớ kỹ rồi! Sẽ nhớ kỹ từng lời Thượng Quân nói!"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng và giọng nói của Thính Phong càng lúc càng xa, cuối cùng cũng biến mất, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Thanh Dương Tử ngồi yên một lát, sau đó đứng dậy, đi tới cửa sổ mở hết cửa ra, khiến gió thổi sạch mùi thơm mà nàng để lại trong lòng.
...
Tuy Thượng Cảnh là nơi xa xôi, thế nhưng vẫn là cảnh đẹp trong mắt người đời, đệ tử trong tiên môn, ngoại trừ những người xuất gia, những người còn lại có thể ở đó, lấy vợ sinh con giống như người bình thường.
Chưa tới vài ngày, không biết tại sao tin tức này lại lọt ra ngoài, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều truyền tai nhau, nói rắn tinh kia tới đây là vì tìm kiếm người yêu kiếp trước của mình, đệ tử nào cũng có ảo tưởng trong lòng, chỉ sợ Quảng Thành Tử nên không dám làm gì, mỗi ngày âm thầm tìm cơ hội xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng để mắt.
Trong lòng ai cũng nghĩ, lỡ mình là người yêu kiếp trước của nàng thì sao? Sau khi hai bên nhận nhau rồi, tu tiên xong sẽ rời khỏi núi. Sau khi bên nàng rồi, hai người sẽ rời khỏi núi, như hình với bóng, ngao du khắp thiên hạ, sống cuộc sống thoải mái không ai sánh bằng.