Chân Chu hóa thành một con rắn nhỏ, da trắng như tuyết, trên lưng là vảy được sắp xếp tinh tế, cơ thể mềm mại không xương, nếu như có ánh mặt trời chiếu vào, cả cơ thể nàng sẽ phát ra ánh sáng.
Nàng bị mắc kẹt trong một vỏ đá, ban ngày đón mặt trời, buổi tối đón ánh trăng, dùng tinh hoa để sống sót, ngày qua ngày, năm lại qua năm, cuộc sống vẫn cứ như thế, không biết tới đây đã bao lâu rồi.
Lúc mới bắt đầu, nàng chỉ cho rằng cuộc đối thoại hôm đó với con mèo già là ảo ảnh trong mộng.
Ai ngờ tất cả lại là thật.
Sau khi con mèo già nhảy lên người nàng, nó đưa nàng tới thế giới này.
Mọi thứ ở đây hoàn toàn xa lạ với nàng.
Trong thế giới này, có thần có ma, cũng có con người, thần và ma đối lập, vạch giới hạn rõ ràng, thế tục người phàm, nhân gian khói lửa.
Thời gian ở đây, trăm năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, thoát cái đã tới nghìn năm, đối với người phàm mà nói, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, còn đối với những kẻ tu tiên mà nói, thời gian này cũng chỉ là một cái quay đầu mà thôi.
Con mèo già đưa nàng tới đây, sau đó dùng linh tính của mình nói với nàng, đây là kiếp luân hồi thứ nhất mà nàng phải trải qua, nó có thể đưa nàng tới đây nhưng không thể kiểm soát được mọi chuyện xảy ra sau này.
Từ khi nàng bước vào vòng luân hồi, phúc họa sinh tử đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
Chân Chu cũng không sợ, nàng chỉ lo lắng hỏi nó, Hướng Tinh Bắc là ai? Chàng ở đâu? Lúc nào nàng mới có thể thoát khỏi cái vỏ đá này để gặp hắn? Thế nhưng mặc cho nàng hỏi thế nào, con mèo cũng không trả lời.
Nó cứ thế biến mất, cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Từ đó về sau, thời gian cứ thế trôi qua, Chân Chu bị vây trong cái vỏ đá cũng từ lo lắng, hoang mang, bàng hoàng, dần dần biến thành yên lặng chờ đợi.
Nàng không biết tại sao mình lại bị vây trong tảng đá này, nhưng nếu đã tới đây, sớm muộn gì cũng sẽ gặp được Hướng Tinh Bắc, chuyện nàng cần làm là yên lặng chờ đợi, chờ đợi một ngày mình thấy được ánh mặt trời, chờ đợi số phận an bài, khiến người ấy tới gần nàng, nàng muốn chàng yêu nàng, muốn dùng chuyện này để cứu rỗi con người mãi mãi chìm sâu dưới biển kia.
Nhưng rồi cứ cô đơn chờ đợi như vậy, trong thời gian dài đằng đẵng không bờ bến, trong cái vỏ đá giam giữ này, nàng chỉ có thể tưởng tượng ra hình dáng kiếp này của Hướng Tinh Bắc.
Có thể chàng cũng giống như nàng, rơi vào súc sinh đạo, bốn bể là nhà, tỉnh tỉnh mê mê, tiêu diêu tự tại.
Có thể chàng cũng chỉ là một người thư sinh trong nhân thế, lúc nàng nhớ nhung chàng, chàng lại đang thắp đèn cực khổ đọc sách, trong lúc múa bút, mơ tới ngày được vinh danh trên bảng vàng, hồng tụ thiêm hương [1].
[1] Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
Hay cũng có thể chàng là người tu đạo ngày nào cũng đi đi lại lại trước mặt nàng, muốn ngày nào đó sẽ được đắc đạo thành tiên.
Qua chỗ này, tới hướng Đông, là Hồng Quân Thượng Cảnh, nơi đó là động phủ của Hồng Quân lão tổ. Nhưng trên đường tới Hồng Quân Thượng Cảnh, vẫn còn phải vượt qua một Tang Chi Cốc, sâu trong cốc là nước chảy ào ào, bao nhiêu thủy quái trong đó.
Qua năm trăm năm, bên bờ Đông sẽ có người chèo thuyền tới bờ Tây, đưa người có duyên vào núi.
Nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn, có bao nhiêu người chờ được đến trăm năm?
Bên bờ Tây là núi sương dày đặc, buổi tối còn có ma trơi kêu khóc như u linh, tất cả người tu đạo qua được sông đều phải bỏ mạng ở núi Bạch Cốt.
Có người tới bờ bên kia, sợ hãi quay đầu, nhưng người sau lại nối tiếp người trước, chuyện gì cũng không thể ngăn cản quyết tâm tu tiên của bọn họ - nếu có thể may mắn vượt qua mọi chuyện, có thể tiến vào nơi mà bao nhiêu kẻ mơ ước, dù cho cuối cùng không có duyên vào tiên môn, nhưng trong tiên sơn, khắp nơi đều là linh cầm dị thú, khắp nơi đều là suối Quỳnh Chi Linh, uống một hớp nước suối, ăn một viên tiên đan, quay lại thế gian cũng được người đời ca tụng, sống thọ trăm năm.
Chờ đợi bao lâu, Chân Chu thấy bao nhiêu người muốn đắc đạo thành tiên đi qua vỏ đá của nàng, có người đi cũng có người về.
Giữa bọn họ, có trai cũng có gái, có ông lão tóc hoa râm, cũng có thiếu niên hiên ngang, cũng có yêu quái hấp thụ được linh khí trời đất như nàng.
Có lẽ sẽ có một ngày, Hướng Tinh Bắc đi qua đây, nghỉ chân trước mặt nàng.
Cho dù đời này Hướng Tinh Bắc biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, trong hàng vạn người, nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Thế nhưng 500 năm trôi qua, chưa từng có ai dừng lại trước tảng đá này.
Bao nhiêu khách bộ hành lướt qua nàng hướng về phía Đông, bước chân của bọn họ đều vội vã, hình như e sợ chậm một bước, con đò kia sẽ bị người khác chiếm mất, còn mỗi người quay về đều mang theo bộ dạng ủ rũ, đi lại tập tễnh.
Mãi cho tới một ngày, từ phía xa có một người giẫm theo vết đường cũ đi lại đây.
Y từ từ tới gần.
Là một đạo sĩ tuổi trung niên, tóc được búi gọn trên đỉnh đầu bằng trâm gỗ, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sáng ngời, y phục trên người bẩn thỉu, có vài mảnh vá, trên chân mang một đôi giày cũ, bên hông là một thanh kiếm sắt bị rỉ, bước đi xiêu vẹo, bàn chân giống như không chạm tới mặt đất, thoạt nhìn không khác gì những người tu tiên đi qua đây.
Thời gian dài dằng dặc, ngày ngày sống trong chờ đợi, nàng cũng đã học được tính nhẫn nại.
Liếc mắt một cái cũng biết vị đạo sĩ này không phải người nàng đợi.
Trăm năm trôi qua, người muốn tu tiên vẫn tới lui nơi đây, mấy ngày gần đây, người từ bốn phương tám hướng cũng đổ về.
Người đạo sĩ trung niên này cũng là một trong số những người đó.
Chân Chu lẳng lặng nhìn y lướt qua mình, áo đạo sĩ nhẹ bay, nghĩ tới thời gian dài dằng dặc đã trôi qua, trong lòng nàng dần dần cảm thấy đau đớn, vị đạo sĩ kia bỗng nhiên cảm thấy gì đó, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía tảng đá nơi Chân Chu.
Ánh mắt của y như điện, khiến Chân Chu trở nên hồi hộp.
Tảng đá này là tảng đá nhốt nàng lại đã bao nhiêu năm, thoạt nhìn bình thường nhưng lại không tầm thường chút nào, một năm rồi lại một năm, gió táp mưa sa, bên ngoài đã phủ đầy rêu xanh và dây leo, giống như đã dính chặt cùng đất hoang, nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Đạo sĩ kia đi qua rồi lại quay đầu, y phát hiện ra chuyện gì sao?
Chu Chân nhìn đạo sĩ xoay người, bước nhanh về phía mình, trái tim nàng bỗng nảy lên..
Chờ đợi đã năm trăm năm, lẽ nào có người biết trong tảng đá này là một linh hồn tới từ thế giới khác sao?
Nhưng y là ai?
Lẽ nào y là Hướng Tinh Bắc?
Đạo sĩ tới gần, tay phải cầm phất trần chỉ về phía trước, bỗng nhiên rêu xanh và dây leo trên hòn đá biến mất, lộ ra hoa văn vốn có của nó.
Nó không phải đá, mà là một khối ngọc thô chưa được mài dũa.
Đạo sĩ đứng trước mặt viên ngọc, dùng tay nhẹ xoa lên nó, giống như nó là của quý của thế gian. Dần dần, hai mắt của y sáng rực, lộ ra vẻ không thể tin nổi, mừng rỡ như điên, thì thào nói rằng. "Tốt quá, tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được, thật sự tìm được..."
Y bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, cười haha, hành động này hình như còn chưa thể hiện được hết sự ngạc nhiên và vui sướиɠ trong y, y vây quanh khối ngọc, chạy đi chạy lại vài vòng, bộ dáng khôi hài.
Chân Chu càng hồi hộp hơn, trong lòng lại thấy nghi ngờ.
Đạo sĩ kia quay lại đây, nàng còn tưởng y phát hiện ra nàng, nhưng giờ đây, nguyên nhân khiến y như vậy không phải vì y phát hiện ra nàng mà vì y phát hiện ra khối ngọc này.
Đây là khối ngọc đã giam nàng hơn 500 năm, có lai lịch như thế nào mà lại khiến vị đạo sĩ trở nên như vậy?
Chân Chu chưa tỉnh táo lại, vị đạo sĩ lại ồ lên, hình như cảm nhận được cái gì đó, bước chân y dừng lại, nụ cười đột nhiên biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm viên ngọc, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, dần dần chuyển thành tức giận, giống như hai người khác nhau.
Trong lòng Chân Chu hoảng sợ sởn gai ốc.
Y phát hiện ra nàng rồi!
Đạo sĩ cầm thanh kiếm sắt rỉ sét bên hông, chậm rãi rút ra, bỗng nhiên bổ xuống ngọc thạch.
Một ánh sáng màu trắng lóe lên, bùm một cái, khối ngọc giam Chân Chu năm trăm năm đã nứt thành hai nửa.
Chân Chu còn chưa cảm nhận được gì, một lát sau, mũi kiếm sắt đã chỉ vào đỉnh đầu của nàng.
"Ngươi là nghiệt súc tới từ phương nào? Chiếm giữ linh thạch, hút hết ngọc tủy?"
Ánh mắt đạo sĩ sắc bén, thanh kiếm sắt trong tay bắt đầu thể hiện tai năng, cả người Chân Chu bị bao quanh bởi một tầng sát khí.
Nằm trong phiến ngọc hơn năm trăm năm, toàn thân của nàng mềm mại đến mức không thể tin nổi, bây giờ lộ ra ngoài không khí, kiếm chưa đυ.ng tới người, Chân Chu đã cảm thấy đau đớn, chỗ bị kiếm đυ.ng vào đột nhiên rách ra, máu đỏ chậm rãi rỉ ra.
Chân Chu không biết vị đạo sĩ này là ai, nhưng ngay từ đầu nàng đã nghĩ sai rồi.
Y không phải là người muốn tu tiên.
Kiếm sắt nhìn rỉ sét nhưng khi rút ra khỏi vỏ, có một loại linh lực sâu không lường được lại hiện lên, bốn phương tám hướng bỗng nhiên loạn lạc, mây trên đầu đạo sĩ tản ra, chim thú mấy dặm gần đây chạy tứ tung.
Với tu vi như thế, so sánh với con rắn sống năm trăm năm trong đá này giống như so sánh lưu huỳnh với mặt trời, hạt bụi nhỏ cùng núi Thái Sơn, không phải là một cấp bậc.
Chân Chu vô cùng hoảng sợ.
Thật sự hoảng sợ.
Nàng nhớ trước khi mèo già biến mất từng nói, nó đưa nàng tới đây nhưng không cách nào kiểm soát mọi chuyện sau này, từ khi nàng bước vào vòng luân hồi, phúc họa sinh tử đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
Nàng biết rõ, bởi vì một lý do ngoài ý muốn, nàng đã chọc giận tới vị đạo sĩ này.
Y muốn gϊếŧ nàng.
Nếu như bây giờ bỏ mạng dưới kiếm, chẳng những hồn phi phách tán mà cái giấc mộng năm trăm năm, đau khổ và cô đơn nàng trải qua cũng sắp biến thành bong bóng.
Nàng hét lên một tiếng, bỗng nhiên biến thành hình người.
Nhưng linh lực của nàng quá yếu.
Tu hành năm trăm năm, với phàm nhân mà nói, có lẽ là ngưỡng cửa không thể nào bước tới, nhưng trong giới tu hành là một con số không đáng nhắc tới.
Nàng dốc hết sức lực của bản thân, cũng chỉ có thể hóa thành nửa người nửa rắn, dưới eo vẫn là cái đuôi, giống như những yêu tinh hay quyến rũ người phàm, hàm răng Chu Chân trắng muốt, da thịt trắng như tuyết, cơ thể uyển chuyển, mới ra khỏi vỏ đá, mảnh mai không gì sánh được, xinh đẹp không tưởng tượng nổi.
"Đạo trưởng, xin ngài đừng làm vậy! Ta không hại người."
Mặc dù liên tục an ủi bản thân phải bình tĩnh, hành động tùy theo hoàn cảnh, nhưng linh lực của vị đạo sĩ kia quá đáng sợ, bao phủ lấy toàn thân của nàng, khiến nàng lạnh run, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Chân Chu dùng mái tóc đen dài che đi những chỗ thẹn thùng trên người mình, quỳ trên mặt đất, cái đuôi rắn cũng quấn tròn.
Mặc dù bây giờ là nửa người nửa rắn nhưng lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn có thể mê hoặc bất cứ đàn ông nào trong thiên hạ.
Đáng tiếc vị đạo sĩ này lại không phải người phàm.
Y nhìn chằm chằm mỹ nhân xà quỳ dưới chân mình, ánh mắt không nhúc nhích, áo đạo sĩ bay phất phơ trong gió, sát khi trên cơ thể càng đậm. "Nghiệt súc! Hủy đá thiên địa linh, không thể tha thứ, bây giờ lại biến thành người, muốn mị hoặc người phàm, làm mưa làm gió? Bây giờ ta đây lấy mạng của người, miễn cho sau này lại hại người."
"Từ khi ta đến đây đã bị nhốt trong tảng đá này, không phải là ta chui vào, là trời xanh đã sắp đặt! Ta và ngài không thù không oán, ta cũng chưa từng hại ai bao giờ, chỉ vì ngài nghĩ sau này ta sẽ hại người nên muốn gϊếŧ ta, cái này là thay trời hành đạo sao?"
Đạo sĩ nhìn chằm chằm Chân Chu, mặt không đổi sắc, ánh mắt lại nhìn về phía khối ngọc đã nứt thành hai nửa, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, rồi tức giận nhìn Chân Chu. "Con yêu nữ này, rốt cục lai lịch thế nào? Sao lại bị nhốt trong linh thạch? Nếu có nửa câu giấu diếm, ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Ta tới đây là vì muốn tìm một người."
Chân Chu nhìn ra, vị đạo sĩ này tuy tính tình dữ dằn nhưng cũng không phải loại người gian ác, bây giờ bảo vệ tính mạng mới quan trọng hơn, huống hồ chuyện của nàng chẳng qua cũng bình thường mà thôi, không cần thiết phải giấu giếm.
Nàng nói hết mọi chuyện ra, cẩn thân nhìn sắc mặt dần dịu đi của vị đạo sĩ. "Ta bị nhốt ở đây năm trăm năm, không gặp được người ta muốn cứu, nếu như hôm nay không gặp được ngài, không biết ta còn phải ở trong tảng đá đó bao nhiêu năm..."
"Mèo đen? Ngươi nói là một con mèo đen đưa ngươi tới đây?"
Chân mày đạo sĩ nhíu lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cắt đứt lời nàng.
"Có phải nó bị đứt đuôi không?"
Chân Chu ngạc nhiên, vội vàng gật đầu. "Đúng vậy, nó bị đứt đuôi, từ thuở sơ khai nó đã tồn tại, bất tử bất diệt...."
Đạo sĩ bật cười. "Hóa ra lại là con súc sinh này gây chuyện! Thế sự xoay vần, con nghiệt súc này vẫn chưa thể thoát khỏi vòng luân hồi!"
Nhìn Chân Chu đang nhìn mình chằm chằm, đạo sĩ hừ một tiếng, nói thêm. "Trời sinh nó có 5 đuôi, trước đây được Nữ Oa nuôi dưỡng, nó được lệnh trông giữ kim mộc thủy hỏa thổ, ai ngờ lại tham ăn, ngủ nướng, bỏ mặc mọi chuyện, khiến thiên hạ gặp đại nạn, sinh linh gặp chuyện, sau đó bị Nữ Oa chặt đuôi, đuổi vào vòng luân hồi. Không nghĩ bây giờ nó vẫn cứ gây chuyện, đưa ngươi tới linh thạch, hủy đi linh thạch khiến ta tức chết! Nếu như bị ta bắt được, ta sẽ đánh tan ba hồn bảy vía của nó!"
Trong suy nghĩ của Chân Chu, con mèo già kia vô cùng kỳ quái, khiến nàng kính nể không thôi.
Không ngờ, khi đạo sĩ nhắc tới con mèo ấy, giọng nói lại khinh thường như vậy.
Vị đạo sĩ này chỉ mới tuổi trung niên nhưng tu vi lại cao không lường được, tính khí dữ dằn nhưng lại hay lơ đãng, thỉnh thoảng còn mang theo thái độ lơ đãng, vừa chính vừa tà.
Rốt cục y là thần thánh phương nào?
Chân Chu không dám thở mạnh, thấp giọng nói. "Lai lịch và mục đích ta đều đã nói cho đạo trưởng nghe, không giấu giếm chuyện gì. Bây giờ ta chỉ muốn sớm ngày gặp được hắn, trừ chuyện đó ra ta không có suy nghĩ nào nữa, xin đạo trưởng thả ta ra để ta đi tìm hắn."
Sát khí quanh người đạo trưởng biến mất, bỏ kiếm sắt vào trong vỏ kiếm, liếc mắt nhìn nàng. "Người ngươi muốn tìm bây giờ ở đâu mà ngươi cũng không biết?"
Chân Chu lắc đầu, lấy hết can đảm đối mặt với con mắt nhìn rõ lòng người của đạo trưởng. "Xin đạo trưởng chỉ điểm cho ta."
Đạo sĩ yên lặng một chút, cuối cùng nhắm mắt, bàn tay nắm chặt phất trần.
Gió thổi tới, vạt áo màu xám mặc trên người đạo sĩ tung bay.
Một lát sau, đạo sĩ đột nhiên mở mắt, hai mắt nhìn chằm chằm Chân Chu, ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt kỳ lạ không gì sánh được.
Chân Chu sợ hãi, cho rằng đạo sĩ lại muốn gϊếŧ nàng, quay đầu muốn chạy trốn, nhưng nàng nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Với cái tu vi kia của đạo sĩ, muốn gϊếŧ nàng, nàng cũng không thể trốn chạy.
Nàng chỉ hơi lui về sau một cái, sau đó dừng lại.
Đạo sĩ cũng không hỏi nàng, nhìn chằm chằm nàng một lát, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, lẩm bẩm nói. "Đại sư huynh ơi đại sư huynh, đứa nhỏ năm đó vốn để ta nuôi dưỡng, để nó kế thừa tông môn của ta, nó sinh ra đã thông minh, nếu như đi theo con đường như huynh sẽ rất đáng tiếc, ngươi lại muốn cướp đứa bé từ tay ta, bây giờ lại có người tới đây giúp ta, quả là ý trời!"
Y cười haha, bước tới chỗ Chân Chu, nhìn vẻ mặt đề phòng của Chân Chu, lấy tay sờ sờ lên khuôn mặt nàng, sau đó nhe răng cười, cố gắng làm hòa với nàng, vẻ mặt hung thần vừa rồi bỗng nhiên biến mất.
"Ngươi có biết lai lịch của tảng đá này không?"
Giống như để làm dịu bầu không khí, đạo sĩ chỉ vào khối đá vỡ đôi kia, hỏi.
Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, thấy thái độ của y đột nhiên thay đổi, tay chân nàng luống cuống, mờ mịt lắc đầu.
Đạo sĩ nói. "Ta nói cho ngươi biết!! Khối ngọc thạch này là khối ngọc thạch mà Nữ Oa vá trời, dùng nó luyện có thể có được thần binh mà tam giới không có gì có thế chống lại nó. Ta có một người bạn, mặc dù xuất thân từ ma đạo, coi trời bằng vung nhưng sống không giả dối, còn được lòng ta hơn tiên hơn Phật, ta và hắn mới gặp đã quen, hai người tâm đầu ý hợp. Ngàn năm trước, hắn thống nhất ma đạo, trở thành Ma Tôn, ta cũng bế quan tu hành, đã hẹn với hắn, khi ta xuất quan, hai người sẽ cùng nhau đi khắp nơi, ai ngờ khi ta xuất quan mới biết hắn đã lấy Thiên Nữ làm vợ, trời không dung hắn, hắn dẫn thuộc hạ khiêu chiến với Thượng Đế hơn năm trăm năm, không một ai có thể địch lại, ai ngờ Thượng Đế không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với hắn, hắn không muốn liên lụy đến nhiều người vô tội, tự mình phong bế nguyên thần, bị nhốt trong Thủy Kính Minh, năm trăm năm chân hỏa, năm trăm năm huyền băng, coi như đây là sự trừng phạt, mãi mãi không được tự do."
"Bà nội Thượng Đế."
Đạo sĩ càng nói lại càng giận, gương mặt hiện lên vẻ oán hận, ngẩng đầu lên trời mắng to một câu mới tiếp tục nói. "Nhiều lần ta muốn phá kết giới để cứu hắn ra nhưng bị Thủy Kính ngăn cản. Ngươi không biết đâu, Thủy Kính đó là vật được tạo hóa ban cho, dùng đạo hạnh của ta cũng không thể phá vỡ, lục hợp [2] bát hoang [3] chỉ có mình thần binh luyện từ đá Nữ Oa mới có thể phá vỡ kết giới. Một vạn năm mới có duyên gặp một lần, vì cứu bằng hữu nên ta mới xuống đây, nhưng mãi cũng không tìm được linh thạch, hôm nay đi ngang qua nơi đây, bị ta phát hiện, nhưng ai ngờ ngọc tủy lại bị ngươi hút sạch! Tính tình ta không tốt, mới vừa rồi không nhịn được suýt nữa gϊếŧ lầm ngươi, cô nương, đừng trách ta nha!"
[2] lục hợp: 4 phương, trên trời và dưới đất
[3] bát hoang: 8 hướng
Nói xong, y cười hì hì, vẻ mặt thân thiết nhìn Chân Chu, Chân Chu cúi đầu thấy trên người mình xuất hiện một thứ nhẹ như y phục Vân Nghê, bao lấy cơ thể lõα ɭồ của nàng.
Chân Chu thả lỏng người ra, nói cảm ơn với y, trong lòng cũng dao động.
Nàng thực sự không ngờ tới, vỏ đá nhốt mình hơn năm trăm năm lại có lai lịch như vậy. Y cũng không bắt nàng để luyện binh khí đã may mắn lắm rồi, nàng còn dám nói thêm gì nữa, khúm núm hỏi cuyện mình quan tâm nhất. "Xin hỏi đạo trưởng, người ta muốn tìm, ngài biết hắn ở đâu sao?"
Đạo sĩ chỉ hướng Đông. "Hắn ở trong Hồng Quân Thượng Cảnh."
Chân Chu ngẩn ra, quay đầu nhìn về phương xa.
Cuối chân trời là tiên sơn mịt mờ, như có như không.
Hướng Tinh Bắc đang ở đây.
Chân Chu nhìn rất lâu, nhớ tới năm trăm năm dài đằng đẵng, bỗng nhiên ngây dại.
"Đạo trưởng, ngài có thể đưa ta đi được không?"
Nàng quay đầu nhìn lại, dùng ánh mắt ngập tràn mong đợi nhìn y.
Đạo sĩ sờ ria mép, ho khan. "Cô nương, ngươi biết ta là ai không?"
Chân Chu nhìn y, trên mặt hiện lên vẻ kính trọng không gì sánh được. "Ta kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng biết, đạo trưởng có tu vi cao thâm, sợ rằng Thiên Đế thấy ngài cũng phải nhường vài phần."
Đạo sĩ thoạt nhìn cũng hưởng thụ lời khen mà nàng dành cho mình, sau đó lại hừ một tiếng. "Thượng Đế cùng quân lính đứng trước mặt ta ra oai thì tính là gì? Cô nương, ngươi nghe kỹ đây, tứ hải bát hoang [4], ngoại trừ sư tôn của ta, chẳng ai có tu vi và địa vị cao hơn ta! Có biết Tam Thanh [5] không? Là đạo môn được người đời tôn sùng nhất, ngay cả ba tên đồ đệ của Hồng Quân Lão Tổ cũng phải cung kính gọi ta một tiếng sư thúc! Ta có thể đưa ngươi vào, nhưng..."
[4] Tứ hải bát hoang: 4 biển 8 hướng
[5] Tam Thanh: Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:
Ngọc Thanh - Nguyên Thủy Thiên Tôn
Thượng Thanh - Linh Bảo Thiên Tôn
Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn - Thái Thượng Lão Quân
Trong sự nghi ngờ của Chân Chu, y lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
"Năm đó, ta và sư huynh đánh đố với nhau, ta không gian xảo như hắn ta nên thua, ta thề không bao giờ bước vào thượng cảnh nữa, vậy nên ta không thể đưa ngươi tới đó, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp để người tới đó, tới đó, sau khi gặp được người ngươi muốn tìm, dẫn dắt hắn tới tình cảm của ngươi! Con mèo kia nói đúng, chỉ có như vậy ngươi mới có thể công đức viên mãn, sớm ngày độ hết vòng luân hồi, nhớ chưa?"
Năm trăm năm khổ sở chờ đợi, hôm nay cũng có một bước ngoặt rồi.
Chân Chu đè cảm giác mừng như điên trong lòng mình xuống, gật đầu.
Đạo sĩ lộ ra vẻ mặt hài lòng, suy nghĩ một chút rồi nó thêm. "Bản quân hôm nay gặp ngươi ở đây cũng xem như có duyên, mặc dù ta không thể vào thượng cảnh nhưng sẽ bảo vệ ngươi đươc bình an, cũng coi như không vi phạm lời thề. Mặc dù ngươi nằm trong linh thạch hơn năm trăm năm nhưng đạo hạnh quá ít, thiên cơ chưa tới, ngươi hút hết ngọc tủy cũng không có tác dụng gì, gặp phải kẻ địch mạnh chỉ sợ ngươi không thể bảo vệ mình. Tới khi đó..."
Y vẫy tay với Chu Chân.
Chu Chân vội vàng lắc lư eo, trườn về phía y.
Đạo sĩ giơ ngón cái tay phải lên, chạm lên mi tâm[6] của Chân Chu, sau đó nói một câu chú. "Sau này nếu như ngươi gặp nguy hiểm, đọc câu chú này ba lần, ta sẽ bảo vệ người, pháp lực bình thường không thể tổn hại tới ngươi."
[6] Mi tâm: Điểm giữa hai đầu lông mày
Chu Chân nói cảm ơn với y.
Đạo sĩ gật đầu, nhìn lên trời thổi sáo một cái, xa xa kia bỗng nhiên bay tới một con chim ưng lớn, toàn thân trắng muốt, chỉ có mình cái mỏ vàng óng, bay tới đỉnh đầu đạo sĩ, vòng quanh 3 vòng.
"Đưa nàng tới thượng cảnh."
Đạo sĩ nhìn con chim ưng rồi nói.
Chim ưng hót vang, lao về phía Chân Chu, cánh đạp ra gió, Chân Chu chưa kịp phản ứng, cơ thể đã nhẹ bẫng, cái eo bị móng vuốt chim ưng giữ lấy, bay vυ't lên trời cao.
Lục Áp Đạo Quân nhìn theo con chim ưng chở một mỹ nhân xà lướt qua Tang Chi Cốc, bay về phía Hồng Quân Thượng Cảnh, một chim một rắn, bóng dáng dần biến mất trên không, cảm thấy tức giận tích tụ trong lòng ngàn năm giảm bớt đi, cười to. "Sư huynh ơi sư huynh, năm đó ngươi bảo ta sống buông thả, dùng lý do ấy cướp đứa con của bạn cũ từ tay ra, bây giờ Thanh Dương Tử đã tu hành được vạn năm, trở thành Thượng Quân, ta biết ngươi muốn để nó tiếp quản Thượng Cảnh, nhưng hết lần này tới lần khác trời lại không chiều ý huynh, nhìn trước mắt đi, cô nương này theo đuổi chồng còn theo tới tận đây, nàng nằm trong đá Nữ Oa hơn năm trăm năm, luyện được kỹ năng quyến rũ người ta, một cô nương như thế, dù Dương Thanh Tử thanh tâm quả dục đến đâu cũng không thể chịu được! Hừ, đồ đệ mà huynh ưu ái ấy, mãi mãi là của Lục Áp Đạo Quân."