Người dịch: Linh nhạt nhẽo
Con thuyền tình yêu cứ đung đưa như thế cho đến kỳ thi cuối kỳ, hai ngày thi ngắn ngủi và căng thẳng trôi qua nhanh chóng, kỳ nghỉ đông kéo dài gần một tháng bất ngờ ập đến.
Những kỳ nghỉ đông trước, cho dù Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống có bận rộn đến đâu, cũng sẽ dành thời gian bảy ngày nghỉ Tết đưa Lâm Tiêu đi du sơn ngoạn thủy.
Vốn dĩ năm nay cũng định lộ trình này, nhưng cuối cùng bởi vì một số nguyên nhân khác, cả nhà không đi đâu nữa, ở lại Tây Thành đón năm mới.
Một ngày trước đêm giao thừa, Lâm Tiêu, Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên đang chơi trò chơi, lúc nói về việc sắp xếp cho kỳ nghỉ năm mới, Hồ Hàng Hàng vô tình trượt miệng, tiết lộ việc Giang Yến đã mấy năm không về nhà đón Tết, một mình ở bên ngoài.
"Tại sao? Nhà cậu ấy không phải ở Tây Thành sao?"
Đối với chuyện gia đình của Giang Yến, Lâm Tiêu thực sự chỉ có một nhận thức rất mơ hồ——
Người mẹ dịu dàng, người bố khó tính, người chú thứ hai điên rồ, và anh lúc nào cũng muốn nghĩ cách thoát khỏi gia đình đó.
Những con người và sự việc nghe có vẻ xa lạ, nhưng họ là một phần trong cuộc sống gia đình anh.
Hồ Hàng Hàng ấp úng trong ống nghe, cũng không nói cụ thể gì: "Dù sao hoàn cảnh gia đình anh ấy rất phức tạp, chúng tôi chỉ biết sơ qua, cũng không hiểu rõ lắm, khó nói trước được điều gì. "
Hứa Nhất Xuyên cũng pha trò và kéo chủ đề sang một bên, "Nhưng, anh Yến của chúng tôi thực sự rất tốt. Nếu hai người ở bên nhau, anh ấy nhất định sẽ không phụ lòng cậu."
Mối quan hệ của Lâm Tiêu và Giang Yến không phải là cố tình che giấu, bạn bè xung quanh ai cũng biết.
Bình thường ở trường cũng hay bị mấy con mắt chó độc thân của bọn họ liếc trêu chọc, bây giờ hiếm khi nghe được mấy lời nghiêm túc của bọn họ.
Lâm Tiêu mỉm cười và nói một cách chân thành, "Tôi biết."
Họ chơi thêm ba bốn ván nữa, đến lúc ăn cơm, một vài người nhanh chóng chia tay, hẹn sau Tết Nguyên Đán sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.
Sau khi thoát khỏi trò chơi, Lâm Tiêu cầm điện thoại và suy nghĩ một lúc, sau đó nhấp vào WeChat, gửi một tin nhắn cho Giang Yến, người đang ở trên cùng.
- Bạn học Giang, muốn đi hẹn hò không?
Thành thật mà nói, cô và Giang Yến đã không có một cuộc hẹn hò chính thức nào kể từ khi hai người ở bên nhau, một là vì kỳ học sắp kết thúc, cường độ học tập nặng không có thời gian rảnh rỗi, điều này chỉ dành cho Lâm Tiêu.
Một nguyên nhân khác là Giang Yến không muốn ra ngoài, việc thường làm vào cuối tuần là gọi Lâm Tiêu đến quán cà phê Internet, hai người trốn trong căn phòng nhỏ trên tầng ba, anh làm đề thi, thuận tiện trông chừng cô ôn thi.
Đến buổi tối thì dẫn người ra ngoài ăn đồ ăn ngon, ăn xong đưa về nhà, cứ như vậy trôi qua hai ngày.
Lúc đầu, Lâm Tiêu đã nhiều lần phản đối phương pháp hẹn hò thuần túy như vậy, mặc dù mỗi lần cô đều bị từ chối, nhưng dưới sự hướng dẫn của anh, cô đã trở lại top ba trong kỳ thi cuối kỳ năm nay.
Vì lý do này, thầy Dư đã hạnh phúc trong một thời gian dài, một mặt, ông vui mừng vì cô gái nhỏ đã tìm được đường về sau khi lạc đường, mặt khác, tự hào vì Giang Yến đứng vị trí thứ nhất toàn khối.
Đâu biết rằng, hai đứa nhỏ mà ông tự hào bấy lâu nay đã âm thầm cầm tay nhau trên con đường yêu sớm.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu sợ anh lại gọi cô đến quán cà phê Internet như trước, bắt đầu chế độ hẹn hò học tập chăm chỉ mỗi ngày, vì vậy cô nhanh chóng gửi một tin nhắn khác.
- Không đến quán cà phê Internet, hẹn hò nghiêm túc.
Lần này anh trả lời thật nhanh.
- Lúc trước không nghiêm túc sao?
- ……
- Chỉ là nắm tay thôi.
-……
Nói đến đây, Lâm Tiêu kỳ thực cũng không biết những cặp đôi khác có giống như bọn họ hay không, bọn họ đã ở bên nhau hơn một tháng, còn đang ở giai đoạn nắm tay.
Trên diễn đàn thả thính, Lâm Tiêu đã thấy rất nhiều bài đăng về tình yêu trong trường, mặc dù cốt truyện lúc đầu không giống nhau nhưng không có ngoại lệ, mọi người đều chuyển từ cơ sở thứ nhất sang cơ sở thứ hai không lâu sau khi họ ở bên nhau.
“……”
Lại nghĩ linh tinh gì đấy. Lâm Tiêu lẩm bẩm một mình, xoa xoa mặt, đang định trả lời thì anh lại gửi đến một tin nhắn.
- Nửa tiếng nữa gặp nhé.
Lâm Tiêu cười, đứng dậy thay quần áo.
-
Anh thật sự chỉ mất nửa tiếng, không hơn không kém, khi Lâm Tiêu nhận được tin anh đã đến, cô mới thu dọn đồ đạc, ra cửa thay giày rồi đi thẳng xuống lầu.
Lâm Tiêu trước đó đã cho Giang Yến quyền qua cổng tiểu khu, mỗi lần anh đến đều đợi ở bồn hoa dưới lầu, lần này cũng không ngoại lệ.
Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen với bên dưới là quần jean cùng màu, lưng quay về phía những tòa nhà cao tầng phía sau, hai tay đút túi quần, cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, dáng người cao gầy.
Từ góc nhìn của Lâm Tiêu, chỉ có thể nhìn thấy đường viền của mái tóc đen, hai tai lộ ra giữa bên ngoài, có lẽ bởi vì nhiệt độ quá thấp, tai có chút ửng đỏ.
Có tiếng động nhẹ từ chiếc cửa an ninh tầng một khi đóng lại.
Nghe thấy âm thanh, Giang Yến quay đầu nhìn sang.
Mặt trời giữa trưa mùa đông trong trẻo và lạnh lẽo, khi làn sương mỏng buông xuống, đường nét của chàng trai càng hiện rõ, khi anh quay đầu lại nhìn thấy cô, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa ý cười.
Lâm Tiêu chạy đến, hai ba bước đã đến trước mặt anh, ngã vào vòng tay rộng mở của anh, vươn tay vào trong quần áo, ôm lấy eo thon, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: " Thật nghe lời nha."
Những người khác có thể không hiểu những từ không đầu không đuôi như vậy, nhưng Giang Yến thì có.
Trước đây hai người cùng nhau học ở quán cà phê Internet, nếu trời còn sớm, hai người sẽ ra ngoài càn quét những món ngon gần đó.
Ban đầu Lâm Tiêu không để ý, nhưng chỉ sau vài lần ra ngoài, cô mới nhận ra anh chỉ thản nhiên mặc áo khoác hoặc đồng phục bóng chày bên ngoài lớp áo len mỏng.
Mùa đông ở Tây Thành băng giá và có tuyết rơi, nhiệt độ ổn định dưới 0 trong một thời gian dài, đối với Lâm Tiêu, một người sợ lạnh, dán thêm miếng dán ấm vào áo khoác là đích đến cuối cùng.
Trong mắt Lâm Tiêu, trang phục của anh chẳng khác nào thỏa thân mà chạy khắp nơi, cô không quan tâm anh có thực sự không sợ lạnh hay không, ngày lạnh như vậy, cô chỉ yêu cầu anh ra ngoài nhất định phải mặc áo khoác ngoài.
Giang Yến khịt mũi, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi ngực mình, siết chặt ngón tay, "Đi thôi, em muốn đi đâu?"
“Em ăn cơm chưa?” Lâm Tiêu xoa xoa bụng, “Còn chưa ăn cơm, có chút đói bụng.”
"Vậy đi ăn cơm trước đi."
"Tốt quá, chúng ta đi ăn thịt nướng đi."
"Đều nghe em."
……
Cả hai đến một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc ở trung tâm thành phố.
Nhà hàng là do Lâm Tiêu xem trên trang bình chọn, xếp hạng rất cao trong khu đồ nướng của Tây Thành, bọn họ đến vào giờ cao điểm buổi trưa, hai người xếp hàng chờ nửa tiếng mới vào được.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Tiêu đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay lại nhìn thấy hai cô gái trang điểm rất đáng yêu đang đứng trước mặt Giang Yến.
Cô đi tới, nghe thấy giọng nói của cô gái, "Anh trai à, đây là thế kỷ 21 rồi, lấy lý do không có WeChat đã quá lạc hậu rồi."
Cô gái dáng người cao, đứng trước mặt Giang Yến, Lâm Tiêu không nhìn thấy anh, nhưng có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh, "Tôi dùng lý do gì liên quan quái gì đến cô."
“……”
Hai cô gái cũng không phải da mặt dày, nghe vậy liền bỏ đi, nhỏ giọng oán trách: "Chảnh cái gì, chỉ được cái mặt thôi."
"Nhưng khuôn mặt này thực sự tuyệt a!"
"Tuyệt cái rắm."
“……”
Hai người đi rồi, Giang Yến sốt ruột giơ tay xoa lông mày, khi nhìn thấy Lâm Tiêu đứng ở phía sau, vẻ mặt đột nhiên thả lỏng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, "Lại đây."
Lâm Tiêu đi tới, nắm lấy ngón tay của hắn nhéo nhéo, nghiêm mặt cố ý nói: "Đào hoa thối của anh có chút nghiêm trọng."
Anh cười, dùng sức kéo người lại, "Ai nói thế, nhưng đào hoa của anh một lần chỉ nở một bông, là loại một khi đã nở là nở cả một đời."
Đạo hạnh (công phu tu luyện) của Lâm Tiêu hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Giang Yến, sau hai ba câu đã bị xấu hổ không nói lên lời, đỏ mặt không thèm nhìn anh.
Đầu năm mới, trung tâm thương mại tràn ngập không khí ngày Tết, ăn uống xong xuôi, hai người đi dạo một vòng trung tâm mua sắm, sau đó vòng qua rạp chiếu phim ở lầu bốn mua hai vé xem phim.
Trong dịp Tết Nguyên đán, trong các trung tâm mua sắm dù ở đâu cũng có rất nhiều người, đặc biệt là trong rạp chiếu phim, hai bộ phim mà Lâm Tiêu muốn xem đều đã kín chỗ nên cuối cùng cô đã bỏ thêm tiền để mua vé VIP.
Rạp chiếu phim này nhỏ, có ghế sô pha, người xem cũng khá nhiều, phần lớn là các cặp đôi.
Trong rạp không bật đèn, chỉ có ánh đèn leo lét chiếu lên màn ảnh.
Khi mua vé, chỉ còn lại hàng ghế đầu, Giang Yến chọn ghế bên trong, sát tường, trong tình huống bình thường, sẽ ít người chọn ghế này, bởi vì nó sẽ rất ồn ào, quá gần màn hình, ngồi một thời gian cổ sẽ không thoải mái.
Hai người ngồi xuống không bao lâu, hàng ghế bên cạnh nhanh chóng được lấp đầy.
Rạp chiếu phim này thiết kế không gian rất tốt, đệm sô pha, trên dưới và sau lưng đều có tấm chắn rất nghiêm ngặt, trừ phi có người đứng dưới sân khấu nhìn lên, nếu không sẽ không thể nhìn thấy người bên trong, sự riêng tư rất cao.
Lâm Tiêu chỉ cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe cặp đôi bên cạnh nói chuyện.
Ngồi xung quanh là các cặp tình nhân, cuộc nói chuyện tình yêu không dứt, bầu không khí mơ hồ và quyến rũ, cộng với ánh đèn trong rạp gần như tối om, không ai có thể nhìn thấy ai.
Nơi này đơn giản là thiên đường cho các cặp đôi.
“……”
Nghĩ đến đây, cô không khỏi liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng, đường nét rõ ràng, mắt nhìn thẳng, sống mũi cao thẳng, ánh sáng trên màn hình không ngừng chuyển động, các phân đoạn màu sắc khác nhau hiện trên mặt anh, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ, như thể anh không bị ảnh hưởng bởi các âm thanh xung quanh.
Có lẽ bị chú ý bởi ánh mắt của cô, Giang Yến nghiêng đầu nhìn cô, môi khẽ mấp máy, "Sao vậy?"
Lưng Lâm Tiêu cứng đờ, vội vàng nhìn đi chỗ khác, ánh đèn lờ mờ che khuất đôi tai nóng đỏ của cô, "Không có gì."
Anh cười khẽ, cố ý dựa sát vào người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai và cổ cô, "Em đang nghĩ gì vậy, tai đều đỏ rồi?"
"..." Lâm Tiêu trong lòng cảm thấy như nứt một khe lớn, mặt đỏ bừng, đẩy hắn ra, trịnh trọng nói: "Trước khi ra ngoài chúng ta đã nói rõ rồi, nghiêm túc hẹn hò."
Giang Yến bị cô đẩy ngã, anh lười biếng ngả người ra sau, ngón tay móc ngón tay cô, giọng điệu hấp dẫn: "Ừm, hẹn hò nghiêm túc mà."
“……”
Rạp chiếu phim được sưởi ấm tốt, Lâm Tiêu vừa bước vào liền cởϊ áσ khoác, vừa xem được một phần ba liền cởi giày, khoanh chân, cả người chìm vào trong sofa mềm mại.
Phim do Trung Quốc sản xuất, là phim chiếu Tết, vừa hồi hộp vừa vui nhộn, xem ra không khiến bạn bận tâm lắm, lúc đầu mỗi khi đến chỗ gây cười, Lâm Tiêu đã có thể nghe thấy đủ loại tiếng cười xung quanh mình, nhưng dần dần, tiếng cười dần bị thay thế bởi những âm thanh mập mờ.
“……”
Trong bóng tối, âm thanh rêи ɾỉ của người phụ nữ có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, Lâm Tiêu bị âm thanh này làm cho vô cùng xấu hổ, sống lưng cứng đờ, hai mắt dán chặt vào màn hình, một chút cũng không dám động.
Phim đi đến cao trào, không khí vui nhộn ban đầu dần lùi lại, tình tiết hồi hộp bắt đầu, nhân vật chính và tên sát nhân biếи ŧɦái đang rượt đuổi nhau trên đường núi.
Nhân vật chính trượt chân ngã xuống đất, tên sát nhân biếи ŧɦái giơ rìu lên định chặt cổ anh ta, bầu không khí bị phóng đại đến mức căng thẳng.
Lâm Tiêu nín thở, nhìn thấy chiếc rìu sắp rơi xuống, cô không đành lòng nhìn, muốn giơ tay che mắt, lại phát hiện tay mình đã bị ai đó cầm vào.
Hành động này có sự tham gia của hai người, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, một bên là hình ảnh chập chờn, một bên là tim đập thình thịch.
Hai người đều không động.
Trên màn hình, tên sát nhân biếи ŧɦái buông rìu xuống, trong rạp không ngừng vang lên những tiếng kinh hô, cẩn thận lắng nghe, còn có những âm thanh ái muội mơ hồ xen lẫn.
Đôi mắt thanh niên trong bóng tối trở nên sáng ngời, ánh sáng trên màn hình đột nhiên mờ đi, Lâm Tiêu nhìn không rõ vẻ mặt của anh, vì vậy cô không thể không di chuyển hai ngón tay đang móc vào nhau.
Giang Yến buông ra, nhưng không rút lui, anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng, mũi chạm mũi, hơi thở quyện vào nhau.
Lâm Tiêu bắt gặp ánh mắt của anh, hít một hơi, tim đập như trống.
Một giây sau, anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhéo cằm cô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Xem ra hôm nay đã định trước là không nghiêm túc được rồi."
Nói xong, anh hơi giơ tay lên, cúi đầu xuống.
Giang Yến thực sự không mong đợi tiến độ sẽ nhanh như vậy, vì vậy trước khi mua vé, anh đã đặc biệt xem xét xem phòng VIP và phòng của cặp đôi có gì khác biệt không.
Trên hệ thống bán vé có ghi rõ ràng rằng sảnh VIP không phải là sảnh cho cặp đôi.
Sau khi bước vào, Giang Yến nhận ra tất cả họ đều là người yên, nhưng ban đầu anh còn cảm thấy may mắn, cảm thấy mọi người có lẽ còn có chút do dự, mãi về sau xung quanh có những âm thanh nhỏ, anh mới phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp sức chiến đấu của các đôi bạn trẻ ——
-
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, ánh sáng và bóng tối đang thay đổi nhanh chóng, hình ảnh bị phá vỡ thành từng mảnh, trong góc tường, hai bóng người được xếp chồng lên nhau.
Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, Lâm Tiêu như đông cứng lại, đầu óc trống rỗng.
Giang Yến buông cằm cô ra, xoay người đỡ lấy gáy cô, một tay ôm eo cô, cố định cô trong lòng, giữ lấy môi dưới của cô, hôn rất cuồng nhiệt, mυ'ŧ từng chút một, hai hàm răng cọ vào nhau hết lần này đến lần khác.
Lâm Tiêu cảm thấy toàn thân như bị điện giật, tê dại tê dại, lúc lật ngược hai tay áp vào ngực anh, khi tư thế càng lúc càng khó xử, cô liền bị anh bế lên, ngồi trên đùi anh, cánh tay buông thõng bên thân, ngón tay nắm chặt vào nhau.
Chàng trai đỡ đầu cô, dùng đầu ngón tay nhéo sống lưng cô, từ từ hôn sâu hơn, nhưng nụ hôn vẫn luôn ở giữa môi, rất có lệ, không tiến thêm một bước.
……
Cuối cùng, Lâm Tiêu vì nụ hôn mà yếu ớt đến mức dựa vào cánh tay anh, đầu tựa vào cổ anh, hơi thở không ổn định, dồn hết hơi thở ra xung quanh.
Thanh niên hơi quay đầu lại, cổ ửng đỏ lên, anh dùng đầu ngón tay nóng ấm nhéo vành tai cô, thanh âm khàn khàn, "Quay đầu đi."
Lâm Tiêu không biết vì sao, còn chưa kịp động đậy, đã thấy hắn lại cúi người, môi khẽ động trên đỉnh đầu của cô.
"Nếu không, hôm nay thật sự không thể nghiêm túc được."
Dịch giả có điều muốn nói: Ui em gái mình lúc nào cũng chê truyện mình dịch diễn biễn chậm, đã được nửa truyện mà chưa có cảnh thân mật nào. Hehe nay có rồi nè. Chúc mọi người cuối tuần bình an, vui vẻ nha!