Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 16: Xin Lỗi

Lâm Tiêu cảm thấy hô hấp khó khăn, suýt chút nữa thở không nổi, vội vàng dùng ngón tay gõ gõ màn hình một cái, "Phòng vệ chính đáng!? Cậu xác định không phải người khác phòng vệ chính đáng với cậu sao? ?"

Dựa trên tư thế đánh của Giang Yến, có thể đoán rằng Đường Vũ Thi còn chưa đến gần, anh có thể đã đánh gục người xuống đất rồi.

Phải mất nửa phút, Giang Yến mới trả lời: "Tôi không có, tôi không làm, đừng nói nhảm."

"..."

Không biết liệu sự việc có thực sự như vậy hay không, hay Giang Yến không muốn nói, cho dù Lâm Tiêu có hỏi thế nào, anh luôn khẳng định rằng mình đang tự vệ.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, thời điểm Lâm Tiêu đi ra ngoài rót nước, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười một giờ.

Lo lắng về lớp toán của thầy Dư vào sáng mai, cô nghĩ về lý do kết thúc chủ đề một cách hài hòa với lão đại trong khoảng cách ngắn như vậy từ phòng khách đến phòng sau khi rót nước.

Chỉ là khi cô ngồi lại trước máy tính, hình đại diện QQ của Giang Yến đã mờ đi, và trong hộp trò chuyện vẫn còn một tin nhắn anh gửi một phút trước.

"Ngủ đi, ngày mai gặp lại, bạn học Lâm."

Cầm ly nước, Lâm Tiêu liếc nhìn ảnh đại diện màu xám của mình, khẽ chậc lưỡi, vừa định thoát ra, góc dưới bên phải của máy tính chợt lóe lên một bức ảnh đại diện nhỏ.

Một tin nhắn từ Mạnh Hân.

Cô gái xinh đẹp Hân Hân: "Chết tiệt!!! Cậu biết gì không!!! Giang Yến đánh Đường Vũ Thi!!! Ở chỗ sân bóng rổ của trường chúng ta đó, nhiều người đã nhìn thấy!"

Lâm Tiêu trực tiếp vứt bỏ các tin nhắn trò chuyện giữa cô và Giang Yến.

Mạnh Hân vừa nghe xong những lời bàn tán trong lớp, nhìn thấy tin tức trực tiếp từ Lâm Tiêu sau đó liếc nhìn những cuộc thảo luận sôi nổi trong lớp, và có chút do dự trả lời: "Không thể nào ... giá trị vũ lực của Đường Vũ Thi có cao như vậy không??"

Thành thật mà nói, Lâm Tiêukhông thực sự tin lời Giang Yến, nhưng tình hình bây giờ khá hỗn loạn, nhiều ý kiến khác nhau, và chỉ riêng lớp 18 đã lan truyền nhiều tin đồn, chứ đừng nói đến các lớp tin đồn khác.

Lâm Tiêu ngáp một cái, đặt ngón tay lên bàn phím và gõ một câu, "Nói thật, bây giờ tôi có chút hoài nghi liệu Giang Yến có thể đánh Đường Vũ Thi thành thực vật hay không ..."

Mạnh Hân: "..."

-

Sáng sớm thứ hai, Lâm Tiêu không kịp ở nhà ăn sáng, vội vàng ra ngoài, đón xe taxi ở cổng khu dân cư đi học.

Mười phút sau, xe taxi dừng trước cổng trường trung học số 10. Lâm Tiêu đẩy cửa bước ra, lúc này mới phát hiện tiền còn chưa trả, thu vào trong xe, vỗ vỗ ghế lái, “Bác tài, bao nhiêu tiền ạ?"

Tài xế liếc nhìn đồng hồ đo, cười nói: "10 tệ 3 hào, đưa 10 tệ là được rồi."

Lâm Tiêu từ trong góc cặp sách lấy ra một tờ mười tệ cùng hai đồng năm mươi xu, cùng đưa ra: "Cảm ơn bác tài!"

Vừa dứt lời, người nọ đã mở cửa xe chạy đi.

Khi Lâm Tiêu dốc hết sức xông vào lớp, chỗ ngồi của Giang Yến vẫn trống không, thậm chí cả khu vực phía sau cô cũng trống không.

Cô cũng không thèm để ý, sau khi đặt cặp sách xuống, cô vỗ vỗ Hứa Hoan Hoan đang ngồi phía trước: "Hoan Hoan, hôm qua cả lớp nói Giang Yến đánh Đường Vũ Thi, có thật không?"

Hứa Hoan Hoan rõ ràng là nói nhiều, Lâm Tiêu hỏi nàng hai mắt sáng lên: "Đương nhiên là thật! Một người bạn học của tớ có mặt tại hiện trường, nhìn thấy Đường Vũ Thi trên mặt đầy máu!"

"..."

Lâm Tiêu cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim.

Khi Hứa Hoan Hoan nói về chuyện tầm phào, khua chân khua tay và nói rất nhanh, "Cậu còn không biết tình hình nghiêm trọng như thế nào đâu, xe cấp cứu cũng đến."

"..."

Hứa Hoan Hoan còn đang nói Lâm Tiêu đã chịu không nổi, hơi thở dồn dập trong l*иg ngực, giơ tay giữ lấy cánh tay của cô, đập đầu vào bàn, "Chờ một chút, cậu dừng lại một chút, tớ cảm thấy không ổn."

Hai nữ sinh đang nói chuyện phiếm, Giang Yến bưng bữa sáng từ trước cửa phòng đi vào, vừa vặn nghe được lời nói cuối cùng của nàng, tùy ý hỏi: "Ai không ổn?"

Nghe thấy giọng nói của Giang Yến, nụ cười trên mặt Hứa Hoan Hoan đông cứng lại, mặc dù cả người cô có chút cứng đờ, nhưng cô lại dùng tốc độ quay người lại.

"..." Giang Yến không quan tâm, ánh mắt rơi vào người bạn cùng bàn, anh chậm rãi hỏi: "Cậu sao vậy?"

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Giang Yến, hít một hơi thật sâu và nói với giọng điệu rất nghiêm túc, "Giang Yến."

"Ừm?"

Anh đáp một tiếng, tùy tiện đặt một cốc sữa đậu nành lên bàn cô, vừa mới đi tới chỗ ngồi vừa ngồi xuống, liền nghe thấy bạn cùng bàn nặng giọng nói: "Cậu đi tự thú đi."

Giang Yến: "..."

"Cậu đánh Đường Vũ Thi thật tàn nhẫn, hơn nữa nhà của cậu ta rất giàu có quyền thế, hiện tại nếu cậu ra đầu thú, có lẽ còn có thể được khoan dung." Lâm Tiêu thở dài, "Tôi biết cậu muốn báo thù cho tôi, tôi cũng sẽ nhờ bố tôi tìm luật sư cho cậu, trước mặt thẩm phán nói thêm mấy câu tốt đẹp."

Giang Yến không nói gì, nhưng Lâm Tiêu vẫn lảm nhảm, "Tôi thực sự không biết rằng tình bạn cùng bàn ngắn ngủi của chúng ta với cậu rất quan trọng."

"Bạn học Giàng, tôi xin lỗi cậu, nếu như tôi sớm biết cậu coi trọng tôi như vậy —— a!" Lâm Tiêu còn chưa nói xong, trán của nàng đột nhiên bị đánh một cái rất mạnh.

Giang Yến dùng một chút lực, nơi anh búng xuống nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, Lâm Tiêu theo bản năng xoa xoa, "Tại sao cậu lại đánh tôi?"

“Bởi vì cậu ra ngoài không mang theo não.” Giang Yến rút tay lại, đem ống hút tách ra, cắm vào trong cốc sữa đậu nành, kiên nhẫn giải thích nói: “Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, tôi không đánh cô ta"

"Cậu cảm thấy lời của cậu đáng tin sao?" Lâm Tiêu liếc hắn một cái, nói cho hắn biết đêm qua Mạnh Hân cùng Hứa Hoan Hoan miêu tả cảnh tượng.

Giang Yến cắn ống hút để nghe cô nói, khẽ mím môi nhấp một ngụm, chất lỏng màu trắng đυ.c chảy lên ống hút trong suốt cho đến khi biến mất giữa môi anh.

Anh nuốt xuống một ngụm, khi anh buông ống hút, đôi môi đỏ mọng của anh vẫn còn đọng lại vệt sữa đậu nành, khi anh nhắm mắt lại và nói chuyện với cô, vết đó dần dần làm ẩm môi anh theo cử động nhẹ của môi anh, một chút nước phát sáng rực rỡ.

Gợi cảm nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Lâm Tiêu sững người một lúc, nhìn chằm chằm vào môi anh, không nói nên lời.

Khi anh định thần lại, dây thần kinh căng thẳng trong đầu đột nhiên đứt đoạn, adrenaline đột ngột tăng vọt, dòng máu không ngừng nghỉ từ đầu chảy xuống dưới, cảm giác dâng trào.

Giang Yến nhìn cô chằm chằm vài giây, không biết mình nghĩ đến cái gì, vươn ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô, trên mặt mang theo nụ cười nửa miệng: “Bạn học Lâm, cậu đang suy nghĩ gì vậy? "

Đầu ngón tay mềm mại ấm áp, móng tay trơ trụi, sờ đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng Lâm Tiêu lại cảm thấy nơi mình bị chạm vào dường như càng nóng hơn.

"..." Lâm Tiêu tỉnh táo lại, lui về phía sau một chút, lắc đầu nói: "Cao Tử nói: Đồ ăn và tìиɧ ɖu͙©, quý ông và quý bà đẹp đôi. . . "

Sau khi đọc một vài từ, Lâm Tiêu cảm thấy có gì đó không ổn, lại niệm đọc Tâm Kinh, "Đức Phật nói: Khi tâm động, mọi thứ đều di chuyển, khi tâm yên lặng, mọi thứ đều tĩnh lặng. Đức Phật nói: Con người không phải thực vật, ai có thể nhẫn tâm..."

Giang Yến: "..."

-

Sau khi Lâm Tiêu đọc xong, từ chỗ Hồ Hàng Hàng hiểu được quá trình sự việc.

Thì ra là chủ nhật tuần trước, tức là buổi tối ngày hôm qua, bốn người bọn họ đang chơi ở sân bóng rổ của trường, Đường Vũ Thi không biết từ đâu mà biết bọn họ chơi ở đây, liền mang theo mấy chị em gái đi mua nước chờ ở bên cạnh.

Khi trận đấu kết thúc, Đường Vũ Thi cầm một chai nước đi về phía Giang Yến, giải thích với anh rằng cô không cố ý dùng bóng đánh Lâm Tiêu, hy vọng anh không để bụng.

Trời đã xế chiều, bầu trời u ám, cuối tuần trên sân vận động chỉ bật một ngọn đèn pha, ánh sáng lờ mờ.

Giang Yến trịch thượng đứng trước mặt Đường Vũ Thi, nói một cách thờ ơ, "Người cậu ddapahj bóng vào là tôi sao?"

Đường Vũ Thi sửng sốt một lúc, sau đó theo bản năng lắc đầu, "...Không."

“Vậy cậu xin lỗi tôi có ý nghĩa gì không?” Giang Yến cụp mắt, đi ngang qua cô, nhặt áo khoác trên ghế, lấy điện thoại trong túi ra.

Đường Vũ Thi đứng phía sau cô do dự vài giây rồi quay người đi đến bên cạnh Giang Yến, giọng cô như đang khóc: "Tôi thực sự không cố ý."

Giọng nói đau khổ và quyến rũ của cô gái đối với người bình thường nghe có vẻ mềm lòng, nhưng Giang Yến không phải là người bình thường.

Anh ta là một kẻ bắt nạt học đường, cũng đã nhìn thấy nữ sinh khóc nhiều hơn cả Đường Vũ Thi.

Giang Yến bỏ điện thoại vào túi và nhìn Đường Vũ Thi một cách vô cảm, "Cậu không cố ý ?"

Anh ngẩng đầu lên cười giễu cợt: "Cậu không cố ý chẳng lẽ bóng có mắt à? Trên sân nhiều người như vậy, ai cũng không bị đập, nhưng nó lại đập vào bạn cùng bàn của tôi?"

Đường Vũ Thi đã sợ hãi và khóc bởi giọng điệu của anh.

Giang Yến nhìn cô khóc, có chút không kiên nhẫn, "Đừng khóc trước mặt tôi, bạn cùng bàn của tôi bị thương nặng như vậy cũng không khóc, cậu khóc làm gì?"

Hắn cúi người nhặt trên mặt đất cặp sách, "Chuyện này cậu xin lỗi tôi cũng vo dụng."

"..." Đường Vũ Thi đang định nói thì một quả bóng rổ không biết từ đâu bay tới và đáp xuống chân cô.

Cô giật mình suýt ngã vào lòng anh, Giang Yến không phản ứng kịp, vô thức đẩy cô ta vào đống quần áo bên cạnh.

Chị em gái của Đường Vũ Thi chỉ thấy Giang Yến đẩy cô ta xuống, vội vàng chạy tới, mạnh mẽ nói: "Giang Yến tại sao cậu đánh con gái?"

Có khá nhiều người chơi xung quanh, và nhiều người trong số họ còn mang theo bạn gái của mình.

Chỉ là một câu như vậy, từ mười đến mười truyền đến trăm, mọi người truyền ra thì nhân tiện thêm dầu thêm giấm, đến khi truyền đến từng lớp thì đã có đủ loại của những câu nói.

Hồ Hàng Hàng khá tự hào, "Chuyện là như vậy. Vì sự trong sạch của bản thân anh Yến của chúng tôi đã khăng khăng rằng Đường Thi Vũ không được chạm vào một tấc da thịt của anh ấy."

Lâm Tiêu mím khóe môi dưới, "Hừm ... người ta tên là Đường Vũ Thi, không phải là Đường Thi Vũ.”

Tống Viễn, người đã lắng nghe câu chuyện một lúc lâu, ngẩng đầu lên và hỏi: "Cô ta không phải tên là Tống Từ Vũ sao?"

Lâm Tiêu: "..."

-

Trong tiết học đầu tiên buổi sáng, Lâm Tiêu sau khi nghe xong câu chuyện đã rất xúc động, thừa dịp thầy Dư đang viết trên bảng, cô dùng thạch cao chạm vào cánh tay Giang Yến, hạ thấp giọng tiến đến, “Giang Yến. "

"Hả?" Giang Yến lại theo dõi màn kịch mà không dời mắt.

Lâm Tiêu do dự hồi lâu không biết nên nói như thế nào, hồi lâu mới phát hiện Giang Yến không nhúc nhích, quay đầu nhìn nàng, "Làm sao vậy?"

"Thì là..." Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu thấp giọng nói: "Lúc đầu nghe bọn họ nói cậu đánh Đường Vũ Thi, tôi thực sự lo lắng cho cậu."

Cô dừng lại, mím môi do dự một lúc rồi lại lên tiếng: "Dù sao cũng cảm ơn cậu, hay là trưa nay tôi mời cậu ăn cơm nhé."

Lâm Tiêu cách anh rất gần, cô có mùi hương trái cây, rất nhẹ, hơi giống mùi dưa hấu, chỉ khi ở rất gần mới có thể ngửi thấy.

Ngoài cửa sổ nắng rơi vào, có gió, trong gió còn có mùi quen thuộc.

Giang Yến liếc nhìn cô ấy, nhưng nhất thời không thể nhớ ra những cần nói.

Lâm Tiêu lại sờ sờ cánh tay của hắn, "Đang suy nghĩ cái gì, trưa nay mời cậu—— "

Nửa câu sau còn chưa nói hết, trong phòng học đột nhiên vang lên một thanh âm khác: "Hai người phía sau hàng thứ nhất, các em đang dựa gần như thế to nhỏ cái gì?"

Ngay khi giọng nói của thầy Dư vừa phát ra, tất cả mọi người trong lớp đều quay đầu lại và nhìn hai người họ với ánh mắt dò xét.

Lâm Tiêu: "..."

Giang Yến: "..."

Thầy Dư đứng ở mép bàn, trong tay vẫn cầm một viên phấn, "LâmTiêu, em nói, em vừa cùng Giang Yến, hai em đang nói cái gì?"

Lâm Tiêu cố gắng kìm lại ý muốn chửi thề trong lòng, chậm rãi đứng dậy, dùng ngón tay gõ gõ góc bàn, trong lòng đã quyết định xong, cô ngẩng đầu nhìn thầy Dư, hắng giọng rồi lớn tiếng nói.

"Học sinh Giang Yến đang nghịch điện thoại trong lớp. Em chỉ nhắc nhở cậu ấy rằng trong giờ nên tập trung vào việc học, đừng lãng phí thời gian quý báu như vậy."

Giang Yến: "...?"

Những suy nghĩ quyến rũ trong lòng anh biến mất ngay lập tức.

Dịch giả muốn nói: Tôi thấy cảnh này quen quen )