Trọng Sinh Sau Sư Tôn Lấy Mệnh Cầu He

Chương 15

Vân Dung nắm cổ tay Tạ Cẩm Thành, không phí chút sức lực đoạt lấy chủy thủ trong tay y

Chân Tạ Cẩm Thành mềm nhũn.

"Sư tôn...... Ngài không sao chứ?

Ta vừa rồi lại xuất hiện ảo giác......"

Vân Dung rũ mắt liếc y một cái, đem chủy thủ thu vào trong lòng mình.

"Giải dược còn chưa thấy hiệu quả, cái này ta thay ngươi giữ trước."

Vân Dung vẻ mặt bình tĩnh buông y ra.

Tạ Cẩm Thành ngẩn người, chậm rãi thở ra một hơi, công cụ gây án mặc dù bị tịch thu, nhưng cũng may không bị phát hiện.

Nhìn Vân Dung bộ dạng này, mặc dù thật sự trọng thương cũng không phải người y bây giờ có thể đối phó được.

Vẫn là an phận một chút thì tốt hơn.

Y đi theo phía sau Vân Dung, cách xa khoảng mười bước, bắt đầu suy nghĩ như thế nào mới có thể tìm được Thủy Kính.

Tiểu Kiếm Linh mắt thấy hết thảy không nghĩ ra Vân Dung làm sao có thể bị lý do

vụng về như vậy lừa gạt.

"Chủ nhân, ta thấy được, y vừa rồi rõ ràng là cố ý, ở phía trên cũng vậy, ta thấy y công kích ngươi sau khi ngươi rơi xuống, ngươi đừng bị y lừa."

"Ta biết." Vân Dung thản nhiên nói, "Ta nhìn thấy."

Tiểu Kiếm Linh không vui lầm bầm: "Ngươi cứ như vậy dung túng y sao? Vạn nhất......:

Nó bĩu môi, hốc mắt ướŧ áŧ, "Vạn nhất ngày nào đó ngươi thật sự bị y gϊếŧ thì làm sao bây giờ?"

Vân Dung nói: "Sẽ không, trước khi y có năng lực bảo vệ mình, ta sẽ không để mình chết."

Tiểu Kiếm Linh không chịu buông tha: "Vậy sau này thì sao?"

Vân Dung trầm mặc.

Hắn cái gì cũng không nói, nhưng tất cả đáp án đã ở trong im lặng.

"Y muốn gϊếŧ ngươi, ngươi thật sự sẽ đem mạng cho y!" Tiểu Kiếm Linh ở trong linh phủ khóc ròng nói.

"Ta nợ y, kiếp trước y vì ta mà chết, kiếp này y muốn thế nào cũng không quá phận." Vân Dung trả lời.

Tiểu Kiếm Linh bị nhốt ở trong Kiếm các của Vạn Kiếm Tông mấy trăm năm, thật vất vả mới có người mang nó ra ngoài, nó không bao giờ muốn bị lẻ loi nhốt vào nữa.

Nó không muốn Vân Dung chết.

Linh trí vừa mới khai hóa tư duy của nó giống như hài tử tuổi nhỏ, phân không rõ trắng đen đúng sai, chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất đi giải quyết vấn đề.

Vì vậy nó thừa dịp Vân Dung suy yếu, thoát khỏi khống chế của hắn, vi phạm mệnh lệnh của hắn, khống chế bản thể của mình, hung hăng đâm tới Tạ Cẩm Thành!

"Thuần Quân dừng tay!" Vân Dung thần sắc đột biến.

Hắn lập tức thi pháp muốn triệu hồi Thuần Quân, lại bị đối phương trực tiếp giãy thoát.

Tạ Cẩm Thành nhận ra động tĩnh của Thuần Quân, kiếm khí sắc bén vô cùng lạnh như băng kia, không khác gì kiếp trước chút nào.

Người này vẫn muốn gϊếŧ y.Thà rằng gϊếŧ lầm cũng không buông tha sao?

Y đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào, cả người phảng phất như bị đóng đinh.

Đồng tử Vân Dung co lại.

Hưu một tiếng.

Lưỡi kiếm sắc bén của Thuần Quân từ cổ tinh tế của y xuyên qua, thẳng tắp xuyên vào đá ngầm phía sau, nửa thân kiếm đều đi vào, có thể thấy được lực độ lớn bao nhiêu.

Tạ Cẩm Thành giơ tay, sờ sờ vết máu trên cổ, đầu ngón tay trắng nõn như nhiễm đan khấu.

Chỉ là một đạo kiếm thương rất nông.

Xem ra Vân Dung thật sự không muốn gϊếŧ y, chỉ là muốn đe dọa, một lần khảo nghiệm.

Nếu như y vừa mới trốn, hiện tại mới có thể thật sự chết đi?

Vân Dung chậm rãi buông xuống dùng hết một tia khí lực cuối cùng mới khống chế được Thuần Quân, cổ họng trào lên một ngụm máu tươi lớn, bị hắn gắt gao ngậm ở trong miệng, mạnh mẽ nuốt trở về.

Tiểu Kiếm Linh hoảng hốt: "Chủ nhân.......xin lỗi, ta không biết sẽ làm ngươi bị thương, ta... ta..."

Nước mắt nó tí tách rơi liên tục, ở trong linh phủ của Vân Dung không ngừng vận chuyển linh lực cho hắn, nhưng chính nó chưa tu thành hình người, chút linh lực này bất quá chỉ duy trì được linh thể của mình, không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.

Vân Dung nhíu nhíu mày, thu hồi Thuần Quân Kiếm về linh phủ, có bản thể, tiểu kiếm linh sẽ chậm rãi khôi phục.

Hắn ngước mắt, nhìn Tạ Cẩm Thành cách mình mười bước, nhíu mày hỏi: "Vì sao không trốn?"

Nếu như vừa rồi hắn không ngăn cản, người này có phải lại vì mình mà chết hay không?

Mà lần này, hắn phải đợi bao lâu, mới có thể đợi được y trở về?

Đáy mắt Tạ Cẩm Thành ẩn xuống ám sắc, thần sắc mờ mịt nói:"Vì sao phải trốn? Sư tôn thương ta như vậy, làm sao có thể gϊếŧ ta, ta còn tưởng rằng vừa rồi lại là ảo giác."

Vân Dung liền nhìn y.

Không phải ảo giác.

Tạ Cẩm Thành giật mình.

Trong khoảng thời gian ngắn y không biết Vân Dung có ý gì.

Cố ý nói cho mình biết hắn vừa rồi chính là động sát tâm, là muốn xem mình sẽ làm như thế nào?

Y đi tới trước mặt Vân Dung, nhếch môi cười nói: "Vậy cũng không trốn, nếu sư tôn muốn mạng của đồ nhi..."

Y đem tay Vân Dung đặt ở trên cổ mình.

"Đồ nhi cũng có thể cho."

Vân Dung sửng sốt, hắn nhìn cặp mắt tràn đầy chân thành kia, phảng phất chỉ cần mình mở miệng, y thật sự sẽ dâng lên hết thảy.

Nhưng đã từng thấy bộ dáng Tạ Cẩm Thành yêu mình như thế nào, diễn xuất tinh xảo trước mắt này trong mắt hắn, bất quá chỉ là một chiếc mặt nạ hoàn mỹ.

"Ta muốn cái gì, ngươi đều nguyện ý cho?" Vân Dung nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên." Tạ Cẩm Thành nói, "Sư tôn chính là tất cả của ta, ta sẽ vĩnh viễn trung thành với sư tôn."

Vân Dung: "Tất cả của ngươi?"

Tạ Cẩm Thành gật đầu: "Vâng."

Vân Dung: "Trung thành không thay lòng?"

Tạ Cẩm Thành: "Đúng."

Trầm mặc một lúc lâu, Vân Dung giống như muốn nhìn chằm chằm Tạ Cẩm Thành ra một lỗ thủng.

"Sư tôn?" Tạ Cẩm Thành nhướng mày.

"Ta tin ngươi." Vân Dung thản nhiên nói.

Hai người trong miệng trái lương tâm nói chuyện ma quỷ ngay cả chính mình cũng không tin.

Tạ Cẩm Thành cho rằng Vân Dung rốt cục giải trừ sát tâm đối với mình, trong lòng Vân Dung lại nghĩ, ít nhất như vậy, y không cần mỗi lần nhìn thấy mình đều run sợ như vậy.

"Chúng ta trở về thôi." Vân Dung lập tức xoay người đi về một phương hướng.

"Sư tôn biết đi ra ngoài như thế nào?" Tạ Cẩm Thành chạy chậm theo sau hỏi.

Y đời trước cũng chưa từng tiến vào nơi này, chỉ là lúc đọc sách cổ hơi có hiểu biết, biết cầm được thủy kính liền có thể có đường đi ra ngoài.

"Ân." Vân Dung gật đầu, "Chỗ đến chỉ có thể vào, không thể ra, nếu muốn ra ngoài chỉ có một biện pháp."

Tạ Cẩm Thành vì kế này chỉ có thể đi theo hắn, nghĩ lần sau có cơ hội lại đến lấy thủy kính cũng không muộn.

Hai người dọc theo một con đường nhỏ tràn đầy trân châu đi thẳng về phía trước, càng đi càng sâu, mà hai bên lại rất nhiều xương trắng.

"Những người này là ai?" Tạ Cẩm Thành hỏi.

"Thi cốt kẻ xâm nhập." Vân Dung lạnh lùng đáp.

Tạ Cẩm Thành chạy đến trước một bộ xương trắng quan sát, lại nhìn quanh bốn phía, nhướng mày: "Những người này tu vi cũng không thấp a, chết như thế nào?"

Vân Dung: "Chịu ảnh hưởng của Thủy Kính, bị nhốt trong tâm ma của mình, có người bị hù chết, có người đắm chìm du͙© vọиɠ nội tâm, không thể tự kiềm chế, sa vào mà chết."

Độc tính trí huyễn của san hô cộng thêm khả năng nhìn trộm lòng người của thủy kính, quả thực là một vũ khí sắc bén gϊếŧ người vô hình.

"Người như sư tôn, hẳn là không có chuyện sợ hãi chứ?" Tạ Cẩm Thành cười vẻ mặt ngây thơ.

Vân Dung quay đầu nhìn hắn, lại nói: "Có.

Tạ Cẩm Thành sửng sốt, híp mắt cười rộ lên.

"Vậy sư tôn phải đem tâm sự giấu kỹ, ngàn vạn lần không thể để cho người phát hiện."

Vân Dung: "Ngươi có sao?"

Tạ Cẩm Thành hơi giật mình lập tức nói: "Có a, đồ nhi sợ nhiều chuyện, sợ đau, sợ tối, sợ bị người khi dễ, sợ nhất sư tôn không cần ta."

Nghe được câu nói cuối cùng, ánh mắt bình tĩnh của Vân Dung từ trước đến nay hơi khựng lại.

Kiếp trước, y ngay cả thích cũng không dám nói thẳng, kiếp này rất nhiều lời ngược lại há mồm liền đến.

Mà những lời nói nhẹ nhàng kia, cho tới bây giờ cũng không phải là quan tâm nhất, duy chỉ có ở trong miệng không ngừng nhấm nuốt mài giũa, lặp đi lặp lại, tới lui rối rắm, hoàn toàn là trân quý nhất.

"Ta đã thu ngươi, ngươi vĩnh viễn đều là đệ tử của ta, bất luận ngươi làm cái gì, cũng sẽ không thay đổi." Vân Dung dừng một chút, tiếp tục nói, "Nếu có một ngày ta chết, ngươi sẽ là chủ nhân duy nhất của Trường Minh Phong."

Tạ Cẩm Thành nhìn hắn, đột nhiên cười.

"Sư tôn sao có thể chết, trên đời này hiếm có người có thể gϊếŧ chết sư tôn."

Vân Dung từ chối cho ý kiến.

Đi đến cuối đường, trên một cái đài tròn tựa hồ đặt một ngọn đèn, không biết là cái gì.

Vân Dung nói với Tạ Cẩm Thành: "Ở chỗ này chờ ta.

Sau đó liền đi tới.

Tạ Cẩm Thành nghi hoặc đứng tại chỗ, y nhìn thấy Vân Dung cầm lấy thứ phát sáng kia, tiện tay ném vào vòng xoáy thật lớn bên cạnh.

Sau đó trong nháy mắt đất rung núi chuyển, Tạ Cẩm Thành vội vàng đỡ lấy đá ngầm bên cạnh, Vân Dung đi tới bên cạnh hắn bảo vệ hắn trong ngực.

Sau một hồi cường quang cực lớn, Tạ Cẩm Thành mở mắt ra, phát hiện cảnh tượng chung quanh hoàn toàn thay đổi.

"Chúng ta ra rồi? "Tạ Cẩm Thành hỏi.

Ừ.

Vòng xoáy vừa rồi là cái gì?

Vân Dung: "Thông đạo nối liền với phàm giới."

Tạ Cẩm Thành lại nhớ tới thứ hắn vừa ném xuống.

"Sư tôn, ngài ném cái gì xuống?"

Vân Dung mở miệng nói: "Thủy kính."

Tạ Cẩm Thành ngẩn người.

……

Hắn nói cái gì?!