Hội Chứng Stockholm

Chương 11

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngải tỉnh dậy, vì hôm qua say rượu mà bây giờ đầu đau như búa bổ chẳng nhớ được gì. Lúc cô cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra, đưa tay xốc chăn lên, trông thấy thân thể mình rải đầy dấu vết ái muội, cô quá sợ hãi, tưởng tối hôm qua Hàn Dương đã làm gì mình.

Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Ngải ngẩng đầu vừa vặn trông thấy thân thể cường tráng của Lục Cửu chỉ quấn một cái khăn tắm nhỏ quanh hông, tóc còn đang nhỏ nước, rõ ràng là vừa tắm rửa xong.

"Anh..." Chẳng lẽ tối hôm qua là hắn?

Lục Cửu vừa lau tóc vừa hỏi: "Thấy khá hơn chút nào không?"

"Vì sao!"

"Em bị người ta bỏ thuốc." Lục Cửu vừa nói, vừa cởi khăn tắm xuống, xoay người thay quần áo.

"Vì sao phải xen vào chuyện của tôi, tôi bị bỏ thuốc thì có liên quan gì đến anh." Lâm Ngải như bị bệnh tâm thần, cô không hiểu, rõ ràng là hắn cự tuyệt cô, vì sao còn muốn lên giường với cô.

Bàn tay đang mặc quần của Lục Cửu dừng một chút, "Em muốn lên giường với tên kia?"

"Thế thì sao, đúng vậy, tôi đê tiện vậy đấy, trong mắt anh tôi chính là loại phụ nữ lúc nào cũng nghĩ cách để leo lên giường đàn ông."

Lâm Ngải càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ủy khuất rơi lệ.

Nhìn dáng vẻ Lâm Ngải như vậy, đột nhiên Lục Cửu thấy đau lòng. Hắn xoay người ôm cô vào lòng.

"Xin lỗi, tôi không có ý này."

"Ý của anh là thế còn gì!" Lâm Ngải giãy dụa.

"Được được được, tôi sai rồi, sai rồi!" Lục Cửu trúc trắc xin lỗi, hôn lên mái tóc cô.

"Trứng thối, trứng thối!" Lâm Ngải đấm đánh vai hắn, cuối cùng lại dựa đầu vào ngực hắn, khóc òa lên: "Anh cự tuyệt tôi... Còn cùng người phụ nữ khác... Tóm lại anh là đồ trứng thối."

"Đúng đúng đúng, tôi là đồ trứng thôi. Đừng khóc nữa, tí nữa hai mắt sưng lên rất khó coi."

"Hừ, xấu hay đẹp cũng không cần anh lo."

"..." Lục Cửu bị mắng á khẩu không trả lời được.

Lâm Ngải đột nhiên đẩy Lục Cửu ra, lau nước mắt: "Vì sao anh cự tuyệt tôi, dạng vẻ tôi khó coi không hợp khẩu vị của anh, hay là tôi khiến anh không thoải mái."

Đối mặt với chất vấn của cô, Lục Cửu nhất thời không biết nói như thế nào, hắn kéo chăn phủ lên thân thể trần trụi của Lâm Ngải. "Tôi..." Một Lục Cửu luôn hô phong hoán vũ cũng có lúc chần chờ sợ hãi.

Đúng vậy, là sợ hãi, hắn sợ Lâm Ngải thương hại hắn, cũng sợ Lâm Ngải sẽ lặp lại con đường cũ của A Thu.

"Lục Cửu, anh đừng tùy tiện tìm lý do qua loa để đối phó!"

Lục Cửu nghe vậy nhíu mày, cô gái nhỏ này còn dám gọi thẳng cả họ cả tên hắn. Nhưng thấy bộ dạng như con mèo mướp của cô, hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng hôn hít sờ xoạng một phen, xong rồi xong rồi, thật sự gặp hạn rồi.

"Tôi là xã hội đen."

Lâm Ngải gật gật đầu: "Em biết, nhưng thế thì sao?"

"Em có biết đi theo tôi, em sẽ gặp nguy hiểm."

"Em không sợ."

Lục Cửu bất đắc dĩ lắc đầu "Em không biết xã hội này có bao nhiêu mặt tối mà em không có cơ hội gặp, nhưng mỗi ngày tôi đều nhìn thấy, cực kỳ dơ bẩn xấu xí."

Lục Cửu nâng tay ngắt lời cô, "Huống hồ, em còn trẻ, năm nay em mới hai ba tuổi, em có biết tôi bao nhiêu tuổi không, tôi hơn em những hơn hai mươi tuổi, em tội gì..."

"Đừng nói nữa!" Lâm Ngải quỳ gối trên giường nâng mặt Lục Cửu lên, nói: "Những điểu anh nói em đều không quan tâm, xã hội dơ bẩn xấu xí này thật sự không đáng nhắc tới, hơn nữa em tin tưởng, anh có năng lực bảo vệ em." Lâm Ngải run run ngồi trên chăn, nhích đến gần hắn hơn một chút. "Hơn nhiều tuổi thì thế nào chứ, lúc lên giường anh đều làm em đên ngất xỉu, khiến người ta dục tiên dục tử đó." Khi nói chuyện Lâm Ngải đã ngồi lên đùi Lục Cửu, vòng hai tay lên cổ hắn, cái lưỡi ẩm ướt liếʍ hôn môi hắn, bầu ngực đầy đặn cọ xát lên ngực hắn.

Cô đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn!

Lục Cửu đẩy cô ngã xuống giường, con ngươi sâu thẳm tàn.nhẫn nhìn vào cô: "Không hối hận?"

Lâm Ngải nhìn thẳng vào mắt hắn, nở nụ cười: "Không oán không hối hận."

Lục Cửu nở nụ cười, nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm. Lâm Ngải hơi ngây người, người đàn ông trước mắt cô giống như một bảo tàng, chờ đợi cô khai phá.

Lục Cửu xoa tóc cô: "Hoan nghênh em đến địa ngục."

Lâm Ngải cười quyến rũ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn: "Hiện tại là danh chính ngôn thuận, không bằng chúng ta tiếp tục đi."

"Tiểu dâʍ đãиɠ, tối hôm qua tôi đã chiếm tiểu huyệt của em trọn một đêm còn chưa đủ?"

"Rốt cuộc tới hay không." Cái chân nhỏ của Lâm Ngải cọ xát trên lưng hắn.

Lục Cửu xoay người tách hai chân cô ra, đôi mắt ưng đánh giá đóa hoa sưng đỏ của Lâm Ngải.

Chỉ cần vừa nghĩ đến ánh mắt hắn đang nhìn chăm chú vào nơi đó của mình, hô hấp của Lâm Ngải bắt đầu dồn dập.

Khi hắn liếʍ hoa huy*t sưng đỏ, dùng đầu lưỡi an ủi, trêu chọc hoa hạt đáng thương, Lâm Ngải phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ như tiếng mèo kêu.

Đầu lưỡi của Lục Cửu ôn nhu liếʍ láp đóa u hoa của cô, thỉnh thoảng chọc qua hoa hạt, mυ'ŧ vào chút dâʍ ɖị©ɧ.

"Ưʍ... Ân..."

"Tiểu loạn huyệt cũng bị tôi làm sưng lên rồi." Hắn vươn đầu lưỡi mở đóa u hoa ra, liếʍ láp thịt mềm bên trong, rốt cục cô cũng thét chói tai, lên cao trào.

Hắn mυ'ŧ hết mật dịch vào trong miệng, sau đó tiến lên hôn môi cô, cùng chia sẻ hương vị ngọt ngào.

Lâm Ngải quấn quít lấy đầu lưỡi của hắn, nuốt nước bọt trong miệng đối phương.

"Còn nhiều thời gian, tiểu dã miêu của tôi."