Lâm Văn nhìn Lâm Võ dù quan tâm nhưng luôn biệt nữu mà mỉm cười, lại bị hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, Lâm Văn nói: “Không có tiền cũng không sao, không phải đại bá mẫu đã tới rồi sao, đại bá mẫu là trưởng bối của chúng ta, dù sao cũng đâu thể thấy chết mà không cứu đâu đúng không.”
Thế đạo này chú trọng nhất là hiếu đạo, đồng thời, trưởng bối cũng phải có phong phạm của người làm trưởng bối, chẳng phải nữ nhân này ỷ vào bối phận nên đến khi dễ bọn họ sao, y càng muốn áp bà ta một đầu.
Ngay lúc đó, có người trong đoàn người đến xem náo nhiệt cũng cười nhạo ra tiếng: “Còn không phải sao, ngửi thử đi, trên người Hoàng thị còn có mùi thịt kìa, chỉ là một ít tiền mua thuốc mà thôi, đâu phải chuyện gì lớn lao đâu chứ, dù sao ngươi cũng là đại bá mẫu của mấy đứa nhỏ mà, nhà các ngươi ở bây giờ, chẳng phải là nhờ tiền của cha nương A Văn mà có hay sao, nhìn còn rộng lớn khí phái hơn nhà của A Văn nhiều, cha nương của A Văn vừa đi, các ngươi sẽ không phải ngay cả vài đồng tiền mua thuốc chữa bệnh cũng không đưa đấy chứ.”
“Đừng nói là nhà ở, năm đó cha A Văn bị thương, không phải là vì cứu cháu trai lớn nhà bọn họ sao, chặc chặc…” Vế sau không cần phải nói ra, người có mắt trong thôn ai mà không nhìn ra quan hệ giữa nhị phòng và đại phòng Lâm gia (đại phòng là nói đến gia đình anh cả của cha Lâm, còn nhị phòng là chỉ nhà của con thứ hai tức là cha Lâm), thời điểm cha Lâm không bị thương, bên phía đại phòng cứ liên tục chạy tới xum xoe, chỉ muốn vớt vát được chỗ tốt cho nhà mình, nhưng đợi đến khi cha Lâm xảy ra chuyện, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy, đứa cháu trai mà cha Lâm cứu đúng là một con bạch nhãn lang mà.
“Đánh rắm! Nhà ở đó là do nhị đệ muốn hiếu kính cho nhị lão (ý chỉ cha mẹ của cha Lâm), liên quan gì đến chúng ta? Nhà của chúng ta có thịt ăn là do con trai ta có bản lĩnh, tưởng tiền nhà chúng ta là do gió thổi tới à? Tiểu súc sinh, nếu không phải vì nương các ngươi là sao chổi hại nhị đệ không được chết tử tế, thì bây giờ nhị lão cũng không thương tâm mà nằm trên giường bệnh không thế ngồi dậy, có phải con đàn bà sao chổi kia muốn hại chết cả nhà họ Lâm hay không? Đám súc sinh vô lương tâm các người đều cùng một loại với nương ma quỷ của các ngươi cả…”
Hoàng thị nằm vật ra đất, khóc lóc chửi bới ăn vạ, nước miếng văng tung tóe, các loại ô ngôn uế ngữ cứ đổ xuống trên đầu mẹ Lâm cùng trên người Lâm Văn Lâm Võ, Lâm Võ giận dữ, mắt cũng đỏ lên, đôi mắt hắn nhìn vào một con dao chẻ củi đang đặt gần đó, muốn chạy qua cầm lấy, nhưng bị Lâm Văn giữ chặt, sức lực hai bên chênh lệch quá lớn khiến y suýt chút nữa bị hắn kéo ngã.
Sở dĩ Hoàng thị mắng Trần thị thậm tệ như thế, còn đem Trần thị trở thành cái đinh trong mắt, không tiếc lời làm bại hoại thanh danh của Trần thị khắp nơi, là bởi vì liên quan đến một chuyện xảy ra năm xưa.
Khi cha Lâm Văn tức là Lâm Nguyên Hổ đưa cả nhà quay về thôn, cho dù là ai khi nhìn thấy y phục của bọn họ đều đoán được ở bên ngoài bọn họ đã phát tài, vì thế Hoàng thị liền ở trước mặt mẹ chồng nói đủ điều không tốt về Trần thị, nói là nữ nhân bên ngoài đâu tốt được như người trong thôn, Trần thị lớn lên xinh đẹp như vậy chắc chắn không thể làm được công việc đồng áng, chỉ biết tiêu tiền lung tung thôi, cho nên loại nữ nhân này, nhân lúc còn sớm thì hưu đi (như đơn ly dị ấy), cưới một nữ nhân trong thôn mà mình biết rõ gốc gác sẽ tốt hơn, lỡ như Trần thị không chịu được khổ mà lấy hết tiền tạc của Lâm Nguyên Hổ bỏ đi thì làm sao bây giờ?
Khi thấy mẹ chồng mình động tâm, lại khuyến khích cho mẹ chồng đưa biểu muội của mình đến cho Lâm Nguyên Hổ, với chủ ý ban đầu là lợi dụng biểu muội lấy hết tiền của Lâm Nguyên Hổ. Chỉ tiếc bà ta mơ quá đẹp, Lâm Nguyên Hổ chắc chắn không bao giờ có chuyện cha Lâm hưu Trần thị mà đi cưới người khác, vì thế, trong mắt Hoàng thị, Trần thị chính là chướng ngại vật cản trở con đường phát tài của mình, ngay cả Lâm lão thái thái cũng nhìn Trần thị không thuận mắt.
Mắt Lâm Võ đỏ lên: “Ngươi để cho bà ta mắng chửi hủy hoại thanh danh của nương như vậy sao?”
Lâm Văn dậm chân nói: “Bây giờ đệ động thủ với bà ta thì chẳng khác nào tự dồn mình vào thế bí, dù lý do mà đệ làm vậy có đúng đi chăng nữa, cho dù là chuyện đệ làm xuất phát từ hiếu tâm của đệ dành cho nương, nhưng nếu động thủ thì người sai chính là chúng ta.” Sau đó y lại lớn tiếng nói với người trong thôn, “Nương của chúng ta là người như thế nào, tin chắc người trong thôn đều thấy được, đâu phải người khác cứ muốn bôi đen là bôi đen được? Có người hận không thể uống sạch máu nhà người khác, còn ra chủ ý để cha ta bỏ vợ cưới biểu muội của người đó, trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy chứ!”
Người trong thôn vây xem phá lên cười, chuyện năm đó không biết vì sao lại truyền ra ngoài, khiến người trong thôn không ít lần chê cười bà ta, cũng bởi vậy, thời điểm Hoàng thị liều mạng bôi nhọ Trần thị, tính tình dịu dàng của Trần thị cũng không mất nhiều thời gian đã có thể dễ dàng dung nhập vào Khúc Điền thôn, muội muội của Hoàng thị cũng giống Hoàng thị, đều là loại ham ăn biếng làm, trong mắt người trong thôn, trừ phi mắt bị mù mới có thể hưu Trần thị mà cưới muội muội của Hoàng thị.