Vừa mới phá thân xử nữ, lại bị anh kịch liệt đòi hỏi.
Bên trong vừa mới bị anh làm đến tê liệt, không có chút gì thương hoa tiếc ngọc thì thôi đi, còn dùng lực lớn như vậy mà đè ép cô ở trên cửa xe, từ phía sau đâm thẳng vào không ngừng đánh tới.
Lúc này âm thanh "Phụt, phụt" ma sát giữa côn ŧᏂịŧ và tiểu huyệt không ngừng phát ra.
Lê Khuynh hiện tại đặc biệt sợ hãi có người vô tình đi qua, mặc dù nơi này là nơi để xe của gia đình nhưng cửa vẫn đang mở, nếu lỡ có người đi ngang qua chỉ cần nhìn sơ qua lập tức nhìn thấy bọn họ đang làʍ t̠ìиɦ.
May mà trời bên ngoài vẫn đang mưa xối xả, nỗi sợ này của cô cũng không thành thật.
Trần Dịch giữ tư thế này không ngừng đâm vào tiểu huyệt cô hơn mười phút, mới thỏa mãn rút ra khỏi lỗ nhỏ ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ (dâʍ ŧᏂủy̠ + tϊиɧ ɖϊ©h͙), nhưng côn ŧᏂịŧ của anh vẫn dựng thẳng không có chút dấu hiệu mềm xuống.
Lê Khuynh bị anh cọ qua cọ lại bên ngoài khiến bên trong tiểu huyệt cảm thấy trống rỗng, giống như bị một cơn gió lạnh thổi vào bên trong, cảm thấy trống rỗng rất khó chịu.
Cảm giác trống rỗng này tiêu tan, cô lập tức cảm thấy vừa đau vừa xót, ngay cả đứng cô cũng cảm thấy không thể đứng vững, cô chỉ muốn đánh anh, một nắm đấm lập tức đánh lên cơ thể rắn chắc của người đàn ông.
Bàn tay Trần Dịch bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô hôn xuống, một tay ôm lấy eo cô, "Đừng đánh nữa, đêm nay anh nhất định sẽ khiến em sung sướиɠ lên trời."
Lê Khuynh vốn nghĩ đã xong rồi, hiện tại nghe anh nói còn muốn kéo dài cả đêm, lập tức đánh anh: "Em không muốn, đau chết."
Người đàn ông này phớt lờ sự phản kháng của cô, ôm cô đi vào trong nhà, đá văng cánh cửa đem cô bị cởi sạch cả người đè xuống giường, côn ŧᏂịŧ cứng rắn lập tức nổi dậy, thật con mẹ nó muốn đυ. cô một vạn lần.
Lê Khuynh tức giận quay lưng lại với anh, cô vừa rồi nhìn vào mắt anh rõ ràng là bộ dạng muốn đem cô ăn vào trong bụng lộ liễu, cô sợ anh không muốn lại làm nữa, hiện tại chỉ muốn im lặng nằm nghỉ một lát.
"Anh Trần Dịch, em mệt lắm, anh đừng làm nữa, ngày mai em để anh làm có được không?"
"Ngày mai anh phải vào đội lại, phải cách một khoảng thời gian không thể đυ. cái lỗ nhỏ này." Trần Dịch lúc nói mấy lời này không hề cảm thấy bản thân quá trớn.
Lúc ngước mắt lên, đập vào mắt anh là tấm lưng xinh đẹp của Lê Khuynh, đôi chân thẳng tắp của cô đang tách ra, tiểu huyệt vừa mới bị anh bắn tinh, một đống hỗn độn ướt đẫm.
Môi âʍ ɦộ mỏng manh đó không biết vì sao đã sưng lên, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ trong lỗ nhỏ ẩm ướt của cô chậm rãi chảy ra, thấm vào ga giường anh mới thay.
Trần Dịch là người mắc bệnh sạch sẽ, giờ phút này nhìn hình ảnh trước mắt lại không hề có cảm giác ghét bỏ chút nào.
Ngược lại anh cảm thấy sảng khoái đến mức côn ŧᏂịŧ lại cứng lên, chỉ cần nhìn vào cảnh này, anh liền muốn lập tức đâm bên trong cô bắn ra.
Nhưng môi âʍ ɦộ của cô có chút sưng đó, cũng không biết là như nào.
Trần Dịch hiếm có lương tâm trỗi dậy, đưa tay tách môi âʍ ɦộ sưng đỏ của cô ra, theo bản năng hỏi: "Đau lắm à? Làm sao lại có chút sưng rồi?"
Anh không hỏi còn tốt, anh vừa hỏi cô liền muốn khóc!
"Hu hu, đau, đau chết đi được! Nếu anh còn đi vào thì em đau chết mất!"
Nhìn bộ dạng này của cô Trần Dịch thật muốn cười, an ủi vỗ cô: ""Yên tâm, đau không chết được, bên trong trống vắng không có côn ŧᏂịŧ đâm vào mới chết, biết không?"
"Em, em, em không biết!" Lê Khuynh suýt chút nữa bị anh chọc tức chết, không nhìn thấy cô đau đến sưng cả lên sao!
Thấy cô thật sự đau đến vành mắt đỏ cả lên, Trần Dịch lấy trong tủ ra lọ thuốc mỡ bạc hà định giúp cô bôi một chút.
Lê Khuynh có chút kháng cự, cô dù sao cũng là bác sĩ thực tập, đây cũng không biết là thuốc gì liệu có thể bôi chỗ đó hay không.
Bất quá sau khi cô thấy bên ngoài đề có thể dùng cho trẻ sơ sinh cô không ngăn cản anh đem hai chân cô tách ra để anh bôi thuốc giúp.
"Mở chân ra một chút sẽ không sao?" Trần Dịch thấy cô vẫn nhất định không chịu mở chân ra cho anh bôi thuốc, cảm thấy cô thật sự là muốn làm trời làm đất với anh, "Anh chưa từng nhìn lỗ nhỏ của em sao? Còn không mở chân ra anh lập tức đυ. nát em."
"Em có sức thì cứ chống cự đi."
Trần Dịch cảm giác chính mình lại cứng, mấy lần đều không cách nào bôi thuốc vào.
Anh dứt khoát đem cao bạc hà bôi một lớp thật dày lên côn ŧᏂịŧ, đem cô nhóc trốn trong chăn y như con rùa rụt đầu kia lôi ra.
Thừa dịp cô vẫn chưa kịp phản ứng tách hai chân cô ra, đem côn ŧᏂịŧ đè ở miệng huyệt ướŧ áŧ của cô hung hăng cắm vào.
Côn ŧᏂịŧ lớn thô to được phủ một lớp kem giảm đau bạc hà dày cộp tách đôi phần thịt mềm mại đang sưng đỏ của cô, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong tiểu tiểu huyệt, cắm vào vừa nhanh, vừa mạnh lại sâu, thậm chí Lê Khuynh còn nghe một tiếng "Phụt" vang lên.
Cô bị côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài của Trần Dịch ngăn chặn ở tiểu huyệt, hai ngón chân út bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co quắp lại, "Ưʍ..."