Mùa hè.
Ngày thứ hai sau khi Kinh Tùng Triệt đi công tác về, Khúc Sênh ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, mái tóc vểnh lên, áo ngủ cũng bị nhăn hết lại, cậu kéo ghế trước bàn ăn ra, mắt cũng không mở đã ngồi phịch xuống.
Kinh Tùng Triệt: "Đi rửa mặt."
Khúc Sênh ngơ ngác một lúc, sau đó mới hỏi: "Tối qua mấy giờ anh về vậy, em không nghe thấy tiếng."
"Hai giờ." Kinh Tùng Triệt vừa trả lời vừa bưng bữa sáng ra đặt lên bàn, dừng lại một chút: "Em ngủ say như chết."
Khúc Sênh không thừa nhận, kéo áo lên gãi gãi bụng, sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của Kinh Tùng Triệt nhìn vào mới thành thật kéo áo xuống, lê đôi dép đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra cậu lại hỏi Kinh Tùng Triệt: "Đã mấy giờ rồi, anh không đến công ty à?"
"Nghỉ phép." Kinh Tùng Triệt trả lời ngắn gọn, lại đưa thìa đũa cho Khúc Sênh, đẩy lọ giấm với muối tới gần chỗ cậu.
Khúc Sênh đứng ngẩn ngơ trước bàn một lúc, ánh mắt Kinh Tùng Triệt lại đặt lên người cậu, Khúc Sênh gãi gãi cằm: "Anh ăn đi, đừng để ý tới em, em đang suy nghĩ chút chuyện."
"Nghĩ cái gì?" Kinh Tùng Triệt vô cùng chú ý.
Khúc Sênh cởi dép lê, hai chân ở dưới bàn duỗi dài ra, cọ cọ lên chân Kinh Tùng Triệt. Nói là tán tỉnh thì cũng không phù hợp lắm, chân cậu cọ vào làm bàn tay đang cầm thìa của Kinh Tùng Triệt run lên, sau đó anh đành phải đưa tay ra đè chân Khúc Sênh lại.
Khúc Sênh lại cười: "Muốn ăn dưa hấu."
"Lát nữa người giúp việc sẽ đến, bảo dì ấy mang tới cho em."
"Anh cũng nghỉ phép rồi, chúng ta cùng nhau ra ngoài mua đi." Khúc Sênh vừa kết thúc một buổi biểu diễn của mình, xương cốt cả người cũng bắt đầu đau nhức, hai ngày nay cậu chỉ nằm ở nhà, hôm nay có có chút tinh thần nên cũng muốn đi ra ngoài.
Kinh Tùng Triệt gật đầu: "Vậy ăn xong rồi đi, em đi thay quần áo đi."
"Ôi dào, bộ này cũng được mà, khá mát mẻ, hôm nào cũng mua cho anh một bộ nhá." Khúc Sênh nói xong cúi đầu nhìn xuống sàn nhà: "Dép của em đâu? Úi, ở bên chỗ anh kìa, đá về đây cho em đi."
Kinh Tùng Triệt: "..."
"Anh trai mặc giúp em đi."
Cuối cùng hai người cũng không đi ra ngoài, ở ghế sô pha và trong phòng ngủ chơi đùa đến trưa.
Kế hoạch bị quấy rầy đã không phải lần đầu tiên, Kinh Tùng Triệt cũng đã sớm tập thành thói quen, Khúc Sênh mệt ngủ thϊếp đi nhưng vẫn nắm chặt không buông vạt áo sơ mi của anh.
Quần áo mùa hè của Kinh Tùng Triệt cũng không nhiều lắm, lần này lại phải bỏ một cái đi rồi.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, Khúc Sênh bắt đầu thích mặc áo ba lỗ với quần soóc, thỉnh thoảng còn đùa bảo Kinh Tùng Triệt thử mặc đi, kết quả đương nhiên anh không mặc được, cơ thể Kinh Tùng Triệt cường tráng hơn cậu, hai vai cũng rộng hơn, mới mặc được một nửa đã chật ních,
"Em giống như tự chuốc lấy nhục vậy." Khúc Sênh vừa nói vừa cởi ra giúp Kinh Tùng Triệt, không thể không đánh giá: "Anh giống như người kéo xe vậy á."
Kinh Tùng Triệt bất đắc dĩ nhìn cậu, nhưng cũng không dám cử động, sợ không cẩn thận là làm hỏng mất cái áo ngủ cậu yêu thích.
Khúc Sênh lại cổ vũ anh trai mình: "Nếu có người kéo xe đẹp trai như anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách."
Kinh Tùng Triệt: "..."
Khúc Sênh ngủ khoảng nửa tiếng đã tỉnh dậy, thấy trên bàn ăn đã bày nửa quả dưa hấu, cậu đi tới phòng làm việc thò đầu vào hỏi: "Dì tới rồi sao?"
Tầm mắt Kinh Tùng Triệt chuyển từ tài liệu đến người cậu: "Anh đi xuống lầu mua."
Khúc Sênh miệng định nói gì đó nhưng lại thấy xấu hổ, sau đó vẫn nói: "Anh biết chọn à?"
Kinh Tùng Triệt nói: "Có vẻ biết hơn em, là chủ quán chọn, nếu không ngọt em có thể xuống dưới lầu tìm ông ta."
Khúc Sênh còn chưa thấm hết cách nói đùa của Kinh Tùng Triệt. Anh nói đùa nhưng vẫn rất đúng đắn, khiến người ta không cười nổi, nhưng cậu vẫn phối hợp gật đầu: "Vậy em đi thử nghiệm trước."
Kinh Tùng Triệt lo lắng hỏi: "Em muốn cắt dưa hấu à?"
Khúc Sênh phất tay với anh ý bảo không cần lo lắng: "Em lấy thìa xúc ăn."
Kinh Tùng Triệt đành để cậu đi.
Một lát sau, bên ngoài thật sự im lặng, Kinh Tùng Triệt ra khỏi phòng làm việc, nhìn Khúc Sênh đặt dưa hấu trên bàn trà, ngồi trên chiếc ghế nhỏ cầm thìa xúc ăn, không nhịn được muốn cười.
Dù Khúc Sênh có làm gì đi chăng nữa, trong mắt anh vẫn có filter trẻ con, bên cạnh còn để thêm một cái bát nhỏ. Anh đến gần mới nhìn thấy bên trong có rất nhiều dưa hấu đã được xúc sẵn ra.
Khúc Sênh ân cần đẩy bát dưa sang cho anh: "Cho anh nà." Nói xong còn tìm một cây tăm xiên vào dưa hấu.
Kinh Tùng Triệt chỉ nhìn qua đã biết cậu xúc hết chỗ ngọt nhất của quả dưa vào trong bát, thỉnh thoảng mới tự thưởng cho mình một miếng. Mặc dù ngày thường cậu nói hơi nhiều, nhưng cũng khá thiên vị với anh.
"Ngọt lắm." Khúc Sênh đang nhai miếng dưa nên nói không rõ: "Vốn định mang đến cho anh, nhưng vừa hay anh lại đi ra."
Kinh Tùng Triệt hỏi: "Anh không có thìa sao?"
Khúc Sênh sửng sốt, đưa thìa mình đang ăn qua.
Kinh Tùng Triệt không cầm.
Khúc Sênh tốn sức đứng dậy, miệng vẫn còn lẩm bẩm nước miếng cũng nếm qua rồi, cái kia cũng nếm qua rồi, sao còn ghét bỏ cơ chứ, mặc dù oán giận nhưng vẫn định đi vào trong nhà bếp lấy thìa khác cho anh.
Kinh Tùng Triệt cầm lấy cổ tay cậu, không để cho cậu đi, nói rõ ý đồ của mình: "Muốn em đút cho anh."
Đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy của Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh cũng vẫn đồng ý, chẳng bằng nói là do thói quen. Kinh Tùng Triệt cao hơn cậu một cái đầu, cậu bảo đối phương ngồi vào chiếc ghế nhỏ của mình, còn hơi lo lắng nói: "Anh đừng có ngồi sập đấy."
Kinh Tùng Triệt: "... Sẽ không, sập thì đền cho em."
Cuối cùng gần hết chỗ dưa hấu trong bát vẫn rơi vào bụng Khúc Sênh, Kinh Tùng Triệt chỉ ăn được hai miếng đã nói không ăn nữa, nói rất ngọt. Khúc Sênh lẩm bẩm nói anh không biết hưởng phúc, Kinh Tùng Triệt bế người ngồi lên sô pha, tham lam xâm chiếm môi cậu, sau đó mới thấp giọng: "Ai nói anh không có?"
Khúc Sênh cũng không so đo với anh, đứng lên cầm chỗ dưa hấu còn thừa bỏ vào tủ lạnh, sau đó lại vui vẻ quay về nghiêng người dựa vào Kinh Tùng Triệt, không có ai hạnh phúc hơn cậu.
Kinh Tùng Triệt cong khóe miệng lên cười, lại xoa xoa đầu Khúc Sênh.
Khúc Sênh ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, lại suy nghĩ gì đó rồi nói: "Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn đi, em muốn ăn thịt nướng."
Kinh Tùng Triệt dừng lại: "Hay là em vẫn nên mua cho anh một chiếc áo ba lỗ đi." Có bao nhiêu bộ quần áo cũng không tránh nổi tai họa Khúc Sênh gây ra.
Khúc Sênh cười rộ lên, ngửa đầu nghiêng người hôn anh.
Là mùa hè.
Không khí oi bức ẩm ướt bị ngăn cách ở bên ngoài, cánh cửa kính sát đất phản chiếu bóng của hai người.
Đợi mặt trời buông xuống, phía chân trời xa xa mơ hồ hiện lên một vầng trăng, núi phản chiếu núi, mặt trăng chiếu rọi mặt biển.