Xay hạt cà phê ra thành hạt mịn, sau đó lấy nhiệt kế đo nhiệt độ nước. Sau khi làm ấm bình, ngâm giấy lọc rồi đổ bột cà phê đã xay vào. Dùng một tay giữ chắc bình rồi rót bằng một tay, từ từ rót nước từ giữa vào rồi mở rộng ra ngoài theo vòng tròn theo tiết tấu, sau đó là giai đoạn rót nước...
Khúc Sênh hoàn tất tất cả các bước pha cà phê, trên trán và sau lưng cậu cũng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Ngày thường xem Kinh Tùng Triệt thao tác rất dễ dàng, nhưng cứ đến lượt cậu làm thì toàn mắc lỗi ở bước nào đó. Lần trước phin nhỏ giọt quá chậm vì xay cà phê mịn quá, chắt lọc kỹ quá sẽ gây ra vị đắng chát, nên lần này cậu cố ý điều chỉnh một chút.
Kinh Tùng Triệt chạy bộ buổi sáng về, nhìn chằm chằm cậu một lúc. Khúc Sênh có hơi căng thẳng, giống như học sinh tiểu học vừa hoàn thành bài tập xong vậy, lưng cậu căng ra một lúc mới thả lỏng lại được.
Rót cho hai người mỗi người một ly, Khúc Sênh thấp thỏm mong chờ nhìn Kinh Tùng Triệt thưởng thức.
"Không tồi." Người đàn ông khẽ nhả ra hai chữ.
Khúc Sênh ngược lại nửa tin nửa ngờ, cầm ly của mình lên tự nếm thử, lần này pha chế vô cùng thành công, độ chua và độ đậm rất vừa phải, hương vị tươi sáng êm dịu.
"Ui trời." Khúc Sênh cảm thán, "Em đúng là thiên tài mà."
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu với vẻ mặt không biết nên cười hay không, Khúc Sênh tỏ ra đúng tình hợp lý nói, "Em nói đúng còn gì?"
"Ừm, lãng phí hơn nửa túi cà phê của anh, đúng là không tệ thật."
Khúc Sênh: "..."
Khúc Sênh ho nhẹ một tiếng lựa chọn trực tiếp quên đi đề tài này, vùi đầu ăn bữa sáng.
Bữa sáng vẫn là Kinh Tùng Triệt làm, có bánh mì giòn xốp ăn kèm với súp nấm kiểu âu, cộng thêm ly cà phê ngon thì đích thực là một bữa sáng hoàn hảo.
Kinh Tùng Triệt đang đứng trước gương thắt cà vạt, Khúc Sênh cũng đã chuẩn bị xong, mặc một bộ đồ giản dị thoải mái, đội chiếc mũ len màu nâu nhạt che hai cái tai lại, trên vành tai còn đeo bông tai hình chiếc lá cây.
"Đi cùng anh không?" Kinh Tùng Triệt hỏi, trong tay đang cầm chiếc áo thân dài nhung màu xám, cùng màu với chiếc khăn quàng cổ anh đang đeo.
Khúc Sênh tự hỏi, suy nghĩ ba giây xong mới, đáp lại: "Được."
Kinh Tùng Triệt có hơi bất ngờ, cứ tưởng Khúc Sênh sẽ từ chối anh như những lần trước.
"Không có gì lý do em không ngồi xe anh, tiện biết bao nhiêu, em không thể khiến bản thân mình không thoải mái được." Khúc Sênh vòng qua Kinh Tùng Triệt, vừa nói vừa đi ra cửa nhưng lại bị người đàn ông giữ eo lại, khom người thơm lên mặt cậu một cái.
"Sênh Sênh." Trong giọng nói của Kinh Tùng Triệt mang theo ý cười, anh trượt xuống cánh tay Khúc Sênh nắm lấy tay cậu, "Muốn anh làm tài xế cho em thì phải có thù lao."
Ý Kinh Tùng Triệt là muốn thêm một nụ hôn, nhưng Khúc Sênh lại nghĩ ra ý khác, gọi một tiếng "anh ơi".
Kinh Tùng Triệt lặp lại: "Cố hoàn thành."
"Đúng vậy, cố hoàn thành." Khúc Sênh nói xong, hai chân lại không thành thật đưa ra kẹp lấy một chân của Kinh Tùng Triệt.
Ngón tay Kinh Tùng Triệt ngừng lại, bấm nhầm vào một phím tạo thành một dòng trên màn hình.
Khúc Sênh lại cười, bám vào mép bàn suýt chút nữa đã chạm tới Kinh Tùng Triệt, giọng điệu lười biếng kéo dài: "Anh nhanh lên, em đói bụng --"
Kinh Tùng Triệt lật tài liệu sang trang mới, phát hiện từ nãy giờ còn chưa đọc xong thế là lại lật trở về.
Trong văn phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có một từ "được" rất nhẹ của Kinh Tùng Triệt quanh quẩn trong không khí.
##
Khúc Sênh ăn tạm bánh quy trước.
Khúc Sênh ăn bánh quy mà Kinh Tùng Triệt hay để sẵn trong xe cho cậu.
Bóng đêm buông xuống như tỉ lệ thuận với tốc độ xe, Khúc Sênh vừa định đưa tay lấy thêm một miếng bánh nữa đã bị Kinh Tùng Triệt ngăn lại.
"Em đã đủ nhiều rồi, lát ăn cơm sẽ không ngon."
Khúc Sênh nói "Em ăn thêm được", lúc này cổ tay lại bị nắm chặt.
Một tay Kinh Tùng Triệt nắm lấy tay lái, nghiêng đầu nhìn cậu.
Khúc Sênh: "Em không ăn, anh tập trung nhìn đường đi kìaaaaa."
Kinh Tùng Triệt quay đầu trở về, tay cũng buông ra.
Khúc Sênh lẩm bẩm như muỗi kêu, Kinh Tùng Triệt lại quay đầu lại, "Có phải Sênh Sênh đang không hài lòng với anh không?"
"Không có, rất hài lòng, anh nói không sai chút nào cả, là em rất tham ăn!" Khúc Sênh lập tức đáp lại, quả thực rất sợ Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt hơi hơi nhếch môi, nụ cười anh tuấn mê người.
Khúc Sênh liếc nhìn thoáng qua, sau đó lại liếc thêm cái nữa.
Xe không dừng ở ngay trước cửa mà trực tiếp đi vào gara. Ngoài cửa có người phụ trách chào đón, sau khi đậu xe xong, Kinh Tùng Triệt bỗng nhiên chồm người hôn lên khóe môi Khúc Sênh một cái, làm cho Khúc Sênh ngơ ra tại chỗ.
Mẹ Kiều nhận lấy áo khóa của hai người, vẻ mặt lo lắng nói: "Ông chủ đang chờ ở sảnh lớn."
Dường như còn muốn nhắc nhở gì nữa nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Khúc Sênh đi theo phía sau Kinh Tùng Triệt còn đang đắm chìm ở nụ hôn ban nãy.
Mặc dù đèn trong gara hơi mờ, nhưng không đảm bảo không có người nhìn chằm chằm. Hành động này của Kinh Tùng Triệt đúng là to gan.
Bước chân của cậu chậm lại, chân Kinh Tùng Triệt dài nên bước chân cũng rất lớn, giữa hai người nhanh chóng có khoảng cách.
Cuốn sở ghi chép đặt trên giá đỡ điện thoại bất ngờ bay đến, Kinh Tùng Triệt bị mấy trang giấy đập vào người, ánh mắt tỉnh táo đối diện với lửa giận của Kinh Phong.
Khúc Sênh không ngờ Kinh Phong sẽ giận dữ đến như vậy, trước đây cậu chưa bao thấy qua, hoặc cũng có thể là ông chưa như vậy trước mặt cậu bao giờ.
Vừa nhìn thấy Kinh Tùng Triệt vào, Kinh Phong đã đứng lên khỏi sô pha, Chung Lộ muốn ngăn cũng không kịp.
Thái độ lạnh nhạt của Kinh Tùng Triệt rất giống mẹ Kinh. Tính tình của Kinh Phong sau bao năm đã dịu đi một chút nhưng vẫn còn nóng tính như cũ. Mớ hỗn độn do con trai mình tạo ra còn để ông ra tay thu dọn. Tuy rằng Kinh Tùng Triệt bày tỏ thái độ, tỏ vẻ chuyện này căn bản không cần ông nhúng tay, tự anh cũng có thể giải quyết.
Đây không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa.
Kinh Phong nói: "Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, còn muốn ông đây đợi đúng không?!"
Giọng nói của ông hùng hậu có lực, vang vọng mãi ở trong phòng khách không tan.
Khúc Sênh nhanh chân đuổi tới đứng bên cạnh Kinh Tùng Triệt nhưng lại bị Kinh Tùng Triệt che ở phía sau.
"Chú, việc này là do cháu mà nên, không phải anh Triệt..." Khúc Sênh mới vừa mở miệng, Kinh Phong đã đưa tay lên ra hiện, "Cháu không cần nói thay nó, chú biết hết chuyện gì đã xảy ra."
Tim Khúc Sênh hụt một nhịp, biết hết là biết những gì cơ chứ?
Triệu Hằng là bạn trai cũ của cậu, chẳng lẽ Kinh Phong cũng biết rồi sao?
Cậu nhất thời sững sờ, Kinh Phong lập tức dán chặt ánh mắt lên người con trai mình, "Rốt cuộc vì sao lại đánh người, trong lòng nó rõ ràng nhất! Đừng tưởng rằng lần nào cũng lấy Khúc Sênh ra làm lá chắn, trước kia làm loạn vô lý còn chưa đủ sao? Hiện tại mày còn muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa!"
Không ai dám tiến lên, Khúc Sênh lại trộm kéo góc áo Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt không coi ai ra gì quay đầu lại, mặt mũi Khúc Sênh viết rõ "Sao em nghe không hiểu gì vậy".
"Em đừng quan tâm, không có chuyện của em." Kinh Tùng Triệt mở miệng, không nhìn thẳng cha mình, ngược lại nói với Khúc Sênh.
Khúc Sênh hoàn toàn không hiểu gì.
"Để tao biết mày lại tới mấy nơi quái quỷ như thế nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày đấy, tao nói được làm được!" Giọng điệu của Kinh Phong càng thêm nghiêm khắc, ánh mắt hơi nheo lại, "Tao chừa lại mặt mũi cho mày mới không vạch trần mày trước mặt nhiều như vậy, mày tự biết mình đi."
Kinh Phong trút giận xong, chắp tay sau lưng bỏ đi như không có chuyện gì.
Khúc Sênh trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên mới phát hiện má phải Kinh Tùng Triệt bị trang giấy sắc bén cứa vào một vết rất sâu.
"Anh chảy máu rồi." Khúc Sênh nói.
Kinh Tùng Triệt trực tiếp dùng ngón cái lau đi, vết máu bị lem ra, người khác nhìn thôi cũng thấy đau nhưng anh lại làm như không sao, hỏi Khúc Sênh: "Dọa đến em sao?"
Khúc Sênh nói không ra lời.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Anh Triệt: Muốn em trai ở bên.
Sênh Sênh: Sao cứ dính mình như thế nhỉ mặt xấu hổ (cái đuôi nhếch lên)