Song Hướng Thay Đổi

Chương 26: Thích ai

Hai người còn lại ở đây đều không nói gì.

Chỉ có Khúc Sênh cảm thấy bản thân giải thích rất đúng.

Dù sao Kinh Tùng Triệt vẫn cho rằng sinh hoạt cá nhân của cậu rất hỗn loạn, hiện tại có thể nói là ván đã đóng thuyền, cậu còn có cách nào khác chứ? Nếu có thể nhân cơ hội này để khiến anh đuổi cậu ra khỏi nhà cũng không tệ.

Chiếc váy đen của nàng tiên cá ngừng trong đôi mắt cậu thật lâu không thể biến mất.

"Đừng để ý tôi làm gì, bạn gái anh vẫn còn đang đợi anh đấy." Khúc Sênh nói xong nâng tay lên đẩy đẩy Kinh Tùng Triệt.

Chậc, đẩy không nổi.

Kinh Tùng Triệt trả lời: "Vệ Văn Cẩn không đợi tôi, cô ấy có bạn trai."

Khúc Sênh: "??"

Cậu nghĩ ý thức của Kinh Tùng Triệt không tỉnh táo lắm, vừa hay cậu cũng đang không quá vui vẻ, "Thì ra anh có đam mê đội nón xanh, anh thấy tôi tin sao? Mau đi về với bạn gái đi!" Nói xong lại đi lên đẩy anh.

Lần này Kinh Tùng Triệt thuận thế giữ chặt tay cổ tay cậu, kéo cậu ra hẳn bên ngoài rồi thuận tay đóng chặt cửa lại.

Chư Tinh Văn ở bên trong suýt bị cánh cửa đập vào mũi: "..."

Khúc Sênh ở bên ngoài bị Kinh Tùng Triệt kéo vào trong l*иg ngực: "..."

Khúc Sênh: "Con mẹ nó anh..."

Cậu còn chưa nói xong, Kinh Tùng Triệt đã kéo cậu đi sâu vào bên trong hành lang.

Toàn bộ hành trình Khúc Sênh cũng không thể giãy giụa được gì, càng giãy càng mệt.

Vãi, cậu thật sự đánh không lại Kinh Tùng Triệt!

Kinh Tùng Triệt kéo Khúc Sênh đến trước cửa phòng số x, giọng điệu mang theo mệnh lệnh: "Gõ cửa."

"Tại sao tôi phải gõ cửa cho anh, anh tự..."

Kinh Tùng Triệt cầm tay Khúc Sênh gõ gõ hai tiếng. Cửa mở ra, bên trong là một người con trai trẻ tuổi với làn da màu lúa mạch.

Khúc Sênh hoảng sợ, vừa muốn nói ngại quá thì Vệ Văn Cẩn cũng xuất hiện.

Đáy mắt cô hiện lên chút bất ngờ, nhìn thấy hai người đang tay nắm tay lập tức đổi thành một bộ mặt tươi cười, mở miệng: "Ngại quá, bốn người có hơi nhiều rồi, tôi với cục cưng đã nói, đêm nay là thế giới của hai người."

Kinh Tùng Triệt nhìn Vệ Văn Cẩn một cái, lập tức đóng sầm cửa lại, sau đó nhìn thẳng vào Khúc Sênh.

Mở cửa đóng cửa, toàn bộ quá trình chưa tới hai phút.

Khúc Sênh vẫn còn hơi hoảng hốt, nói: "Ngại quá, không biết anh thực sự bị cắm sừng."

Kinh Tùng Triệt nghe vậy, lập tức nói: "Không được đi lấy."

Khúc Sênh chớp chớp mắt, "Vậy không lấy nữa."

Hiện tại tâm tình cậu rất tốt, chuyện gì cũng có thể sảng khoái đồng ý.

"Mấy người đã làm gì rồi?" Câu hỏi của Kinh Tùng Triệt hơi đột ngột, bao gồm cả động tác bước về trước. Khúc Sênh còn chưa kịp phản ứng lại thì người đàn ông đã đứng trước mắt cậu.

"Không có, tôi đã nói không...." Khúc Sênh vừa mới mở miệng, hai má đã bị một bàn tay ấm áo bao trùm, giọng nói của cậu im bặt.

"Nhưng em gọi anh ta, anh ta sờ mặt em sao?" Giọng nói của Kinh Tùng Triệt trầm thấp, ngón cái đặt trên mặt Khúc Sênh thoáng dùng sức, để lại dấu trắng sau đó lại biến mất, "Anh ta có chạm vào em không?"

Mặc áo len trong nhà rất nóng, nếu không sao sau lưng cậu lại đổ một lớp mồ hôi. Da thịt bên hông cũng co rút lại, một tay Kinh Tùng Triệt đặt trên eo cậu, khoảng cách gần như vậy nên mặt đỏ tim run hoàn toàn không thể giấu được.

"Đây là cách bọn em chúc mừng sinh nhật sao?" Kinh Tùng Triệt hỏi, ngón tay lướt đến chiếc khuyên tai trên lỗ tai cậu, nhẹ nhàng một cái đã tháo chiếc khuyên tai ra. Khúc Sênh lại run lên, eo bị nắm chặt hơn, vành tai bị ngón tay nhào nặn càng lúc càng đỏ.

"Hai người hôn môi rồi?"

Kinh Tùng Triệt nói xong cúi đầu xuống, sợi tóc cọ vào trán Khúc Sênh.

Khúc Sênh bối rối, hơi thở dừng ở xương quai xanh của mình, vừa nóng vừa ẩm, "Không có, tôi nói là trò đùa dai của Thư Tử Viện rồi mà, tôi không có gọi vịt!"

"Nhưng em thay một bộ quần áo khác để đi hẹn."

"Đó là bởi vì quần áo của tôi bị bẩn." Sao lại quay lại chủ đề này rồi, lần này Khúc Sênh không buồn tức giận. Cậu chóng mặt.

Nóng quá.

Bàn tay dán lên gò má cậu nóng bỏng, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng rất nóng.

Kinh Tùng Triệt có chuyện gì vậy, sao đột nhiên anh lại như vậy chứ?

Lúc ở trong khách sạn cậu hỏi đối phương vì sao lại để ý như vậy thì Kinh Tùng Triệt lại trả lời: "Đúng là tôi để ý."

Rất hợp tình hợp lý, không thể tìm ra lý do nào để phản bác lại cả.

Hơn nữa vì sao lại nhắc tới chuyện cậu thích anh ở trước mặt người khác chứ...

Khúc Sênh lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi mới không thích anh."

"Vậy thích ai?" Kinh Tùng Triệt lại kéo gần khoảng cách, đẩy cậu dựa lên chiếc tủ.

Áo lông cổ chữ V bị trễ xuống làm lộ ra một phần da thịt trắng nõn, quần jean cạp thấp làm lộ ra chỗ xương hông của cậu, da thịt như ẩn như hiện.

Khúc Sênh lúc này mới nhớ ra phải dùng tay đẩy.

Không hề nhúc nhích.

Như trong dự liệu.

"Không thích tôi, thích ai?" Kinh Tùng Triệt lại hỏi.

Khúc Sênh nghiêng đầu muốn tránh anh, "Ai tôi cũng không..."

Đang nói một nửa, nhìn thấy hộp đàn đang mở rộng đặt trên bàn, Khúc Sênh há hốc miệng, vốn định nói gì đều quên sạch.

Kinh Tùng Triệt thấy thế buông cậu ra.

Khúc Sênh ngơ ngác chỉ vào hộp đàn nói: "Cái đó không phải của tôi."

Cái càng cũ càng tồi tại mới là của cậu..

Kinh Tùng Triệt lại nói: "Là của em."

Khúc Sênh trừng mắt nhìn.

Kinh Tùng Triệt nói một cách đơn giản: "Quà sinh nhật."

Trời ạ...

Trời ạ!

Khúc Sênh kích động phát ra âm thanh kỳ là, Kinh Tùng Triệt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không sửa lại, "Muốn xem không?"

"Muốn xem chứ! Là cái tôi nghĩ sao? Cái guitar này rất khó có được, sao anh có thể..."

"Tôi dùng một chút mẹo nhỏ, có thể không được trọn vẹn lắm."

Khúc Sênh không tin tưởng cái "một chút" của Kinh Tùng Triệt.

Lần đầu tiên nhìn thấy cây đàn nguyên bản này, Khúc Sênh đã biết nó được làm ra từ bàn tay của một nghệ nhân làm đàn bậc thầy ở nước ngoài. Người thợ đó có phong cách cá nhân rất riêng biệt, do bệnh tật nên đã lâu không xuất hiện, đặt hàng càng không thể nào. Điều này cũng dẫn đến giá của những cây đàn càng thêm đắt đỏ và khó tìm.

Nhìn qua thì cây đàn này cũng được bảo dưỡng rất tốt, trên bề mặt là gỗ vân sam châu Âu, các tấm hai bên và mặt sau làm bằng gỗ cẩm lai Brazil, kể cả là vẻ ngoài hay âm sắc đều được thiết kế rất khéo léo, bên trong lỗ thoát âm còn có cả chữ ký của người chế tạo.

Khúc Sênh cẩn thận lấy cây đàn từ trong hộp ra, Kinh Tùng Triệt giúp cậu đeo dây vào. Khúc Sênh thử gảy, âm thanh phát ra vô cùng êm tai.

Đôi mắt cậu sáng rực nhìn về phía Kinh Tùng Triệt, khóe miệng Kinh Tùng Triệt hơi nhếch lên, "Tôi không hiểu nhiều lắm, em thích không?"

"Thích, đương nhiên thích!" Khúc Sênh hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ, không khí mập mờ vừa rồi như chưa hề tồn tại.

Cậu lại cẩn thận cất cây đàn vào trong hộp, lúc đối mặt với Kinh Tùng Triệt lại thấy xấu hổ, "Món quà này cũng quý giá quá rồi..."

Kinh Tùng Triệt chờ cậu nói hết. Nếu cậu dám nói không nhận, anh đã nghĩ kỹ lần này tiến lên phải chạm vào đâu.

Khúc Sênh nói: "Cám ơn anh trai."

Kinh Tùng Triệt sửng sốt.

Khúc Sênh ngượng ngùng. Chỉ có lúc vừa mới tới nhà họ kinh cậu mới gọi Kinh Tùng Triệt như vậy, mười mấy năm đã trôi qua, bây giờ gọi lại thấy cũng hơi ngượng.

"Vậy thích ai nhất?" Kinh Tùng Triệt lại hỏi, càng giống như đang dụ dỗ trẻ con.

Vành tai Khúc Sênh vẫn còn đỏ, nhiệt độ bị vuốt ve lúc nãy vẫn chưa giảm đi hết, nghe vậy thì giật mình, nhìn về phía Kinh Tùng Triệt với ánh mắt mờ mịt.

Kinh Tùng Triệt dường như rất chờ mong câu trả lời của cậu.

Anh đối tốt với cậu như vậy, còn cố ý tặng cậu một chiếc đàn guitar rất quý giá.

Anh với Vệ Văn Cẩn chỉ là quan hệ hợp tác, cũng không có tình cảm ràng buộc gì cả...

Kinh Tùng Triệt là một người anh tốt, luôn bao dung cậu, dù cậu muốn từ chức, muốn chuyển ra ngoài hay cả khi cậu muốn trốn tránh anh.

Đầu lưỡi đảo quanh miệng một vòng, Khúc Sênh mới nói: "Guitar."

Kinh Tùng Triệt: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi không hiểu biết gì về nhạc cụ, tham khảo một số tài liệu lẫn lộn để viết, nếu như có sai sót vui lòng chỉ ra~